[Short fic] NaibEli: Chuyển kiếp

    💖8/3/2020 - 9/3/2020💖  
(Vừa rồi tôi chưa beta hết, bây giờ up lại và sửa xong hết rồi)

Warning: OOC rất mạnh, ý tưởng 100% hư ảo (tại tôi tự nhiên nghĩ ra trong lúc tắm lol)

Skin ship Naib original x Eli Lunar Phase

Khung cảnh trong fic được dựa trên hình ảnh của cánh đồng muối lớn nhất ở Bolivia. 
_______________

Naib khẽ nhíu mày rồi mở mắt, đôi mắt xanh lá quét nhìn xung quanh, bên trên là bầu trời xanh với những đám mây to bồng bềnh trôi, gã cảm giác được bản thân mình đang trôi nổi trên một vũng nước vì phía lưng gã thấy hơi ẩm ướt
      - Anh tỉnh rồi?

Bên cạnh Naib là một cậu trai trẻ, chắc trẻ hơn gã khoảng chục tuổi, khuôn mặt hơi bầu bĩnh bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ vàng chạm trổ những nét hoa văn cầu kì, ở giữa còn đính thêm một viên ngọc sapphire phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, còn có cả những hình thoi nhỏ ở dưới mặt nạ đung đưa theo chuyển động của cậu, từ trên xuống cả cơ thể cậu mặc một bộ đầm liền thân màu trắng xóa, với khăn trùm ren trắng và đỉnh đầu còn có hình mặt trăng trên đỉnh khăn, cùng với những nét ánh vành ở vùng đuôi đầm và khăn vát ra sau
       - Cậu là ai? Và nơi này là chỗ nào?

Naib khó hiểu hỏi, gã bật người ngồi dậy, chiếc mũ trùm theo chiều hướng đứng dậy mà rơi ra đằng sau, lộ ra mái tóc nâu sẫm được buộc một chỏm đuôi gà phía sau gáy, phần tua rua tả tơi ở đuôi áo theo chuyển động của gã mà hơi phất phơ lên rồi hạ xuống, cậu trai bên cạnh chỉ khẽ đáp lại tự nhiên và đầy đủ mọi thông tin, kể cả khi gã chưa định hỏi thêm
       - Tôi là "sứ giả" của mặt trăng, nhiệm vụ của tôi là đưa những linh hồn tốt đẹp qua cổng chuyển kiếp để có một cuộc đời mới, và nơi này là vùng trung gian để đưa những linh hồn đó đi
       - Nhưng cứ gọi là sứ giả này sứ giả nọ thấy phiền lắm, cứ gọi tôi là Eli được rồi

Những thông tin đến dồn dập làm Naib không kịp tiếp thu, gã dần nhăn mặt lại, gập người xuống vì cơn nhói đau ở đầu, từ những lời nói của Eli, những câu chuyện không tên dần xuất hiện trong đầu gã.

Bom đạn, khói lửa, những tiếng thét gào đầy sự phẫn nộ và đau đớn.....

Trên trán Naib dần tuôn ra những giọt mồ hôi lạnh lẽo, Eli đặt bàn tay mình lên đầu gã xoa xoa nhẹ nhằm làm dịu cơn đau, từ bàn tay mát lạnh đó tỏa ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, những đốm sáng lấp lánh bay ra lan tỏa trong không gian, cậu ân cần hỏi gã
       - Anh thấy thế nào rồi, Naib?
       - Đỡ hơn rồi, cảm ơn....
       - Không có gì

Eli chưa kịp thu lại bàn tay của mình thì Naib nhanh chóng bắt lấy, đặt lại lên đỉnh đầu của gã
      - Mát lắm, đừng bỏ ra
      - Được thôi

Hai người cứ như vậy mà im lặng, nhưng cậu thì không thích cảm giác bị người khác nhìn mình chằm chằm như vậy chút nào, nhất là đôi mắt xanh lá kia còn có điều gì đó muốn biểu lộ ra
       - Có vẻ như anh đang có rất nhiều câu hỏi nhỉ? Cứ nói ra đi
       - Không phiền chứ?  
       - Không đâu

Naib rời ánh mắt khỏi Eli, ngẫm nghĩ và sắp xếp từng câu hỏi một, sau đó là màn hỏi đáp mỗi người một câu
       - Sao cậu biết tên tôi?
       - Tôi bắt buộc phải biết tên những linh hồn để còn dẫn dắt họ, đó là nhiệm vụ chính
       - Cậu ở đây lâu chưa?
       - Vài trăm năm rồi
       - Vậy cậu bao nhiêu tuổi?
       - Tôi không nhớ nữa, cũng đã rất lâu, và tôi quên mất rồi
       - Thế vì sao tôi lại xuất hiện ở đây?
       - Anh đã chết.

Gã ngẩn ngơ ra đấy, mặc dù đã biết trước câu trả lời rồi, nhưng mà vẫn rất ngỡ ngàng khi bị nói thẳng toẹt ra như vậy. Cậu hơi ngập ngừng, rồi cậu tiếp tục
     - Theo hồ sơ, anh là một người lính nhập ngũ, sau đó bị đánh bom ngay tại chiến trận, và rồi anh xuất hiện ở đây.
     
Mảnh ghép cuối cùng trong trí nhớ của Naib đã được tìm ra, lần này đầu gã lại nhói lên, nhưng mà kéo dài lâu hơn. Eli lúng túng, cậu bối rối không biết có nên truyền thêm năng lượng cho gã hay không, bởi vì nếu cho thêm, linh hồn của Naib sẽ không chịu đựng nổi và vỡ tan ra thành từng mảnh, giống như một tấm kính bị vỡ tan ra vậy.

Những lần trước, Eli cũng đã truyền năng lượng rồi.

Naib thở dốc, trái tim đập mạnh trong lồng ngực bập bùng như đốm lửa, những giọt mồ hôi không ngừng rơi. Cậu phải nói những lời động viên mãi thì gã mới tạm ổn định lại
       - Anh có muốn chuyển kiếp luôn không, tôi sẽ tạo cổng ra

Gã nghe xong, một bàn tay nắm chặt tay cậu lại, Eli cảm nhận được độ run rẩy từ gã mạnh đến mức nào
       - Đừng......tôi không muốn ở một mình lúc này.....
       - Có tôi ở đây rồi, không sao đâu

Eli vòng tay từ đỉnh đầu gã chuyển sang vỗ vai an ủi, con người đều như vậy mà, không biết bản thân cậu có giống như họ không nữa?

Hay cậu chỉ là một thực thể xuất hiện ở đây thôi?

Đôi khi Eli cũng hay tự hỏi mình vậy, nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời.

Hai con người, hai cảm nhận và những suy nghĩ khác nhau.
__________________

Sau khi hai bên đã bình ổn lại, Eli thở dài nói thêm với Naib một điều
     - Anh là người ở đây lâu nhất mà tôi biết....
     - Trước khi anh ở đây, có rất nhiều linh hồn đã đến, và họ cũng nhanh chóng rời đi để sang một cuộc đời mới. Họ chào tôi với nụ cười tươi trên môi. Nhưng đôi khi.....tôi thấy cô đơn thật đó
      - Thực ra, "Thần" từng bảo rằng linh hồn anh có nhiều tội lỗi chồng chất lên nhau, khi anh đã kết thúc rất nhiều mạng người ở chiến trường đó. Nhưng tôi biết anh không xứng đáng bị kết án như vậy, thế nên tôi đã đánh đổi một thứ để giúp anh chuyển kiếp
      - Đó là gì vậy?
      - Tôi sẽ không thể lơ lửng trên trời được nữa, có cố cũng không được. Nhưng tất nhiên, "Thần" cũng sẽ lấy từ anh một thứ, đó là kí ức của anh, không nhiều nhưng cũng hơn một nửa

Những kí ức lại dần được mở ra, từng vụn nhỏ một, không rõ ràng đầu đuôi, nhưng vừa đủ để gã nhớ ra hết
 
Gã đã từng nói, gã là người kiên trì

Gã bảo, cậu là người đầu tiên đối xử tốt với cậu như vậy

Gã thổ lộ rằng gã yêu cậu, và sẽ đợi cậu cho đến khi cả hai cùng được ở bên nhau mãi mãi

Gã cố chấp không đi một mình, dù cho ngày hôm sau gã sẽ quên

Mỗi ngày gã ở đây, Eli đều nhắc lại mở đầu của gã, để gã nhớ dần ra.

Cậu nói, cậu thật sự không thể đi ra khỏi đây được

Dưới sự kiên trì của Naib, cậu đã ngập ngừng và đắn đo

Khi Naib thổ lộ, cậu cũng đã nhận ra tình cảm của mình.

Cậu luôn thấy trống rỗng mỗi khi sang ngày mới, Naib sẽ lại quên đi, nhưng đó là điều đánh đổi, cậu thừa biết, nhưng đối mặt lại với người mình yêu mà không nhớ ra mình, cũng đau lắm chứ.

Hôm nay, Eli tự đánh cược với bản thân, đây sẽ là lần mạo hiểm nhất của cậu, nhưng cậu muốn thử.

Được ăn cả, ngã về không. Nhưng Eli sẽ không hối hận.

      - Eli, cùng ra khỏi đây nào

Naib đã thông suốt tất cả, gã đứng dậy, rồi phủi tay và cười tươi với Eli, chìa bàn tay mình ra cho cậu nắm
        - Ừm, anh sẵn sàng chưa?
        - Luôn luôn sẵn sàng.

Hai người nắm chặt tay nhau, Eli mở cánh cổng nhờ việc ấn tay vào viên ngọc ở giữa mặt nạ, Naib nhìn cậu với ánh mắt quyết tâm, Eli cũng nhìn lại, cả hai ăn ý gật đầu với nhau và cùng bước vào cánh cổng. Naib còn thề thốt với cậu
   
     "Dù có ở đâu, anh cũng sẽ tìm kiếm em bằng được!"
__________________

Tiếng bọn trẻ con nhốn nháo trong lớp mần non không khác gì những cái loa ở cửa hàng, đứa thì cười đùa, đứa thì khóc lóc. Sau đó có tiếng cửa mở ra, một cô gái trẻ dẫn theo một đứa bé đằng sau ra
      - Các em, hãy chào mừng bạn mới chuyển đến nào, em hãy tự giới thiệu tên mình đi
      - Naib Suberda

Tiếng nói chưa sõi trong trẻo phát ra, mọi đứa trẻ ở đó đều tò mò nhìn gã, nhưng gã không để tâm, ánh nhìn lướt qua từng người cho đến khi dừng lại trước một bóng hình nào đó đang cầm trái bóng trên tay

Đôi mắt xanh biển như viên ngọc sapphire của chiếc mặt nạ đó....

Naib không chần chừ, chạy ngay về phía cậu bé đó mà ôm chặt, làm cho cậu bé bất ngờ, trái bóng bị bắn ra lăn lóc dưới sàn nhà
      - Tìm thấy em rồi, Eli!
      - Đợi anh lâu thật đấy....

Eli mỉm cười nhẹ, hai cánh tay non nớt cũng ôm lại Naib mà nói với gã.

Thật may, vụ cá cược đã thành công, không chỉ an toàn mà cả hai đều vẫn giữ được kí ức của "kiếp trước". Và Naib cũng đã giữ được lời thề.

End.
_________________

Trứng: Đáng ra nên viết cái này sớm hơn, nhưng tôi vẫn muốn chúc 8/3 muộn nhé các chị em 💖

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip