[ Jack x Emily Dyer ] Vết thương
Ở trang viên này, Emily là vị bác sĩ duy nhất. Công việc từ lâu đã trở nên quá thân thuộc, vết thương in hằn trên da thịt những người vừa trở về từ trận đấu được cô cẩn thận băng bó.
Bên tai bất giác nghe thấy thanh âm lạnh nhạt từ người vừa đẩy cửa bước vào. Cô ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía người kia. Ra là Jack - một trong những thợ săn được đánh giá là mạnh nhất trong trang viên này.
Anh ta cũng vừa trở về từ trò chơi, trên người hẳn cũng có vết thương cần xử lý. Emily nhìn lướt qua những người đồng đội đã được sơ cứu hoàn tất để chắc chắn rằng mình không bỏ sót một ai. Cầm theo hộp sơ cứu của bản thân, bước chân vội chạy về hướng vị thợ săn vừa khuất bóng trên tầng cao.
Emily gõ cửa vài cái rồi đẩy nhẹ cánh cửa phòng sinh hoạt của thợ săn bước vào. Rất lâu rồi cô không bước lên trên này. Mà thật ra, là một kẻ sống sót, không một ai muốn chạy đến nơi ở của những kẻ lúc nào cũng chờ họ sơ xuất để đâm lưỡi dao sắc bén vào da thịt.
Ánh mắt dừng lại nơi vị thợ săn khoác trên người bộ vest đen thẳng tắp, anh tựa lưng vào chiếc ghế sofa, trên tay cầm lấy một tách cà phê vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng. Emily hít một hơi sâu rồi bước vào, khóe môi nâng lên nụ cười nhẹ, như một phép lịch sự tối thiểu dành cho việc chào hỏi vị thợ săn kia:
- Chào anh, Jack. Tôi qua xem thử liệu anh có cần giúp băng bó gì không?
Dạo này, Jack liên tục được chọn đi săn. Đám người sống sót gần đây cũng cải thiện khả năng không ít, bọn họ bắt đầu học được cách chống cự và cả mấy trò trêu chọc thợ săn. Anh muốn có sự yên tĩnh để nghỉ ngơi, trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa. Thế nhưng những vết thương trên người anh cứ âm ỉ đau, thật sự rất khó để có thể yên ổn hoạt động cùng chúng trong một khoảng thời gian dài của ngày còn lại.
Jack nhìn cô bác sĩ nhỏ đang đứng ở trước mặt mình. Sau chiếc mặt nạ không thấy rõ tâm trạng, chỉ có thể nghe từ cuống họng anh, phát ra thanh âm của một quý ông mang theo sự mỏi mệt trên người:
- Chào tiểu thư Emily, phiền cô.
Đặt xuống bàn chiếc hộp cũ đã nhạt màu, ửng đỏ bởi họa tiết chữ thập lớn ở giữa. Emily lấy ra một lọ thuốc sát trùng, cùng với đó là một vài món khác để sơ cứu các vết thương ngoài da.
Dừng lại ở phía sau chiếc ghế mà Jack đang ngồi, ánh mắt cẩn thận quan sát vết thương đã bầm tím nơi bờ vai của vị thợ săn kia. Đôi mày khẽ nhíu, sau khi xử lý những vết thương khác. Emily nhè nhẹ để túi chườm lạnh chạm nơi vết thương của anh ta, xoa dịu đi vết bầm tím trên cơ thể.
- Anh nên nghỉ ngơi đi, đừng cố quá sức.
Jack chau mày khi cơn lạnh đột ngột áp vào vai, cơn lạnh kia khiến vai anh đỡ nhức hơn hẳn, có chút dễ chịu. Nhưng mà cô ta vừa nói anh nên nghỉ ngơi? Đáng tiếc, Jack không có thời gian để lãng phí vào những việc như vậy. Ánh hào quang đang chiếu rọi trên người anh sẽ vì sự lãng phí đó mà trượt khỏi tay, chuyện này không được phép xảy ra.
Đưa ly cà phê đã vơi bớt lên uống một ngụm, Jack gạt phăng lời khuyên nhủ của người con gái bên cạnh:
- Tôi không cần.
Đôi tay vẫn cẩn thận giúp Jack chườm đá, nhẹ nhàng xoa bóp giúp máu bầm tan đi, lưu thông đường huyết. Ánh sáng của vinh quang là thứ mà hàng vạn người theo đuổi. Vì nó con người có thể bất chấp hi sinh đi vô số thứ quan trọng. Bất chấp tổn thương bao con người vô tội kề cạnh mà không hề bận tâm đến hậu quả để lại mai sau.
Giống như anh, Emily cũng là một con người tham vọng. Cô vẫn luôn tìm kiếm cho bản thân mình một cảm giác an toàn, tìm kiếm cho bản thân một nơi có thể dẹp bỏ mọi nghĩ suy hỗn độn về xã hội phức tạp ngoài kia, tìm kiếm cho bản thân một nơi được gọi là "nhà".
Emily đã miệt mài tìm kiếm thứ cô ao ước, nhưng đôi khi cuộc sống chẳng dễ dàng. Đôi mắt đầy sự yêu thương dần bị vinh quang nơi quá khứ che lấp. Cô muốn tồn tại ở thế giới này cùng với sự hào nhoáng nơi vinh quanh của bản thân.
Nhưng rồi mọi thứ dần thay đổi, cô đã trở nên quá tham vọng, lạnh lùng và tham lam. Vì ánh hào quanh của mình, Emily đã từng thực hiện một cuộc thử nghiệm phi pháp lên cơ thể người sống, thế nhưng nó đã thất bại, nữ bệnh nhân đó đã chết ngay trên bàn phẫu thuật.
Nhớ lại chuyện cũ, Emily không khỏi thở dài một hơi, tầm mắt rũ xuống vết thương nơi vai người.
- Quyết định là ở anh, tôi vốn không thể quản. Đến lúc đánh mất thứ quan trọng, anh sẽ hiểu ra con đường hào nhoáng mà anh hằng theo đuổi kia sẽ vụt khỏi tầm với của anh như thế nào.
Jack không đáp, chỉ đưa ly cà phê lên uống một ngụm. Thức uống nóng từ từ chảy xuống cổ họng, lưu lại vị đắng nơi nó lướt qua. Lời nói của cô ta có nhắc đến thứ quan trọng? Đối với anh, liệu còn có thứ gì quan trọng hơn ánh hào quang kia hay không? Câu trả lời chắc chắn là không.
Trong lúc chờ đợi vết thương được xử lý hoàn tất, Jack đưa tay cầm lên quyển sách tiểu thuyết được đặt trên bàn từ trước. Sự bận rộn gần đây khiến anh chẳng còn thời gian để đọc xong quyển tiểu thuyết này.
Emily dừng lại một chút, quan sát vết bầm đã dần nhạt màu trên vai của người trước mặt. Đôi lúc dường như vô thức mà dõi theo hành động của anh ta, như một sự quan tâm đến bệnh nhân mà cô chăm sóc?
Phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng, Emily bắt chuyện trước:
- Anh có vẻ như rất thích đọc sách. Liệu ngoài việc này anh còn thích điều gì không?
Jack nhàn nhạt đáp:
- Yên tĩnh.
Sự yên tĩnh vốn dĩ được rất nhiều người yêu thích. Có lẽ bởi vì, chỉ khi ở nơi yên tĩnh, con người mới có thể tập trung vào công việc của bản thân, tập trung vào dòng suy nghĩ của chính mình về một vấn đề nào đó. Emily cũng không ngoại lệ. Sự yên tĩnh luôn khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn sau khi phải trải qua những thời khắc sống trong sợ hãi.
Túi đá chườm đã không còn lạnh, vết bầm trên vai anh cũng đã nhạt màu đi đôi chút so với lúc đầu. Xem ra nhiệm vụ của cô ở chỗ này cũng xong rồi. Emily cũng không tiện ở lại làm phiền nữa, dù sao cũng nên để anh ta có không gian riêng để nghỉ ngơi.
Thu dọn túi đồ của bản thân, Emily nhìn vị thợ săn đang cài lại áo, khóe môi nâng lên họa ra một nụ cười nhẹ tạm biệt:
- Tôi xin phép đi trước, anh cứ nghỉ ngơi đi.
Jack định để cô ta rời đi, nhưng bỗng nhiên nhớ ra hình như chiều nay anh có một trận cùng cô gái nhỏ đấy. Gấp lại quyển sách trong tay, anh nghiêng đầu nhìn ra sau, hướng về phía người con gái kia mà cất giọng:
- Cảm ơn vì đã giúp, nhưng chiều nay tôi sẽ không nương tay với cô đâu.
Nghe thấy giọng nói nhàn nhạt kia, Emily dừng bước, cô xoay người nhìn vị thợ săn kia. Trên môi họa ra một nụ cười nhẹ, ôn nhu đáp lời anh:
- Anh không cần phải tha cho tôi. Cả hai chúng ta hãy cứ làm tốt vai trò của bản thân trong ván đấu là được rồi.
Jack nhìn theo người con gái kia khép lại cánh cửa, tiếng bước chân nhỏ dần rồi tan biến vào khoảng không, trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Anh đặt xuống chiếc mặt nạ trắng của bản thân lên bàn, khóe môi bất giác nâng lên một nụ cười ẩn ý. Cô bác sĩ nhỏ này, thật biết cách khiến người khác để tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip