Chương 3.

❧Yun芸1412☙

[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]

---Chương 3. "Anh có thể buộc tóc của em lên không?" ---

Aesop cầm đồ đi vào nhà, ngơ ngác để đồ vào trong tủ, ngơ ngác lấy quần áo đi tắm, ngơ ngác phụ mẹ chuẩn bị bàn ăn tối. 

Rose là người tinh tế, sao cô có thể không nhận ra trạng thái khác thường của con trai mình chứ.

"Aesop, con không khỏe ở đâu sao? Con ổn chứ?"

"A, vâng. Con không sao", Aesop hoàn hồn từ mớ cảm xúc hỗn độn, nhận lấy bát cơm Rose đưa tới bắt đầu ăn.

"Hôm nay đi học thế nào? Việc học không có gì khó khăn chứ?"

"Vâng, tất cả đều ổn ạ", Aesop cúi đầu ăn cơm, cậu gần như dồn toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình cho việc học và đọc sách, sao có thể có vấn đề gì được.

"Con kết được bạn mới rồi chứ? Đừng có tan trường mà đã về nhà ngay như thế, mẹ mong con có thể để bản thân nghỉ ngơi và giải trí giống những người cùng tuổi hơn", Rose nói thẳng, cô không muốn vòng vo về chuyện này. Cô cũng hiểu Aesop cần có một chút lực đẩy để có thể bước ra khỏi thế giới riêng mà cậu tự tạo ra đó.

Còn đang định nói thêm, chợt Aesop lại lên tiếng cắt đứt lời cô khiến Rose kinh ngạc vô cùng.

"Mẹ, hôm nay con đã nói chuyện với một người"

Rose cũng chưa cảm thấy mong chờ lắm, dù sao Aesop cũng chỉ là mắc chứng sợ giao tiếp chứ kiến thức căn bản vẫn có. Việc chào hỏi một người nào đó cũng đâu có khó đối với cậu.

Aesop tiếp tục nói, "Anh ấy mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta hôm nay".

Rose chợt khựng lại, sau đó cô phấn khích đặt bát xuống hỏi, "Vậy con biết tên của người ta chưa?"

"Anh ấy tên là Joseph Desaulniers, một nhiếp ảnh gia tự do ạ", Aesop chầm chậm kể lại cho Rose nghe việc cùng Joseph đi siêu thị.

Rose nghe vậy liền thực sự dấy lên hy vọng. Bước đầu tiên để kết bạn, đó là biết được tên của đối phương đó. Con cô không chỉ biết tên mà còn biết được nghề nghiệp của người ta luôn, đây là thân thiết đến mức nào rồi chứ. Thật đáng mừng! 

"Giỏi lắm con trai, lát nữa ăn cơm xong con cầm chút hoa quả qua nhà cậu ấy nhé", Rose tích cực khuyến khích Aesop giao tiếp nhiều hơn nữa. Cô nghĩ đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để Aesop có thể thoát khỏi hội chứng đau lòng này. 

"...Vâng", Aesop không từ chối, bởi cậu cũng thấy rất vui, thứ cảm xúc đã lâu lắm rồi cậu mới có được.

"Nhiếp ảnh gia à, cậu ấy hẳn phải là một người rất tinh tế nhỉ", Rose cười.

"Vâng, anh ấy cũng rất ôn hòa ạ, nói cũng nhiều nữa", Aesop gật gù.

Rose cảm thấy bữa tối nay cả hai mẹ con đều ăn đặc biệt ngon, nhanh chóng ăn xong, cũng không để Aesop rửa bát. Cô cứ như muốn tống cậu ra ngoài ngay lập tức vậy, cầm túi hoa quả đã bỏ sẵn dúi vào lòng Aesop, Rose mở cửa đẩy cậu ra:

"Con trai, qua chào hàng xóm mới đi nhé~. Hãy rủ cậu ấy sang nhà mình chơi nữa nhé~. Cố lên nhé, Aesop. Mẹ tin con".

Cạch! 

Cánh cửa nhà vô tình khép lại, để Aesop đứng một mình thẫn thờ còn chưa kịp xử lý thông tin bên ngoài.

Rose thông qua camera  nhìn Aesop lúng túng đứng trước cửa nhà hàng xóm mà mãi không dám nhấn chuông, cô mím môi chờ đợi, căng thẳng còn hơn hồi Aesop đi thi cấp ba nữa. 

Aesop đứng nấn ná trước cửa nhà Joseph, cậu hít sâu mấy hơi, tay cứ đưa lên rồi lại rụt xuống mãi không nhấn chuông cửa được.

"5 phút nữa, 5 phút nữa mình sẽ nhấn. Nhỡ bây giờ anh ấy đang làm việc thì sao, nhỡ mình làm phiền anh ấy thì sao", Aesop gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng lên.

Aesop vuốt qua lại mái tóc, chỉnh trang phục đến không còn chỗ nào để chê nữa, lại mở ra mở vào túi hoa quả kiểm tra hết một lượt xem có quả nào bị hư không. Kiếm tất cả những việc cậu có thể làm rồi mà vẫn không nhấc tay bấm nổi chuông cửa. 

"10 phút, 10 phút nữa rồi mình sẽ nhấn mà". Aesop cảm thấy bụng cậu nó đang réo lên vì căng thẳng quá mức. Bữa tối chưa kịp tiêu hóa đang bị chèn ép lên thành dạ dày khiến cậu có chút khó chịu. 

Aesop đợi 10 phút, Rose cũng đứng nhìn cậu 10 phút. Trời tối tháng 4 tuy không lạnh nhưng vẫn có gió, cô lo Aesop sẽ cảm mất. 

"Mình có giúp gì được không nhỉ?", Rose nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn một vòng rồi dừng lại ở cái điện thoại bàn, cô nhớ không nhầm thì, điện thoại bàn trong khu nhà này có một đường riêng được nối chung giữa các nhà với nhau để có thể nhờ giúp đỡ nếu cần thì phải.

---

Tầng hai, thư phòng bày trí toàn sách và giá treo ảnh.

Reng! Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên kéo sự chú ý của Joseph từ cái máy ảnh lên. Joseph ngạc nhiên, điện thoại bàn này chắc là từ người cùng khu gọi sang. 

Joseph tính làm như không nghe thấy, nhưng đến khi nhìn thấy số từ căn nhà bên cạnh, Joseph giật mình, vội vàng nhấc máy. Giọng người phụ nữ dịu dàng lọt qua ống nghe.

"Xin chào, tôi là Rose sống ở nhà bên cạnh. Tôi là mẹ của Aesop".

"Vâng, cháu chào cô ạ, cháu là Joseph Desaulniers, vừa mới chuyển đến đây hôm nay ạ".

"Hiện tại cậu rảnh chứ? Ừm, chuyện là....".

"Vâng, cháu xuống ngay ạ. Vâng, cô yên tâm ạ".

Joseph cúp máy, vội vã chạy xuống tầng nhìn camera, quả nhiên thấy được cậu thiếu niên đang run như bị bệnh parkinson cố gắng nhấn xuống cái chuông nhà mình. Anh chỉnh vội lại quần áo, lại cầm theo cái túi đựng đồ linh tinh, đẩy cửa ra.

Aesop ngón tay đã chạm đến cái chuông cửa rồi, nhưng giống như mất hết sức lực vậy, không tài nào nhấn xuống nổi. Gần như bỏ cuộc về nhà, cánh cửa đột nhiên lại mở ra. Ánh sáng từ trong nhà hắt ra, chiếu sáng sau lưng người đàn ông cao lớn.

"Aesop à, chào em, thật trùng hợp quá. Anh đang tính đi vứt rác nè", Joseph làm bộ như ngạc nhiên cùng vui mừng, đung đưa cái túi trong tay mình. 

"A, chào, buổi tối. Em, mẹ em nói em mang qua cho anh chút hoa quả ạ", Aesop mặt đã đỏ lại càng thêm như muốn bốc cháy đến nơi, cậu hơi lắp bắp nói.

"Tuyệt quá đi, mai anh nhất định sẽ qua cảm ơn dì. Nào Aesop, em mau vào nhà ngồi đi. Đứng ngoài này gió đêm thổi không tốt đâu", Joseph nhiệt tình mở rộng cửa, nửa ôm nửa kéo Aesop vào trong nhà.

"Ơ, anh không vứt rác ạ?", Aesop không thể từ chối, cứ thế bị ôm vào trong.

"Không sao, anh vứt sau cũng được", Joseph khép cửa, lại quay qua tủ giày lấy một đôi dép đi trong nhà cho Aesop xỏ vào, "Em cứ tự nhiên nhé, nhà anh có hơi bừa bộn vì chưa kịp dọn dẹp".

"Vâng ạ", Aesop cứng ngắc, y như robot đưa cái túi trên tay cho Joseph, cọt kẹt bước vào trong phòng khách. 

Y như cục đá ngồi ngay ngắn không dám nhúc nhích trên ghế sopha. 

Ánh đèn màu vàng ấm áp phủ xuống từ cái đèn chùm khổng lồ trên đầu, kết cấu cũng giống nhà của Aesop nhưng lại bày trí theo phong cách hoàn toàn khác biệt. Sự kết hợp và pha trộn rất nhiều yếu tố phương Đông và phương Tây, nhìn khá độc đáo, mang đậm phong cách cá nhân của chủ nhà. 

"Em muốn uống gì không? Anh có cà phê với nước cam ép đó", Joseph nhìn bộ dạng khúm núm của Aesop, anh liền chủ động nói chuyện "Mà tối rồi nên uống cà phê sẽ mất ngủ đó, em uống nước cam nhé".

"Vâng", Aesop gật nhẹ đầu, tầm mắt không dám bay loạn chỉ nhìn xuống chân mình. 

Joseph làm rất nhanh, một cốc nước ép cùng đĩa táo đặt xuống mặt bàn, bên ghế cũng lún xuống, Joseph ngồi cạnh Aesop, kéo gần khoảng cách của cả hai. 

"Táo ngon thật đấy, mới gọt vỏ thôi đã ngửi được mùi thơm rồi. Em cũng thử ăn một miếng nhé, Aesop".

"Vâng, em cảm ơn ạ".

Nhìn đỉnh đầu cùng mái tóc che hết cả mặt kia, Joseph miết nhẹ tay xuống ghế, đắn đo một chút mới quay sang hỏi.

"Aesop, anh buộc tóc của em lên được không? Không thì kẹp lại cũng được".

Aesop đưa tay lên sờ mái tóc dài của mình, hơi không tự nhiên với câu hỏi của Joseph, đắn đo không biết làm sao.

"A, nếu em thấy không thoải mái thì đừng miễn cưỡng. Anh chỉ là thấy tóc em hơi dài, sợ chọc vào mắt của em thôi", Joseph xiên một miếng táo đưa cho Aesop, đợi cậu nhận lấy mới dùng cái nĩa khác tự mình ăn.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip