[Short fic] NaibEli: Vỡ tan

          ❤25/2/2020❤

Hôm nay có một chuyện không hay xảy ra nên tôi thấy viết đoản ngắn này để nhẹ lòng hơn

(Hãy nghe bài "Rồi người thương cũng hóa người dưng" - Hiền Hồ và "Chiều nay không có mưa bay" - Trung Quân Idol để cảm nhận)
________________

Eli Clark tỉnh dậy, đôi mắt xanh lờ đờ của cậu dần mở to ra, và cậu thấy xung quanh đều là bức tường trắng xóa, cả hai bên tay của cậu đều cắm một cái ống kim tiêm truyền nước. Eli day phần trán trước mặt, phần băng cứu thương hơi cộm lên trên đầu cậu, không hiểu sao Eli lại không nhớ ra được những gì đã xảy ra
     "Ồ, cậu tỉnh rồi, may mắn thật đấy, cậu đã hôn mê gần một tuần rồi"

Tiếng nói của người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng phát ra ở cửa, ông chậm rãi đi về phía giường bệnh của cậu. Eli đoán chắc ông đã hơn sáu mươi rồi, những vết chân chim hiện rõ ở khóe mắt và bộ râu rậm dưới cằm lốm đốm nhiều điểm bạc
      - Xin hỏi.....tại sao tôi bị tai nạn vậy?

Khuôn mặt của ông bác sĩ thoáng nét ngạc nhiên rồi trở về như ban đầu trước câu hỏi của Eli, ông là bác sĩ chuyên khoa cấp cứu, nên những trường hợp này ông đã trải qua vô số lần rồi, ông thành thạo trả lời lại
      - Khi đến bệnh viện tình trạng của cậu trông....ừm...khá thê thảm, cậu bị mất rất nhiều máu ở vùng não, tay chân và vùng ngực cũng đã bị tổn thương nặng nề. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng tôi đoán chắc cậu phải tuyệt vọng lắm mới tự đâm xe của mình vào chiếc xe tải đó rất mạnh

Xe tải......là sao? Eli đang suy nghĩ thì tự nhiên đầu cậu nhói lên rất đau, đến mức cậu vừa thét lên vừa ôm lấy đầu mình, vùng trán dần xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh lẽo, trĩu nặng và rơi xuống cằm.

Tối hôm đó, Eli bị sốt cao.

Sau khi được ông bác sĩ và các y tá chăm sóc, cậu vừa nằm nghỉ vừa nghĩ rằng chắc là phải có lí do gì đó khiến cho bản thân phải tuyệt vọng lắm mới làm vậy, theo như lời của ông bác sĩ. Eli có thể không nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng cậu vẫn nhớ rõ tên, tuổi và tính cách của mình. Chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó, và mai cậu sẽ tìm hiểu rõ hơn.

Điện thoại của Eli chỉ bị nứt vỡ vỏ và màn hình phía trước, còn lại kết cấu bên trong vẫn an toàn, vậy nên cậu đã mượn sạc để sử dụng.
__________________

Điện thoại trống trơn.

Ngay khi mở khóa màn hình ra, Eli tìm trong app Notebook của điện thoại, nhưng mà chỉ là một màn hình trắng tinh, trong khi cậu biết rõ tính cách mình rất cẩn thận, không bao giờ bỏ quên sự kiện gì dù đôi khi nó khá là....ngớ ngẩn. Bất chợt đầu cậu lại nhói lên, lần này cơn nhói đau rất lâu, Eli cảm giác được những dây thần kinh cảm giác đang đập mạnh vào nhau
    "Nếu cậu còn coi chúng ta là bạn, hãy xóa hết những gì cậu viết trong đây đi. Thật ghê tởm!"

Bóng dáng ai đó, không quá cao, hình như còn thấp hơn cậu, người đó dùng giọng ghét bỏ mà nói với Eli câu đó, là ai vậy? Thật xa lạ, nhưng có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đợi cơn đau qua đi rồi, cậu lấy tay quệt bớt những giọt mồ hôi đi, hai bàn tay run run tìm tiếp ở mục số điện thoại, có hai dãy số của hai người khác nhau, Eli gọi bừa
    "Alo? Anh Eli hả?"
        - À...ừ...là tôi
    "Sao giọng anh nghe lạ vậy? Anh bị thương ở đâu đó à?"
        - Đúng vậy....tôi bị mất trí nhớ tạm thời. Bác sĩ nói tôi bị tổn thương nặng và mất nhiều máu ở não
      "Vậy giờ anh còn nhớ ra em không?"
         - Không nhớ....

Eli nghe được tiếng thở dài nặng nề của đầu dây bên kia, hai người im lặng trong vài giây, cuối cùng người bên kia nói trước
      "Em là Aesop Carl, bạn thân khóa sau cùng học đại học với anh, ngoài ra anh còn.... Thôi, khi nào anh được xuất viện rồi hãy đến chỗ địa chỉ mà sắp tới em sẽ nhắn vào điện thoại anh, có một số chuyện anh cũng cần biết, nói qua điện thoại không tiện cho lắm"

Eli đáp lại một tiếng "Ừm" rồi cúp máy, có một điều gì đó mà người tên Aesop kia muốn nói với cậu, sự tò mò của Eli tăng cao, nhưng đồng thời cậu cũng có linh tính rằng đó là thứ mà cậu cố quên đi.
__________________

Eli không nhớ đường đi, vậy nên cậu phải gọi một chiếc taxi và nói địa chỉ, may sao tiền viện phí được giảm 2/3 vì cậu có bảo hiểm y tế, tiền vẫn còn khá dư dả để đi xe, nhưng chắc chắn phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải nữa. Aesop cũng đã luôn chuẩn bị sẵn ngày này sẽ tới, vậy nên khi Eli gõ cửa, anh đã mở cửa và mời vào.
       - Uống trà hoa cúc nhé?
       - Ồ, cảm ơn cậu

Hai tách trà màu trắng phiếm hồng ở mép nghi ngút khói, mùi trà dịu nhẹ, ấm áp và hơi ngọt lịm làm không khí trở nên tích cực hơn
        - Chúng ta hãy vào vấn đề chính đi

Eli mở lời trước, cậu không thích vòng vo dây dưa, với lại, càng đối mặt sớm thì sẽ đỡ phải suy nghĩ nhiều hơn, Aesop nhìn cậu một lúc, có vẻ như không nỡ, nhưng anh vẫn nói
      - Em thấy bản tin cách đây nửa tháng trước, là về vụ tai nạn giao thông, người bị thương ở đây là anh đấy, Eli.

Anh xem phản ứng của cậu, Eli hơi khựng lại, tách trà để lên không trung rất lâu, như đợi người kia nói tiếp
       - Trước khi tai nạn xảy ra, anh đã đến dự lễ cưới của Naib.....
       - Khoan đã Aesop. Naib là ai?

Eli khó hiểu và mù mờ, Aesop cũng rất ngạc nhiên khi nghe cậu hỏi vậy, nhưng giọng anh vẫn rất bình tĩnh
      - Naib Subedar, là người mà anh yêu thầm suốt từ hồi còn học đại học. Hôm đó, trông anh như sụp đổ đến nơi vậy, nhưng anh vẫn cố đến và chúc mừng cho hai người. Rồi không hiểu sao lúc tối đến hai người cãi cọ với nhau về cái gì đó, anh Naib trông rất tức giận, còn anh thì vào thẳng xe ô tô rồi phóng vụt đi nhanh chóng, và sau đó tai nạn xảy ra.

Choang!

Chiếc tách trà trong tay Eli vỡ tan, cậu gập người xuống, hơi thở hỗn loạn và dồn dập. Aesop lo lắng, chạy sang bên phía cậu kiểm tra xem có điều gì bất ổn không, nhưng bị Eli đẩy ra, đôi mắt xanh trợn to lên, từng giọt mồ hôi vẫn tuôn rơi
      - Tôi....tôi nhớ ra rồi....

Hôm đó, lễ cưới xảy ra rất linh đình, Eli cũng nhận được thiệp cưới, cậu nhớ mình đã nốc một phần ba chai rượu Scott, sau đó vẫn còn chút tỉnh táo mà chỉnh trang lại bản thân để đi dự. Naib mặc bộ vest đen hơi bó chặt lộ rõ cơ thể săn chắc do tập gym, và cô dâu trong lòng gã mặc một bộ váy cưới xa hoa, với phần ren ở tay áo và trải dài phần hông đến dưới đuôi váy đính những hông hoa hồng trắng nở rộ.

Cậu nhớ khoảng thời gian trước đó, khi cả hai người vẫn còn vô cùng thân thiết với nhau, thân đến mức Eli đã có tình cảm đặc biệt hơn cả tình bạn mà bản thân dành cho Naib. Khi cả hai lén trèo tường của khu kí túc xá ra ngoài ăn đêm, hay có hôm trường tổ chức cuộc thi âm nhạc, Naib đã đánh đàn guitar còn cậu đứng bên cạnh cầm mic hát,  và còn rất nhiều những kỉ niệm đẹp như vậy, đều được Eli ghi lại vào app Notebook của điện thoại, sau đó cậu còn nhận xét chút dòng cuối nói lên cảm nghĩ của mình.

Và rồi, khi Naib kể với cậu gã đang tương tư một cô gái, Eli chỉ cười và đưa ra lời khuyên. Nhưng thực ra trong lòng cậu đau lắm, như có ai đang lấy dao đâm vào trái tim cậu vậy, những lời ca ngợi và ngưỡng mộ về crush của Naib càng đâm nhiều vào tim cậu hơn, nhói đau và rỉ máu.

Đến buổi tối hôm đám cưới, Eli đã quyết định thổ lộ hết ra tất cả để nhẹ lòng đi, kết quả lại là ánh mắt ghét bỏ cùng ghê tởm của Naib dành cho cậu
      - Tôi chỉ nghĩ rằng tụi mình là bạn thân, nhưng không ngờ rằng cậu lại như vậy. Tôi thất vọng về cậu! 
      - Naib, tôi chỉ muốn nói ra để....
      - Đừng nói thêm lời nào nữa! Thật ghê tởm! Cậu hãy xóa hết những điều cậu ghi đi! Nó chỉ càng làm tôi ghét cậu hơn thôi!

Eli im lặng, cậu đứng đó, tay cầm ly rượu vang buông thõng ra, ly rượu vỡ tan. Naib không để tâm, gã lướt qua cậu, thậm chí còn để lại một tiếng hừ lạnh lùng. Cậu nhìn ly rượu dưới đất, cảm tưởng như nó là trái tim mình, rơi xuống và vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, Eli cúi xuống để nhặt những mảnh vỡ đó, có một mảnh cứa vào ngón tay trỏ, máu từ vết nứt rỉ ra, xót và mang theo mùi tanh không quá rõ.

Những giọt nước mắt rơi xuống nặng trĩu.

Những kỉ niệm về Eli và gã, nhạt nhòa dần trong trí nhớ của cậu và tan biến.

Cậu nhanh chóng lau nước mắt đi để không ai phát hiện được mình đã khóc, dọn nốt cái ly vừa rơi xuống, không để tâm ngón tay trỏ vẫn chưa đông máu lại. Eli không muốn nhìn thấy mặt ai cả, sẵn có men rượu trong người, cậu muốn phóng đi một đoạn thật dài và xa. Lúc ra lấy xe Aesop đã cố gọi to tên cậu để Eli nghe thấy, nhưng cậu đã lờ đi.

Tiếng còi xe tải kêu vang rất to và mờ dần. Eli bị mất đi sự tỉnh táo.

Khi Eli phục hồi lại tinh thần mình, Aesop vẫn ngồi bên cạnh xem tình hình cậu thế nào, chưa kịp để anh nói gì, cậu hỏi luôn
      - Món quà cưới của anh nhờ cậu giữ, nó ở đâu?
      - Anh nhớ hết ra rồi sao?

Eli gật đầu, Aesop đi vào phòng, lấy ra một hộp quà trong chiếc tủ nhỏ và đưa lại cho cậu, Eli cảm ơn, nhưng vẫn còn áy náy về chiếc tách trà bị cậu làm vỡ
      - Không sao đâu, anh cứ đi gặp Naib đi, còn lại để em, nhà em còn nhiều tách trà như vậy mà.
__________________

Nếu Eli nhớ không lầm, từ nhà Aesop đi đến chỗ đó cũng phải mất nửa tiếng, Naib từng bảo gã đã đặt cọc một khoản vào căn nhà đó, cộng thêm phần tiền đi làm bán thời gian vào nữa. Khi đến nơi, cậu hít thở một hơi thật dài, sau đó mới gõ cửa.

Người ra mở cửa,  là Naib
    - A.....

Gã ngạc nhiên khi thấy Eli ngay lúc này, quá bất ngờ, Naib chỉ đứng đó và nhìn cậu, muốn nói điều gì đó nhưng họng gã khô khốc
      - Ai vậy anh yêu?

Tiếng của một người phụ nữ phát ra trong nhà, Naib sực tỉnh quay đầu lại bảo
     - À, không có gì đâu em, chỉ là...có người bạn cũ ở đây nói chuyện một lúc đó mà

Eli hơi ngạc nhiên, rồi cậu mỉm cười nhẹ. Bạn à....thật may, gã vẫn coi cậu là bạn.
       - Đây là quà cưới của hai người, xin lỗi vì đã không đưa kịp ngay.....hôm đó

Naib nhận lấy, nhưng không hiểu sao tay hắn không muốn rời đi, những ngón tay cứ bám lấy hộp quà, Eli nhận ra điều đó, cậu chủ động rút tay lại, để Naib vẫn giữ nguyên tư thế tay đó, không thay đổi. Sau đó gã mới sực tỉnh, hắng giọng
       - Ừm....tôi có nghe về vụ tai nạn, xin lỗi vì đã nói với cậu những lời đó. Tôi không có ý ghét cậu đến vậy đâu 
       - Không sao, tôi hiểu mà, hôm đó tôi cũng không suy nghĩ gì cả, coi như là tôi chưa từng nói những điều "ghê tởm" như vậy đi
       - Không, không cần....lời đã nói rồi, cũng không thể giữ lại được mà

Rồi cả hai im lặng hồi lâu, chỉ nhìn nhau, Eli nhìn kĩ vào đôi mắt màu xanh lá đó. Nó chỉ phản chiếu lại hình bóng cậu hiện tại.

Nhưng cậu quyết rời khỏi nó, để tránh cho những hi vọng và ảo tưởng lại phát sinh.
       - Vậy...hai người chuẩn bị có em bé chưa?
       - Bọn tôi chưa có kế hoạch, nhưng tương lai sẽ thực hiện. Ừm....cậu có muốn làm cha đỡ đầu cho con tôi trong tương lai không?

Eli không ngờ Naib sẽ chủ động đề nghị như vậy. Cậu cười thật tươi, như bông hoa mặt trời nở rộ, nhẹ lòng và đầy sức sống, hệt như bản thân hồi còn cùng gã học đại học.
      - Tất nhiên rồi, tôi rất mong chờ đó

Rồi cậu nhìn thời gian, có lẽ nên đi tìm một công việc để làm thôi, Eli chào tạm biệt trước
      - Tôi còn phải sắp xếp lại một số thứ để quay về quỹ đạo nữa. Tạm biệt nhé
      - Ừ, mà Eli này, nếu muốn cậu có thể đến nhà tôi chơi lúc nào cũng được. Bọn tôi rất vui nếu cậu đến thường xuyên.
       - Được chứ, hạnh phúc nhé Naib
       - Ừ, cậu cũng vậy.....

Eli quay lưng đi bộ chậm rãi, vì cậu gần hết tiền để gọi taxi rồi, Naib vẫn nhìn cậu, có gì đó trong hắn xao động dữ dội khi gặp lại Eli, nhưng rồi khi cậu đi, nó lại ngột ngạt và trống vắng. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được.

Gã mở hộp quà ra, đó là hai khung ảnh, một khung màu trắng kem, khắc hình hoa lá nổi lên trông khá xinh xắn và tinh xảo, còn một khung là gỗ sồi, chính là khung mà Naib tự làm, trong ảnh là hai cậu thanh niên cười rất tươi, một người tóc nâu để mái undercut tay cầm micro, một tay khoác lên vai thanh niên bên cạnh, và cậu trai còn lại buộc chỏm tóc ra sau, hai tay cầm cây đàn guitar cũng làm vẻ cười rất thoải mái.

Là gã và cậu hồi còn học đại học năm cuối, khi cả hai cùng tham gia cuộc thi âm nhạc do trường tổ chức, khi đó, cả hai hồn nhiên, tràn đầy sức sống, vui tươi và có niềm đam mê hoài bão đến mức nào.

Bất giác, Naib sờ khuôn mặt Eli trên bức ảnh được đóng khung gọn gàng, đôi mắt xanh lá mang theo nét buồn hiu. Rồi gã vào nhà, đóng cửa lại.

End.
______________________

Trứng: xin cảm ơn mọi người đã thích phần truyện này ạ ;;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip