Atlantis x Vietnam
「THẦN DƯỚI ĐÁY BIỂN」
Countryhumans ver. – Atlantis x Vietnam One-shot | Motif: hồi sinh, cô độc, ám ảnh, chữa lành, thần thoại hiện đại
**Atlantis là một lục địa hoặc thành phố huyền thoại được nhắc đến lần đầu tiên bởi nhà triết học Plato (Hy Lạp cổ). Ông miêu tả Atlantis như một vương quốc phồn thịnh, giàu có, có công nghệ và văn minh vượt thời đại—nhưng rồi bị các vị thần nhấn chìm xuống biển vì tội kiêu ngạo. Tới giờ vẫn chưa ai chắc là Atlantis có thật không, nhưng nhiều người cho rằng nó là biểu tượng của:
Một nền văn minh đã mất
Bí ẩn và đau thương
Cái đẹp bị chôn vùi
Sự nguy hiểm ẩn sâu dưới mặt nước **
· · ┈ ┈ 🌊 ༉‧₊˚ ༘ ┈ ┈ · ·
I. Kẻ Bị Chôn Vùi
Atlantis không chết. Chỉ là bị chôn vùi dưới đáy đại dương.
Nước, là thứ duy nhất che giấu tội lỗi của anh, phủ lên mọi ký ức, mọi sự phồn thịnh đã một thời rực rỡ. Thời gian không làm anh mất đi vẻ đẹp của mình, nhưng nó khiến anh chìm vào quên lãng, im lặng như một vết thương không còn gây đau đớn. Chuyện về Atlantis trở thành một truyền thuyết, mơ hồ trong ký ức của nhân loại, bị lãng quên cùng những vết nứt của một nền văn minh đã mất.
Cả thế giới đã quay lưng lại với Atlantis. Không ai còn tin rằng một đế chế vĩ đại đến vậy có thể tan biến chỉ trong một đêm. Nhưng anh—vị thần của nước—vẫn nằm đó, trong chiếc khoang thủy tinh lạnh lẽo, sâu dưới lòng biển.
Cho đến ngày mà đôi mắt đen nhánh của cậu—Vietnam—nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, không sợ hãi, không ngờ vực, mà chỉ mỉm cười như thể đã chờ đợi từ rất lâu.
Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên lớp kính, một động tác đơn giản nhưng mang theo tất cả niềm tin và hy vọng. "Tỉnh dậy đi. Em đợi anh rồi."
Và khoảnh khắc ấy, Atlantis cảm nhận được thứ gì đó nhè nhẹ vỗ về trái tim đã từ lâu không còn cảm giác. Một lời gọi, một ánh nhìn. Một sự sống mà anh đã quên mất.
II. Người Đánh Thức Nước
Vietnam không phải là một nhà khảo cổ bình thường. Cậu có thứ linh cảm kỳ lạ, là người có thể thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy. Những giấc mơ kỳ quái, những tiếng gọi mơ hồ trong đêm khuya, những bài hát vô danh vang lên trong tâm trí cậu—tất cả đều dẫn lối cậu tới một nơi xa xôi, nơi biển sâu không đáy và những bí ẩn bị chôn vùi từ hàng ngàn năm.
Với bản đồ cổ trong tay và niềm tin kiên định, Vietnam tìm đến vùng biển mà người ta đã quên lãng. Trạm nghiên cứu bỏ hoang, hoang vu và tĩnh lặng, chỉ còn lại chiếc khoang thủy tinh trong suốt, lấp lánh như một giấc mộng dài. Cậu bước vào, mắt dõi theo thứ ánh sáng mờ ảo lấp lánh bên trong.
Khi tay cậu chạm vào lớp kính, một cảm giác lạnh buốt dội lên khắp cơ thể. Một câu gọi nhẹ, không lớn tiếng, nhưng đủ để vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đại dương.
Nước bắt đầu sôi lên. Và Atlantis tỉnh dậy.
Khoảnh khắc ấy, không chỉ có nước mà là cả lịch sử, cả ký ức, cả những đau thương đã bị lãng quên trong quá khứ sống lại.
III. Atlantis Là Ai?
Anh không hỏi cậu là ai. Cũng không giận dữ, không đe dọa. Atlantis chỉ nhìn cậu, đôi mắt đen huyền bí ấy mở to, không ngừng quan sát, như đang tìm kiếm điều gì đó đã mất trong suốt hàng ngàn năm.
Mái tóc anh, xanh thẫm như bóng đêm, lơ lửng quanh anh, và những ký tự cổ xưa phát sáng dưới làn da như những dấu vết của một vương quốc đã không còn nữa. Cậu không sợ. Cậu không cảm thấy sự nguy hiểm mà người ta từng đồn đại về Atlantis.
"Em biết tên anh?" anh hỏi, giọng trầm ấm như vọng ra từ tận sâu trong lòng đại dương.
"Ừ. Tên anh đẹp mà," Vietnam trả lời, ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng rực một niềm tin không bao giờ phai.
"Em không sợ à?" Atlantis hỏi lại, đôi mắt đen kia vẫn không rời cậu.
"Anh buồn quá. Người buồn như vậy thì làm sao đáng sợ được."
Và khi anh nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Vietnam, anh biết rằng mình không còn phải cô độc nữa.
IV. Những Ngày Lặng Sóng
Atlantis không còn ngủ nữa. Anh theo cậu về căn nhà nhỏ bên bờ biển, nơi chỉ có hai người. Mọi người khác đều không thấy anh. Anh không bước trên mặt đất, không ăn uống, nhưng anh vẫn ở đó, trong ngôi nhà mà Vietnam đã xây dựng, nơi sóng vỗ vào bờ và những câu chuyện được kể mỗi đêm.
Vietnam chăm sóc anh, nấu cho anh những bữa ăn đơn giản, đọc sách cho anh nghe, kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra từ khi Atlantis biến mất. Mặc dù anh không cần ăn, mặc dù anh không thể cảm nhận thế giới xung quanh theo cách của con người, nhưng mỗi lần cậu lẩm bẩm, "Anh là nước. Mà em thì lại khát lắm," Atlantis cảm thấy mình như được chữa lành.
Cậu không cần phải nói ra nhiều lời. Sự hiện diện của cậu đã là đủ để anh cảm nhận được tình yêu, sự kết nối, thứ mà anh đã quên từ lâu.
V. Những Vết Nứt Trong Tim Biển
Một lần, Vietnam ra ngoài quá lâu. Điện thoại tắt máy, trời mưa lớn, biển nổi sóng cuồn cuộn. Căn nhà nhỏ yên tĩnh, nhưng Atlantis lại đứng trước cửa, lòng lạnh lẽo như đáy đại dương. Anh không thể làm gì ngoài việc đứng đợi, cảm giác lo lắng dâng lên, từng đợt sóng như đang cuốn đi hết mọi thứ.
Khi Vietnam trở về, ướt đẫm, mệt nhoài, anh không thể kìm nén cảm xúc. Biển đã dâng lên cao, đến tận bậc thềm.
"Anh—" Vietnam thở dốc, nhưng Atlantis đã ngắt lời, giọng anh đứt quãng vì lo lắng.
"Em không được biến mất. Không được rời xa ta. Không ai được mang em đi."
Anh nhìn cậu, như một đứa trẻ mất đi thứ gì đó quý giá. Và cậu chỉ nhẹ nhàng ôm anh, không nói gì, nhưng sự ấm áp từ vòng tay ấy khiến Atlantis như tìm lại được lý do để tồn tại.
VI. Chạm Vào Nước, Chạm Vào Tim
Vietnam không sợ. Cậu kéo tay Atlantis, nhẹ nhàng, dỗ dành:
"Em về rồi mà. Em ở đây."
Một lúc sau, cậu cười khẽ, nói đùa: "Thần gì mà dễ dỗi như trẻ con vậy? Có muốn ôm không?"
Và Atlantis—kẻ đã từng khiến cả thế giới run rẩy—bước tới. Ôm cậu. Như một người chết đuối tìm thấy bờ.
VII. Một Câu Chuyện Không Có Kết Thúc
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có người kể rằng vùng biển đó mãi mãi yên bình, không còn sóng gió, không có bão tố nữa. Cũng có người bảo rằng đêm đêm, tiếng hát du dương vẫn vọng lên từ đáy biển.
Còn căn nhà nhỏ bên bờ biển—thỉnh thoảng, người ta thấy hai bóng người ngồi bên nhau, một người trắng nhạt như sương, một người đen huyền như bóng đêm, cùng im lặng, cùng bình yên.
Có thể tình yêu không thể cứu rỗi cả thế giới, nhưng có thể... tình yêu sẽ cứu được một vị thần đã quên mình từng là người.
╭──────────༺༻──────────╮
◜⸝⸝◞ 𝑻𝒉𝒆 𝑬𝒏𝒅 ◟⸝⸝◞
╰┈➤ 𝑺𝒑𝒆𝒄𝒊𝒂𝒍 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒌𝒔
🌊 THANK YOU FOR READING ✦
ᨳ Truyện được viết bởi: Luna Marshmallow
♡ Cảm ơn bạn đã đọc ♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip