Chap 1 _ Trouble in Paris
Tháng 11, âm hưởng của một mùa thu dịu mát trên nước Pháp lưu luyến rời đi, nhường chỗ cho những ngày đông mà tưởng chừng như đêm tối là bất tận. Và khi ấy bạn sẽ nhớ tháng 8 biết bao, tháng của tình yêu, những khoảng lặng êm đềm khi bạn chậm rãi thả bộ trên một thung lũng hoa hồng vàng rực rỡ, mơ màng nhớ về những áng thơ tình nồng nàn và cháy bỏng của đại thi hào Hugo...
Yêu. Yêu tới cuồng loạn.
Tâm hồn tôi thuộc về người.
Nếu không còn thuộc về người, tôi sẽ chết...
Chết vô phương cứu chữa.
Tình yêu dường như chỉ là một xúc cảm, một lý niệm vô hình nhưng mạnh mẽ hơn cả bão tuyết hay hỏa ngục. Nó khiến con người thay đổi chỉ một tích tắc, có khi thức tỉnh trong họ một khả năng nào đó, đôi khi cướp đoạt của họ một khả năng nào đó...
Thiên biến vạn hóa tới chẳng ai ngờ được.
....
Bóng đêm trùm lên cánh rừng u tịch. Nguyệt cuối đông một mảnh trơ trọi, vằng vặc sáng giữa trời khuya không một vì sao. Ánh bạc như ảo ảnh, vụn vỡ trên mặt đất um tùm cỏ dại, đã vô tình ghé thăm một lăng mộ bằng đá trắng, nằm đơn độc giữa chốn rừng hoang. Tự khi nào chẳng hay, xung quanh nhà mộ đã mọc lên những bụi Eglantine xanh tốt, những tán cây vươn mình, quấn lấy bốn trụ đá kiểu Doric dựng lên xung quanh ngôi mộ. Hoa thơm nhưng không rực rỡ, lại không kiêu kì như Eden hay mê hồn như Julio... sắc hồng trầm lặng hé nở, một nỗi tang thương tới hận lòng.
Cánh dơi của bóng đêm chao liệng giữa khoảng trời tĩnh mịch. Rừng sâu ngút ngàn bốn phía đều là những bóng cổ thụ chen chúc, hàng mấy bộ rễ nổi trên đất, chồng lên nhau thành tầng như muốn khóa lối mòn dẫn tới lăng mộ. Giữa khoảng không hoang vắng, gió heo hút từng cơn, vuốt tay qua những tán cây, cuốn chiếc lá yếu ớt nào rơi xuống, phủ đầy bậc tam cấc bước lên ngôi mộ đá.
Mà rồi, vội vã chẳng lời hẹn trước, cái lạnh của ngày đầu đông cùng một cơn cuồng phong đột ngột đã ập tới cánh rừng hoang. Giông tố giận dữ mang theo sấm chớp rùng trời, ảo ảnh ẩn hiện như những bàn tay ma quái luôn sẵn sàng vồ lấy, túm lấy bất kì thứ gì ý thức được nỗi sợ. Những thanh âm ghê rợn ì ùng trên ngọn cây, đôi lần rống lên khiến kẻ ngu xuẩn nào vô tình lạc vào chốn hoang vu này cũng không khỏi khiếp hãi. Ánh chớp lóe lên với nhịp điệu hỗn loạn, hòa tấu cùng tiếng gầm thét đang dội lại từ mọi hướng, mà hướng nào cũng đặc quánh... một màu đen vô định. Rừng cây trong cơn phong ba giống một kẻ săn mồi quái đản, nó sẽ từ từ nuốt chửng những sinh vật đáng thương mà nó thấy, reo rắc một cái chết từ từ và kinh hoàng tới tận cùng.
Và chỉ khi, ngài Bá tước tới ghé thăm thì bão tố kia mới chịu ngừng lại.
Hai tiếng táp vang lên từ cây ba toong mạ vàng. Sấm chớp đã vội im bặt, một tiếng gió cũng không nghe thấy, cây rừng như hoảng sợ mà liền ngả sang hai bên. Từ trong cái âm u bạt ngàn, ngài đã tới, bận trên người huyết phục sang trọng và mang theo một đóa Daisy trắng ngần như đã có hẹn trước. Tiếng gót giày vang trên bậc tam cấc của lăng mộ nhỏ, nguyệt ảnh chợt rọi xuống như vô phép muốn chiêm ngưỡng thụy nhan vị Bá tước nọ. Dưới ánh trăng bạc hiện lên một dáng vẻ uy quyền và cao quý, một chân quỳ xuống, ngài nhẹ nhàng đặt đóa hoa trước bia mộ đá, thoáng trên gương mặt điển trai một nụ cười trầm lặng.
- Alec, những ngày qua ta đã du ngoạn tới Paris. Đó là một kinh đô tuyệt đẹp như tranh vẽ... ta rất muốn sau này có thể cùng em tới đó.
Khoảng không im lìm chợt vang lên một tiếng thở dài như tiếng gió đang buồn thương điều gì. Những tán cây khẽ xào xạc và những cỏ hoa cũng rung động theo...
- Ngày trước, em luôn nói với ta rằng rất muốn cùng ta tới Paris mà, phải không?
Những bụi hoa Eglantine chợt ủ rũ. Dường như có một nỗi buồn nào đang trùm xuống cỏ cây, ảm đạm và quạnh hiu, hệt một cái lắc đầu lặng lẽ. Vị Bá tước vẫn quỳ gối trước ngôi mộ, những xúc cảm thoáng ẩn hiện rồi vụt tắt, là nỗi ảm đạm nào cứ lao xao mãi!?
- Em giận ta sao? Thời gian qua đã để em phải chịu nhiều cô đơn như vậy... ta thật có lỗi. Hãy tha thứ cho ta nhé.
Gió đêm buốt cóng, lần nữa lại thêm buốt cóng, ào ào như muốn kéo theo giông tố. Hoa từng cánh mong manh, trước cơn phong ba liền rụng xuống, phủ khắp những góc mộ um tùm cỏ dại. Nhưng ngài Bá tước ấy vẫn không rời đi, mặc cho cả cánh rừng đang nổi cuồng phong.
- Em đừng lo. Ta đã tìm được một thứ hoàn hảo cho em. Nhất định ta sẽ làm em hạnh phúc.
Hoa như mang sầu muộn, rất mau liền đã héo tàn, từng cơn gió thêm lạnh lùng và buốt giá. Lần này, bầu trời thả xuống những bông tuyết trắng xóa, không một lời hẹn nào mà cứ hờ hững rơi như châm chọc cõi lòng cô đơn của kẻ si tình kia tới hóa điên dại.
- Xin đừng chối từ ta, Alec. Ta yêu em, ta không thể mất cả em nữa...
Đêm đông lạnh lùng tuyết phủ trắng, ngài Bá tước vẫn đừng lặng trước lăng mộ đá, dẫu cả khi ngài đã nhận ra sự khước từ. Nhưng kể cả là như vậy, không điều gì có thể cản lại được ngài.
- Dù có thế nào, Alec của ta... em vẫn sẽ là của ta, em thuộc về ta, và ta không thể để em thuộc về ai khác, kể cả Chúa. Ta cũng không thể để em đi dù em có muốn rời đi. Ta sẽ giết kẻ mà ta cần giết, những kẻ cản đường ta cũng không thể sống. Ta có thể vì em mà tước đoạt mọi thứ trên đời này... Không, em không có quyền từ chối ta.
Giông tố lại ầm ầm nổi lên, lần này còn dữ dội và điên cuồng hơn cả, tuyết trắng mang theo những giọt mưa lạnh lùng xối xả trên đất đen. Sấm cùng chớp lần nữa lại gào thét, chúng cào xới những ngọn cỏ yếu ớt, đốt cháy gốc cổ thụ già nua, dày xéo cả cánh rừng trong một trận cuồng phong khủng khiếp hơn, tạo nên một dàn hợp xương chết chóc điên dại.
"Ta sẽ giết tất cả bọn chúng. Chỉ cần kẻ nào khiến em đau lòng, ta cũng giết."
....
Một sớm cuối thu lạnh cóng, nắng nhạt vương vãi trên những con đường tuyết phủ trắng xóa. Người ta thức dậy và chẳng hiểu vì sao tuyết lại tới sớm như vậy, mà hình như đêm qua, một cơn bão đã ghé thăm Paris, mang tới một sắc trắng mênh mông như không thấy chân trời. Từng cơn giá rét không báo trước mà đột ngột ập tới, kéo chậm lại cuộc sống thường ngày của người dân thủ đô. Một vài đứa trẻ đã ngã bệnh chỉ sau một đêm, người lớn cũng chẳng thể buôn bán thứ gì, những ánh nhìn bất lực trông ra ngoài cửa sổ, mong manh hi vọng, mong manh chờ đợi một phép màu nào đó sẽ xảy ra.
Vị nữ bác sĩ trẻ thúc ngựa, con đường phía trước chỉ là một sắc trắng vô cùng. Tuyết phủ lên hầu như mọi nơi trên đất Paris, mỗi lúc lại thêm dày như kéo vó ngựa lún sâu xuống. Những cuộn gió lạnh lùng, ào ào thổi qua mang theo sự hăm dọa, dọa sợ chết khiếp con Spena, nó lồng lên, hí mấy tiếng tợn như thể cầu xin chủ nhân nó hãy đừng đi về phía trước. Emily Dyer cư nhiên cũng bị nỗi sợ chi phối mà chợt lùi bước, bàn tay đưa lên cố cản lại những cơn gió tuyết đang ập tới. Sự tức giận vô cớ của mẹ tạo hóa luôn khiến người ta có cảm giác lo sợ, rằng mọi dũng cảm và kiên định đều bị bão tuyết kia nuốt chửng mất, rằng phải quay đầu mà bỏ chạy...
Vào chính khoảnh khắc quyết định tất cả đều chỉ có một lựa chọn. Dĩ nhiên, chẳng mấy ai lại muốn đâm đầu tìm sự nguy hiểm, nhưng cũng không phải tất cả.
Lần nữa chấn an con ngựa nhút nhát, Emily quất dây cương, mặc cho những gió tuyết đang táp lên da mặt, vẫn một mực thẳng hướng tới bệnh viện Saintos. Những tiếng vó ngựa dường như bị cuốn theo chiều gió đông rồi mất tăm vào cái không gian ào ào tuyết và màu trắng. Những mái nhà san sát nhau, nằm im lìm, vẻ như một cơn bão nữa sắp ập tới.
Vừa khi tới trước cổng viện, Emily đã vội nhảy xuống ngựa. Một tay giữ dây cương, tay kia nắm lấy cổ áo choàng đang bị gió cuốn ngược lại phía sau, cô mau chóng dẫn Spena vào chuồng rồi hấp tấp chạy tới phòng bệnh.
....
- Tình trạng các bệnh nhân ổn chứ?
Bruke càu nhàu, giữa lúc còn loay hoay kéo cho cao cổ áo choàng, gã lại húng hắng ho mấy tiếng. Sáng nay kì quái hơn hầu hết những ngày trái gió trở trời nào ở Paris, nếu nhiệt độ chỉ là giảm xuống một chút thì không sao, đằng này, tuyết lại dày tới tận bậc tam cấc. Cái thời tiết như vậy đúng là hại mấy người trung tuổi như gã muốn đau nhừ cả xương lần cốt.
- Rất may là vậy.- Emily gật đầu, cô đặt bệnh án xuống bàn, hai tay chà vào nhau mà bản thân vẫn không khỏi run lập cập.- Không hiểu sao mới trong một đêm mà tuyết có thể rơi dày như thế, lại còn đổ bão...
- Đúng là điên rồ!
Gã đốp cháp thêm một câu nữa, chuyện trời tính đâu thể lường trước, người ta có hay ngày nào thì hay ngày đấy mà thôi.
"Kể cả có là một bác sĩ..."
Bruke lẩm bẩm điều gì đó rồi trở lại bàn làm việc.
Những hiện tượng lạ lùng bắt đầu xảy ra ở Paris. Khi mà lúc này vẫn còn là tháng 9, tuyết đã rơi trắng cả Thủ đô. Hơn nữa, gần đây, vài bệnh nhân được chuyển tới Saintos đều rất kì lạ.
Bruke xem xét lại đống thư từ trên mặt bàn một cách qua loa. Ánh mắt gã thoáng toan tính một điều gì đó. Chợt, một tiếng đẩy cửa khiến họ phải để ý tới, nữ y tá nọ hớt hải chạy vào mà không hề báo trước.
- Viện... viện trưởng, lại có thêm bệnh nhân nữa! Tôi e là...
- Chuyển người đó tới phòng C.- Gã chau mày lại, có thể nhận thấy sự lo lắng trên vẻ mặt già nua ấy.- Cô Dyer, theo tôi!
Đây có vẻ đã là bệnh nhân thứ ba được báo cáo là có chung một triệu chứng với người trước đó, nhưng nguyên nhân là vì cái gì? Emily thoáng nghĩ ngợi, nhưng cô cũng thể giải thích nổi thứ gì đang diễn ra ở chỗ này. Đúng,...
"Kể cả có là một bác sĩ đi chăng nữa, bác sĩ cũng chỉ là một con người."
....
(Hydrangea, hay dương tử hoa, còn được gọi là hoa cẩm tú cầu. Hoa mang ý nghĩa của lời xin lỗi chân thành, cũng có thể là sự lạnh nhạt và vô cảm, một số nơi lại dùng hoa này trong ngày cưới)
_ To be continue _
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip