Bonus
That day, under the starry sky
(chap bonus này là kể về lần đầu 2 đứa gặp nhau)
"Onii-sama, em có thể ra biển đi dạo một lát không ạ?"
Nàng công chúa nhỏ nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh trai mình, nhỏ giọng hỏi. Em biết cậu đang rất bận rộn với công việc vua cha giao cho nên cũng chẳng dám làm phiền, nhưng em thật sự rất muốn đi thăm thú nơi đây. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em bước ra khỏi cung điện hoàng gia mà.
"Tất nhiên là được rồi, nhưng mà anh sẽ cử thêm một binh sĩ và một người hầu đi theo nhé?"
"Anh biết đây là lần đầu em được ra ngoài, anh cũng không muốn em cảm thấy khó chịu, nhưng đi một mình thì sẽ nguy hiểm lắm đó."
"Um, điều đó ổn ạ. Vậy, em đi nhé?"
"Đi vui vẻ nhé, nhớ về sớm đấy!"
"Vâng ạ!"
•
Do là lần đầu ra ngoài, cũng là lần đầu nhìn thấy biển, Saki cực kì hào hứng mà chạy nhảy dọc bờ cát, hoàn toàn bỏ lại vẻ ngoài của một cô công chúa nhẹ nhàng thanh lịch thường ngày.
"Công chúa à, người chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã đấy ạ!"
"Ahahaha, đây là lần đầu tiên tôi thấy công chúa nhỏ cười thoải mái đến như thế đấy! Hoàng tử nói đúng, quốc vương đã quản họ quá chặt chẽ rồi."
"Vâng, có lẽ đó là lý do mà ngài ấy muốn đưa công chúa đến đây."
"Ngài ấy thật sự rất yêu thương em gái của mình đấy!"
Vị binh sĩ và người hầu vừa đi vừa trò chuyện, cũng thật lâu rồi họ mới có thể không cần câu nệ trong lời nói như thế. Họ không bảo bọc vị công chúa của mình quá mức, họ để em tự do chạy trên bãi cát lớn, để em vui vẻ cười đùa, bởi họ biết cuộc sống của em ở hoàng gia đã ngột ngạt như thế nào. Lần này chàng hoàng tử trẻ nhân dịp cần phải xử lý công việc ở phía Nam, đã đưa em gái mình đến đây, đưa em tạm xa khỏi "ngôi nhà" ngày ngày trói buộc em.
•
Quả thật là cuộc vui chóng tàn, mới chỉ chớp mắt mà trời đã sập tối rồi. Và thật không may là Saki đã đi lạc. Khi nãy em có lẽ đã chạy quá xa, khuất khỏi tầm mắt của hai người đi theo, để rồi bây giờ xung quanh tối đen, và em thì chẳng thể tìm thấy đường về. Cơn hoảng loạn khiến em không kìm được nước mắt, ngồi thụp xuống kế bên một vách đá mà khóc nức nở.
"Nè, sao cậu lại khóc thế?"
Ngay lúc ấy, phía trên em, hay đúng hơn là ở trên vách đá, có một giọng nói vang lên. Rồi sau đấy, một mái đầu hơi xù ngóc ra, ngó xuống em với đôi mắt ngơ ngác. Em không nhìn rõ được mặt người đó, nhưng có vẻ đó là một cô gái tầm tuổi em.
"Tớ... tớ đi lạc mất, bây giờ tớ không tìm được đường về. Hức."
"T-tớ sợ bóng tối..."
phịch
"A, đ-đừng khóc nữa. Tớ có thể giúp gì cho cậu không?"
"Hức."
Cô gái kia nhảy từ trên vách đá cao xuống rồi đi lại gần em, hai tay thì luống cuống lau đi nước mắt trên mặt em. Vì lý do nào đó, người này mang đến cho em cảm giác thật an tâm và gần gũi. Kể cả cho đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, công chúa nhỏ vẫn lao thẳng vào lòng người ta, ôm nó mà khóc.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Saki ngẩng đầu khỏi vai nó, nhưng cũng vì bỗng dưng ôm nó như thế, bây giờ em lại chẳng dám nhìn vào mắt người kia.
"Ừm... cậu ổn hơn rồi chứ?"
"T-tớ ổn rồi, cảm ơn cậu..."
"Tớ có thể biết tên của cậu không, công chúa nhỏ?"
"A, là, Tenma Saki. Nhưng... làm sao cậu biết tớ là công chúa?"
"Hmm, tớ có cảm giác là vậy. A, thế thì, thật là thất lễ rồi, thưa công chúa. Nhưng mà tên của người rất hay đó, thật sự, rất hay!"
"Vậy, tên của cậu thì sao?"
"....Cứ gọi thần là Hoshi."
"Hoshi...-san, nhỉ? Cậu không cần dùng kính ngữ với tớ, được không?"
"Nếu đó là điều cậu muốn, thì tớ không có ý kiến."
"Um, được rồi, cậu bảo cậu đi lạc nhỉ? Tớ có thể đưa cậu về, nói qua một chút về nơi cậu đang ở cho tớ nhé?"
•
Đó là người bạn đầu tiên trong đời của Saki, là người đầu tiên bắt chuyện với em một cách thoải mái như thế.
"Cậu ấy thật tốt bụng nhỉ?"
Cứ như thế, suốt một tháng em ở lại phương Nam cùng anh trai, chiều nào em cũng đến bên vách đá ấy, tất nhiên là ở nơi mà những người đi theo bảo vệ em có thể dễ dàng nhìn thấy, cùng Hoshi hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời. Hoshi biết rất nhiều thứ, những câu chuyện nó kể luôn khiến em rất hứng thú.
Thế nhưng, đêm nay lại là đêm cuối cùng em được gặp nó, ngày mai em sẽ phải cùng anh trai trở về cung điện. Saki có chút không nỡ, nơi đó nơi đó đối với em chẳng giống nhà chút nào, em cũng không muốn phải xa người bạn duy nhất này.
Sau khi kết thúc câu chuyện, Hoshi nhận ra Saki có chút bất thường, khiến nó có chút lo lắng.
"Công chúa à, cậu ổn chứ? Hôm nay trông cậu khá tệ."
"A, tớ ổn mà. Chỉ là..."
"Chỉ là?"
"Ngày mai tớ sẽ phải trở về nhà rồi..."
"Ồ..."
"Không biết khi nào tớ mới có thể trở lại đây nhỉ? Nhưng mà, chắc là onii-sama sẽ giúp tớ thôi, không sao đâu, cậu đừng buồn nhé!"
"Công chúa à, trông cậu chẳng ổn chút nào cả..."
"K-không đâu, tớ ổn mà. Tớ chỉ buồn vì chúng ta sẽ không được tiếp tục gặp nhau thôi, ít nhất cũng sẽ rất lâu-"
"Ý tớ không phải thế, Saki."
Nó ngắt lời em, rồi lại nhìn vào em đầy nghiêm túc. Đây đúng là lần đầu em thấy nó như thế.
"Cậu không muốn về, đúng không? Nói sao nhỉ, từ lần đầu gặp tớ đã có cảm giác như thế rồi."
"Saki à, cậu cứ như, đã đến giới hạn rồi vậy."
"Tớ, không có...."
"Đừng nói dối tớ."
Những câu hỏi dồn dập và liên tục của Hoshi làm Saki bối rối. Nó nhìn thẳng vào mắt em, màu xanh biếc như biển, như trời, sáng rực như bầu trời sao phía sau nó. Hoshi liếc mắt một cái, bỗng vị binh sĩ cùng cô người hầu đi theo em đang ngồi phía xa đổ rạp xuống, họ ngủ sao? Em ngước lên nhìn Hoshi, ở đó không còn là cô gái mà em thường nói chuyện nữa. Em vẫn nhận ra nó, điều đó khiến em không quá sợ hãi khi đối diện với sinh vật kia. Hoshi từ bao giờ đã hoá thành một con rồng lớn, vảy của nó có màu giống hệt mái tóc kia, còn đôi mắt, vẫn là sắc xanh ấy, lấp lánh như bầu trời đêm.
Con rồng lớn hạ người nằm lên bãi cát, gập đôi cánh khổng lồ của mình lại, đầu cuối xuống, mắt vẫn nhìn thẳng vào em. Nó mang một dáng vẻ đầy phục tùng, nhưng cũng thật dịu dàng, đối diện với em.
"Saki, nghe tớ nói nhé."
"Tớ đến từ một vùng đất rất, rất xa nơi này, đến đây để bảo vệ một người quan trọng đối với tớ. Người đó là cậu, Saki à."
Nghe thật vô lý, nhưng Saki tin nó. Em biết nó sẽ không nói dối em. Hít vào một hơi thật sâu, em tiếp tục yên lặng đứng đó lắng nghe nó.
"Hoshi là cách người dân ở đây gọi tớ. Còn tên của tớ, chỉ một mình cậu biết thôi đấy nhé. Là Ichika, Hoshino Ichika."
"...."
"Bất cứ khi nào cậu cảm thấy mệt mỏi ở ngôi nhà kia, hãy cứ đến đây tìm tớ. Tớ sẽ luôn luôn chờ cậu, ở đây, ngay tại nơi này."
"....Và còn một điều nữa. Đến khi nào cậu không muốn ở lại vương quốc này nữa, khi mà nơi này không còn trân trọng cậu nữa... Cứ nói với tớ, tớ sẽ đưa cậu đi, đến bất cứ nơi đâu cậu muốn, tớ sẽ mãi mãi đi cùng cậu. Tớ hứa đấy."
"......Thật sao?"
"Thật mà, tớ sẽ không bao giờ để cậu phải chịu thiệt thòi đâu. Thưa công chúa của tớ."
"Ừm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu."
Bầu trời ngày hôm ấy tràn đầy ánh sao, cạnh bên vách đá lớn, nàng công chúa bé nhỏ ôm lấy đầu của con rồng khổng lồ, bật khóc.
Khoảnh khắc nó thốt ra lời hứa ấy, hàng ngàn vì tinh tú trên bầu trời kia toả sáng như một lời khẳng định, rằng con rồng này chính là chỗ dựa dành cho em, nơi thế giới tàn khốc này.
•
•
•
cộc cộc
"Saki, đang làm gì đấy?"
"A, Icchan, xong việc rồi sao?"
"Tớ xong rồi, cậu muốn ra vườn không? Hôm nay Kanade-san sẽ chơi đàn đấy."
"Aaaaaa, tớ muốn chứ!! Đi thôi nào Icchannn."
"Được rồi đi từ từ nào, ngã đấy. A, phải rồi, khi nãy cậu nghĩ gì thế, hiếm khi thấy cậu lơ đãng như thế."
"Ahaha, tớ vô tình nhớ lại lúc tụi mình gặp nhau lần đầu ấy mà. Khi mà Icchan hứa với tớ ấy, ngầu lắm luôn á."
"T-thế sao. Tớ làm như thế cũng vì cậu thôi mà, công chúa nhỏ."
"Tớ biết mà, bởi vì thế nên tớ yêu Icchan lắm đóoo."
"Haha, tớ cũng thế."
"Hửm, cậu nói gì á?"
"Ngh, ý tớ là, tớ cũng yêu Saki lắm, rất rất yêu cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip