Chương 57 [PN3]
❧Yun芸1412☙
[Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d]
------------------------
"Tình trạng bệnh nhân thế nào?"
"Cô bé dường như đã mắc chứng ám ảnh không lành mạnh với đồ vật, chứng đạo đức giả và có thể là rối loạn nhận dạng phân ly", vị bác sĩ cầm tờ báo cáo kết quả trên tay, đẩy mắt kính chậm rãi nói.
"Chứng đạo đức giả? Rối loạn nhận dạng phân ly?", cô y tá hơi khó hiểu về những cái tên bệnh này, nhỏ giọng hỏi ra.
"Như cái tên cô thấy đấy. Nếu bệnh nhân thích cô, trước mặt cô sẽ là thiên thần. Nếu bệnh nhân căm ghét cô, vậy cô sẽ phải đối mặt với một con ác quỷ", bác sĩ đáp.
Sau đó quay qua nhìn y tá, đôi mắt đen thẳm sau cặp kính nhìn chằm chằm khiến cô ta vô thức sợ hãi, ông tiếp tục nói "Rối loạn nhận dạng phân ly là rối loạn tâm thần liên quan đến sự ngắt kết nối khỏi suy nghĩ, cảm xúc, ký ức hoặc cảm giác về danh tính của chính mình. Nghĩa là bệnh nhân sẽ tự tưởng tượng ra thân phận khác, hoặc tự ý đặt cho sự vật hay con người nào đó thành một nhân vật trong tưởng tượng".
"A, đáng...đáng sợ quá đi", cô y tá trẻ nhăn mặt, chà xát cánh tay vừa nổi đầy da gà của mình "Sao con người lại có thể mắc được chứng bệnh kì quái như vậy chứ?"
"Bệnh nhân này có vẻ là do cú sốc tâm lý từ thời thơ ấu, hoặc là do tác động từ bên ngoài ảnh hưởng đến", bác sĩ đặt tập tài liệu xuống bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra con dấu màu đỏ đóng xuống.
Cô y tá chỉ kịp nhìn thấy tên bệnh nhân, Lisa Beck.
---Lisa Beck---
"Cha ơi, cha ơi. Mừng cha về", bé gái tầm 6 tuổi, mặc chiếc váy xòe xinh xắn đứng trước cửa, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Công chúa nhỏ của ba. Nhớ con quá", Leo nhấc bổng cô bé xoay một vòng trên không khiến cô bé thích thú cười.
"Cha có quà cho con gái đây".
Leo ôm con gái ngồi xuống ghế, bảo con gái nhắm mắt lại, sau đó mới lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn ra đặt vào lòng cô bé. Giấy bọc đơn sơ màu đỏ cùng chiếc nơ nhỏ, chiếc hộp cũng là hộp giấy từ nhà xưởng của Leo.
"Chúc con sinh nhật vui vẻ, ..."
"Oa, con cảm ơn cha, con yêu ba!", cô bé reo hò, nhướn người hôn lên cái cằm lún phún râu của Leo, "Con có thể mở quà không ạ?"
"Tất nhiên, nó là của con mà".
Háo hức xé mở lớp giấy bọc, bên trong hộp giấy là một con búp bê làm bằng vải. Chất vải thô không mềm mại nhưng vẫn khiến cô bé yêu thích không buông.
---
"Sao anh có thể đầu tư hết toàn bộ tiền bạc vào cái xưởng vũ khí ngớ ngẩn đó như thế hả, Leo?"
"Nhất định nó sẽ kiếm về đủ số vốn mà ta đã bỏ ra thôi mà em, hãy tin anh", Leo ngồi trên ghế bành, hai đầu lông mày nhíu chặt nhìn vợ.
Hai người lời qua tiếng lại, không ai chịu nhún nhường, không khí căng thẳng dường như đã kéo dài một thời gian. Mà hai người lớn lúc này lại chẳng một ai để ý đến bóng dáng bé nhỏ đang tựa bên ngoài cánh cửa khép hờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lặng lẽ rơi lệ.
---
"Martha Beck! Cô dám phản bội tôi!", Leo nhìn căn phòng trống rỗng gầm lên giận dữ.
Loạt soạt! Tiếng động đánh tỉnh Leo. Góc váy màu hồng từ sau ghế lộ ra khiến trái tim Leo giật thót.
"Cha ơi...", giọng nói nhỏ nhẹ nấc nghẹn của cô bé như cái tát khiến Leo bối rối, "Là do con không ngoan, nên mẹ không cần con nữa ạ?".
Leo vội tiến tới bế cô bé đang ngồi co mình dưới mặt đất lên. Lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, Leo vỗ về con gái, không để cô bé nhìn thấy mình cũng đang khóc.
"Không đâu con yêu, con rất ngoan. Hãy sống với cha nhé, cha sẽ chăm sóc con thật tốt. Nhé", Leo vuốt mái tóc mềm, đáy lòng tràn ngập phẫn nộ với người vợ bạc bẽo, hận ý với kẻ đã đẩy gia đình ông đến tuyệt cảnh, cùng đau lòng cho đứa con thơ.
---
Leo ôm con gái đứng trước cổng lớn cô nhi viện. Người đàn ông vốn cứng rắn ngày nào nay nhìn tiều tụy, râu mọc che hết khuôn mặt. Đôi mắt đục ngầu, chỉ khi nhìn con gái mới thêm chút ánh sáng.
"Cha ơi, sao lại đến đây ạ?", cô bé bất an níu áo Leo. Trên tay vẫn ôm chặt con búp bê vải Leo tặng.
"Con yêu, con muốn có bạn chơi cùng mà đúng chứ? Ở nơi này rất tốt, sẽ có rất nhiều bạn chơi với con. Con cũng sẽ được ăn no và có chỗ ngủ ấm áp", Leo dịu dàng trấn an con gái.
Cô bé nghe vậy liền tò mò nghiêng tầm mắt, nhìn đến vị sơ đang mỉm cười hiền lành, lại nghe tiếng cười đùa của các bạn nhỏ vọng ra từ trong sân, sự bối rối ban đầu thoáng thả lỏng.
"Cha sẽ đi làm một thời gian, sau đó sẽ quay lại đây đón con. Cha hứa đó", Leo dỗ dành để cô bé buông áo mình.
Cô bé nhìn ánh mắt của cha, bàn tay nhỏ bé run rẩy buông khỏi áo cha. Hai khóe mắt đỏ bừng lại không hề rơi lệ nhỏ nhẹ nói "Cha hứa đấy nhé. Nhất định phải quay lại đón con nhé".
"Ừ, cha hứa".
---
Leo nhìn căn nhà ấm áp ngày xưa giờ trống rỗng cô tịch. Những món đồ có giá trị đều đã đem bán thậm chí là bị trộm. Ánh mắt ông lặng lẽ nhìn ngắm căn nhà một hồi, sau đó như hạ quyết tâm dứt khoát ra đi.
"...Xin hãy ký vào bản hợp đồng này".
"Sau khi tôi chết, xin anh hãy để con bé nhận số tiền này".
"Vâng. Chuyện của gia đình ngài, tôi rất lấy làm tiếc. Xin ngài thượng lộ bình an".
Leo nện từng bước nặng nề trên con đường quen thuộc, tấm ảnh gia đình trong tay ông trở thành món đồ ý nghĩa duy nhất đi cùng ông trên con đường ấy.
Ngày 21 tháng 12, xưởng vũ khí rực sáng trong đêm tuyết rơi.
Ngày 21 tháng 12, một cô bé ôm con búp bê vải yên tĩnh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ chờ một lời hứa không thể thành sự thật.
---
"A a a", dòng điện chạy qua não bộ xuống đến tứ chi, len lỏi trong mạch máu khắp cơ thể. Cơn đau do sốc điện khiến đứa bé la hét thất thanh.
"Không thể tăng thêm nữa, bác sĩ! Đã quá tiêu chuẩn dòng điện cho phép rồi! Cô bé sẽ không chịu được mất!".
Lisa nhìn ánh đèn trên đầu, nước mắt không ức chế được lăn dài qua khóe mắt, tròng mắt lại vô hồn như không còn ý thức.
Tiếng nói cùng những hộ sĩ vây quanh chiếc ghế sốc điện quây xung quanh Lisa. Qua ý thức lờ mờ cùng ánh đèn chói mắt, Lisa cảm thấy không khác gì đang nằm trong địa ngục, những con quỷ đang lởn vởn cạnh bên, những ánh mắt soi mói kinh tởm tựa như nhìn thú vật.
"Điều trị bằng sốc điện thực sự sẽ hiệu quả sao?", một vị hộ sĩ trẻ tuổi không nhịn được nói nhỏ với đồng bạn.
"Chẳng biết nữa. Nhưng mà hôm qua, lúc tớ đưa thuốc cho con bé. Ánh mắt nó làm tớ sởn hết cả da gà", vị đồng bạn kia không nhịn được lùi hai bước tránh khỏi tầm mắt người đang nằm trên ghế kia.
"Nhưng mà chịu thôi, ý của bác sĩ chủ trị. Chúng ta chỉ là hộ sĩ, còn có thể làm sao đây", hai người khe khẽ nói, ánh mắt nhìn cô bé còn nhỏ tuổi kia không khỏi có vài tia đồng tình.
Tên bác sĩ chủ trị nhìn qua đã tầm tuổi trung niên, khuôn mặt đã có tuổi, hàm răng hô, đôi mắt híp sau gọng kính đen khiến người ta cảm thấy không thoải mái khi bị ông ta nhìn.
Ông ta cầm cây đèn pin nhỏ chiếu vào mắt Lisa, quan sát đồng tử của cô có phản ứng mới đứng thẳng người dậy, khoát tay "Không có vấn đề gì. Đưa nó trở về đi, ngày mai tiếp tục".
Cơ thể gầy yếu của đứa bé chỉ cần một tay đã có thể ôm lên nhẹ nhàng.
Độ ấm cùng mùi hương quen thuộc khiến Lisa hơi mở mắt ra lần nữa.
Tiếng nói của các hộ sĩ khác đang xa dần, "Jones, giao lại cho cô nhé. Chúng tôi đi trước".
"Ừ", Lydia Jones, một vị bác sĩ chủ trị khác, người đang ôm Lisa gật gật đầu.
Lisa hé miệng, giọng nói khàn đặc khó nghe, khẽ gọi "Lydia, em đau".
"Cố lên nào, Lisa. Rất nhanh sẽ không đau nữa. Hãy mau chóng khỏe mạnh nhé", Lydia xoa đầu Lisa, nhẹ nhàng dùng hơi ấm vỗ về đứa nhỏ trên tay.
"Lydia, Chúa sẽ không tha thứ cho những con ác quỷ, đúng không ạ?" Lisa ghé sát vào bên tai Lydia nhỏ giọng thầm thì.
"Ừ, những con quỷ xấu xa gây bệnh cho em. Chúa sẽ giúp em tiêu diệt hết chúng", Lydia dịu dàng nói, đôi mắt cô hoàn toàn chỉ có yêu thương và đau lòng cho đứa trẻ trong tay.
Nhưng ở nơi cô không thấy, đôi mắt Lisa tựa như cái đầm lầy bị kéo đục ngầu, lạnh lẽo vô cảm. Đôi môi nhỏ khi nghe được lời của Lydia lại cong lên mỉm cười đầy khó hiểu. Hai sắc thái đối lập trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt khiến nụ cười ấy thật kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip