East Germany x Vietnam

「The Train Never Stops」
Countryhumans ver. – East Germany x Vietnam
One-shot | Motif: Reincarnation – Mất trí nhớ – Symbolism Tarot | Bối cảnh: Con tàu siêu thực xuyên thời gian
Tags: Mộng mị | Siêu thực | Lãng mạn buồn | Ký ức bị vứt bỏ | Luân hồi | Tarot | Chuyến tàu định mệnh

༓・*˚₊‧₊˚*・༓

I. CHUYẾN TÀU KHÔNG DỪNG

Có một chuyến tàu không bao giờ dừng lại. Không ở ga nào, không ở thời điểm cố định nào trong đời người. Nó cứ thế trôi, giữa những nếp gấp thời gian và vết cắt của ký ức. Có người bước lên, có kẻ biến mất. Nhưng không ai xuống được khi chưa đối diện với điều mình đã quên.

Vietnam mở mắt.

Ánh đèn vàng ố rọi xuống trần toa tàu. Ánh sáng mờ như lớp bụi phủ ký ức, không chói lóa, cũng không đủ để soi rõ những góc khuất. Không có tiếng người, không tiếng loa thông báo, chỉ có tiếng sắt trượt dài dưới bánh.

Cậu không biết mình là ai.

Cảm giác như vừa bị đánh thức khỏi một cơn mê dài. Trái tim cậu đập hững hờ, không rõ vì lạnh hay vì sợ. Câu hỏi ấy – "mình là ai" – vang lên không phải như một nghi vấn, mà như một khoảng trống câm lặng đang ngoác miệng giữa tâm trí. Cậu đưa tay lên đầu, như mong tìm thấy một dấu vết, một cái tên, hay bất cứ điều gì có thể khiến cậu cảm thấy thuộc về chính thân thể này.

Ngồi đó, giữa toa tàu trống rỗng, cậu sờ lên cổ tay mình. Có vết sỏ đã lành, như từng bị trói. Tóc dài màu cherry rủ xuống vai, lạnh, ẩm, có vẻ đã lâu không được chải. Gương mặt phản chiếu trong cửa kính tối như mực, không phản chiếu gì ngoài một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Vietnam quay sang khung cửa. Cảnh vật bên ngoài trôi ngược.

Thành phố, cánh đồng, chiến trường, bức tường gạch nứt... tất cả như đang tua lại. Không theo trật tự, không theo logic. Như thể ký ức của người khác đang bị phát lại trong tâm trí cậu, mà cậu lại chẳng hiểu nổi.

Rồi cánh cửa toa mở ra.

II. NHÀ TIÊN TRI TAROT

Cô gái mặc váy trắng bước vào không một tiếng động. Mái tóc bạch kim buông dài, và một đôi cánh thỏ bạc xếp gọn trên vai như món phụ kiện cổ tích. Cô không nhìn cậu, chỉ ngồi xuống ghế đối diện và bắt đầu xào bài Tarot bằng ngón tay khẽ như gió.

"Cậu tỉnh rồi à?" – giọng cô nhẹ như tiếng chuông bạc. "Chuyến tàu này không dừng. Nhưng cậu thì phải dừng lại."

Vietnam nhìn cô. Đôi môi mấp máy: "Tôi là ai?"

Cô không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ rút ba lá bài, đặt xuống mặt bàn giữa họ.
Lá thứ nhất: Death – cái chết.
Lá thứ hai: The Hanged Man – kẻ bị treo ngược.
Lá thứ ba: Judgement – phán xét.

Cô nói chậm rãi, như đọc một câu thần chú đã quá quen thuộc:

"Cậu nghĩ là mình bị đánh cắp ký ức. Nhưng không, chính cậu đã vứt bỏ chúng."

"Vì sao tôi lại làm thế?"

Cô ngước mắt, đôi đồng tử pha lẫn ánh bạc và hoàng hôn:

"Hãy hỏi người kia. Hắn giữ chúng lại... để làm gì?"

Vietnam siết bàn tay. Một nhịp tim khẽ vang lên trong ngực cậu, như ai đó vừa gõ vào cánh cửa đã niêm phong từ kiếp trước.

Khi ngẩng lên, cô gái đã tan thành tro trắng. Ba lá bài vẫn còn nguyên trên bàn gỗ lạnh.

III. HÀNH KHÁCH KHÔNG TÊN

Cửa toa lại mở lần nữa.

Lần này, là một người đàn ông. Cao, vai rộng, dáng đi cứng cáp, như được rèn từ sắt và tuyết. Mái tóc vàng tro, đôi mắt xám nhạt không gợn sóng, như mặt hồ đóng băng. Anh ngồi xuống ghế đối diện, không quá gần, nhưng cũng chẳng xa.

"Cậu tỉnh rồi."

Vietnam khựng lại. Tim cậu đập mạnh. Như thể... đã từng nghe giọng ấy. Rất gần. Rất sâu.

"Tôi... biết anh sao?"

East Germany không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn cậu, ánh mắt chẳng nhuốm vui hay buồn, chỉ có sự tĩnh lặng của một người đã đợi quá lâu để được nhìn lại một khuôn mặt.

"Chúng ta từng biết nhau. Rất rõ. Rất sâu."

IV. NHỮNG KÝ ỨC BỊ GIẤU

Họ cùng im lặng.

Chuyến tàu vẫn chạy. Lặng lẽ trượt qua những nhà ga không tên. Mỗi lần lướt qua một ga, cửa sổ lại sáng lên – như màn ảnh chiếu lại đoạn phim mờ mịt.

Một nhà hát cũ, nơi cậu mặc áo dài trắng, thấm vào tim như hơi thở của bình minh. Dưới ánh đèn vàng nhạt, từng nốt nhạc tan ra trong không gian, khiến hàng ghế khán giả chìm trong im lặng. Ở hàng ghế thứ ba, một đôi mắt xám ngước lên — không chớp, không chớp — như thể chỉ cần nhắm lại thôi là linh hồn kia sẽ biến mất mãi mãi. Dưới ánh đèn vàng nhạt, từng nốt nhạc tan ra trong không gian, khiến hàng ghế khán giả chìm trong im lặng. Đâu đó, một ánh mắt ngước lên, sững sờ – như thể lần đầu nghe một linh hồn cất tiếng khóc giữa nhân gian.

Một hầm trú bom, nơi hai người hôn nhau như thể ngày mai sẽ không tới.

Một cánh tay thô ráp vuốt tóc cậu, khi cậu ngủ gục bên bản đồ rách.

"Tôi đã yêu anh?" – Vietnam hỏi, khản giọng.

East Germany đáp, đơn giản: "Cậu đã chọn quên."

"Vì sao?"

"Vì chia ly. Vì cậu không chịu được khi tôi biến mất."

Cậu cúi đầu. Một giọt nước không tên trượt khỏi khoé mắt. Trong lòng ngực, nhịp đập ngày càng rõ hơn. Như tiếng ai đó đang gõ cửa từ bên trong tim.

V. NGƯỠNG VÔ DANH

Nhà ga cuối cùng.

Không ai nói, nhưng cả hai đều biết: đây là kết thúc của chuyến tàu. Cánh cửa mở ra. Bên ngoài không có tên, chỉ có cánh đồng trải dài ánh sáng vàng chói.

Vietnam đứng dậy. Tay cậu vẫn cầm ba lá bài. Những biểu tượng quen thuộc run rẩy trong lòng bàn tay.

Deathhết một kiếp.
The Hanged Man
hy sinh.
Judgement
phán xét.

East Germany không bước theo. Anh đứng lại bên khung cửa. Cơ thể dần mờ đi như khói sương, như thể chính anh cũng chỉ là một bóng ký ức được giữ lại quá lâu.

Vietnam quay lại. Nhìn anh lần cuối.

"Tôi đã vứt ký ức... để không đau khi anh đi?"

Anh gật đầu. Môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ, rồi cúi xuống hôn lên trán cậu. Lạnh như tro – như một lời tiễn biệt không âm thanh. Vietnam nhắm mắt, hơi thở nghẹn lại, không phải vì nụ hôn, mà vì một nỗi trống rỗng cũ kỹ vừa ùa về. Trong khoảnh khắc đó, cậu không biết mình đang đau vì điều gì – ký ức đã mất, người sắp rời đi, hay chính sự bình thản trong ánh mắt của anh. Cậu chỉ biết tim mình đang thắt lại, như thể những mảnh vỡ vô hình vừa lặng lẽ va vào nhau lần cuối.

VI. VẪN CÓ MỘT NGƯỜI NHỚ

Vietnam bước ra. Chuyến tàu sau lưng biến mất vào hư vô, như chưa từng tồn tại.

Trong tay cậu, ba lá bài Tarot cũ. Nhưng lần này, trên lưng mỗi lá có một dòng chữ viết tay bằng mực nhạt:

"Anh đã nhớ cho cả hai.
Nên em hãy sống cho cả hai."

Cậu siết chặt bộ bài, rồi ngẩng đầu lên. Phía trước là ánh sáng vàng như hoàng hôn cuối cùng. Có mùi cỏ ẩm và hơi thở của mùa hạ.

Ký ức sẽ không trở lại.

Nhưng cảm xúc – có thể vẫn còn.

Chuyến tàu không bao giờ dừng. Nhưng tình yêu thì có thể quay lại, trong một hình hài khác.

* ༘·⋆ END * ༘·⋆


╰┈➤ 𝑺𝒑𝒆𝒄𝒊𝒂𝒍 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒌𝒔
🌊 THANK YOU FOR READING
Truyện được viết bởi: Luna Marshmallow
Cảm ơn bạn đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip