[ 8 ] Sói săn

Norton được chuyển thẳng về khu B ngay sau khi thợ săn bỏ trận. Cậu ngước lên trần nhà, sau đó nhìn xuống đất rồi ngồi buông xuôi thân mình như thể một con búp bê vô hồn. Chuyện xảy ra tại trận đấu vừa rồi khiến cậu không khỏi hoang mang, không biết khi ấy cậu đã nghĩ gì, đã nói gì, đã đang khóc hay cười, buồn tủi hay vui mừng.

Chắc cậu đang nghĩ: " Thợ săn cũng có cảm xúc như vậy sao? " - Vâng, họ còn có thể cảm nhận cảm xúc của kẻ khác, chẳng qua ta chưa biết rõ, chưa tìm hiểu họ kĩ hơn. Cách họ cảm thấy được cảm xúc ta cũng phụ thuộc một phần cảm xúc họ khi ấy, vì vậy không trách nào ta phân vân về sự thay đổi quyết định của họ. Chẳng là chúng ta tự hỏi: liệu họ cũng đã suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi thực hiện một điều gì không?

...

Vì một số công cuộc thực hiện nâng cấp trang viên và chào đón các thành viên mới khác trong tương lai, đồng thời cũng như vấn đề thời tiết trở lạnh nên quý nàng Sơn Ca chuyển tiếp thông báo của chủ trang viên rằng việc thi đấu sẽ được tạm dừng trong vài tuần, nhưng mọi người vẫn có thể hẹn tự lập trận để luyện tập hay tham quan các bản đồ quanh trang viên. Một dịp để nghỉ ngơi như thế này, hẳn sẽ khá là im lặng, thông thường mọi người rất ít hẹn nhau đi đâu vì có vẻ như ai cũng mệt cả.

Hôm sau, Luchino híp mắt nhìn ra cửa sổ phòng mình. Quái lạ, trước mắt anh còn sờ sờ cả cái quả cầu lửa khổng lồ rọi thẳng vào mặt kia, mà chẳng hiểu sao tuyết lại vẫn rơi ở phía nọ trang viên. Xem như thời tiết ở đây không ôn hoà, và kì lạ đến khó lòng giải thích nổi. Anh mở lòng bàn tay phải của mình, nhìn kỹ rồi thi thoảng xoa hai tay lại với nhau. Chà... Thời tiết đáng sợ thật, khiến đến cả loài bò sát máu lạnh như anh còn cảm thấy se se.

Vậy anh xem chuyện mình vừa hành động trận trước ra sao.. như không có gì xảy ra?

Anh ngồi cạnh khung cửa, víu nhẹ tay bên rèm và ngâm nhẹ thứ giai điệu nào đó, cho đến khi một bóng dáng nhỏ xíu lấp ló ngoài khung cửa ngước lên gõ nhẹ khung kính làm anh giật mình - Một kẻ có thân hình của bé trai mang áo xanh sọc, quần yếm, nhưng lại không có đầu, thay vào đó lại là một chiếc túi rách được khâu ngang đường chỉ như chiếc miệng mà người ta thường khắc lên bí ngô những ngày đầu mùa Halloween.

- " Chú Luchino..o..o..oo! "

Robbie thốt lên ngay dưới tầm nhìn của anh, nhóc nhảy lên bám lấy khung cửa, cố vắt chân trèo lên phòng. Nhìn cái cách nhóc đu đưa xuýt chút ngã mỗi lần như vậy, Luchino thấy nhóc chẳng khác gì một chú mèo hoang nhỏ cố víu lên sàn bếp. Anh phì cười, mở khung kính bế nhóc lên mà hỏi:

- " Ai chà, nhóc phải thợ săn nhỏ tuổi nhất hiện nay mà cô Michiko bảo không? Sao.. nhóc biết tên.. "

- " Có cái bảng danh sách tên ngoài hành lang mà chú! Tên chú còn bị người ta làm sao treo ngược lên cơ! Cháu nghĩ chú cũng phải xem qua rồi chứ! "

- " À.. ừ... "

Luchino đặt Robbie ngồi lên khung cửa. Nhưng nhóc ta đứng dậy, ngó nghiêng xung quanh một chút rồi nhảy ra khỏi phòng anh. Luchino hoang mang, đưa đầu khỏi cửa nhìn Robbie mà hỏi:

- " Nhóc đến đây làm gì mà vào rồi lại rời thế?? "

Robbie đang tung tăng chạy ngoài sân ngoái lại nhìn anh, vừa đi vừa la lớn:

- "Cháu chỉ muốn chào chú thôi! Vì tháng này mọi người được nghỉ ai hầu như cũng ở trong phòng nên cháu tạt sang xem mặt chú á!"

Nhóc cười, cái điệu cười trẻ con thật sự làm người khác cảm thấy êm dịu mà.

- " Vậy giờ cháu đi đâu? "

- "Sang khu B thăm mọi người ạ!"

- " Hả?.. Ê nè.. vậy.. Khoan!! "

Anh lại chậm lời, cứ như tốc độ ánh sáng chẳng thể nhanh bằng sự năng động của trẻ con vậy, anh bó tay rồi. Nghe nhóc Robbie bảo thế, Luchino ngồi xuống ghế, cũng thầm nghĩ đến việc ghé đến thăm ai đó mà anh chưa có đủ cơ hội gặp mặt lâu hơn.

Và có lẽ cơ hội ấy không còn xa.

...

Norton cuộn mình trong chăn, lại một lần nữa không rời khỏi phòng. Có lẽ nếu được tự mình chọn một căn phòng bí ẩn thì cậu sẽ đặt phòng mình là một thứ như vậy. Tối hôm qua cậu cũng thiếp đi lúc nào không hay, cậu ngồi dậy trên giường, ôm và lủi cằm nhẹ vào chiếc gối của mình. Lạnh phải nói - đắp chăn trên lưng, ôm chặt lấy gối mà còn lạnh hiển nhiên nghỉ ngơi chẳng phải là sung sướng gì cả.

Ngày xưa, thời sống trong thành phố hay làm ca đêm trong mỏ đá, đối với Norton cũng lạnh lắm, nhưng chưa lần nào cậu thấy như muốn "đóng băng" đến cỡ này. Chắc hẳn cậu chưa quen với nhiệt độ thay đổi bất thường tại nơi đây, cũng chỉ như Luchino mà thôi.

Vật lộn bản thân giữa sáng sớm, chỉ thở nhẹ cũng mờ hết cả mắt vì hơi lạnh bốc lên. Norton dụi mắt, mặc nguyên áo sơ mi trắng chưa kịp gài lại hết nút từ tối qua mà đứng lên, lúi húi đi đánh răng rửa mặt.

Đáng ra cậu sẽ lục tủ tìm lớp áo thứ hai của mình ngay lúc sau, nhưng bên ngoài khi ấy cũng lại có tiếng gõ cửa.

- " Cốc cốc! "

- "Ai vậy? Có chuyện gì cần tôi không?"

- "Là thần cây tí hon đây! Tôi cần anh giúp tôi trồng cây!"

À, cậu đoán được ai rồi. Norton mở cửa nhìn Robbie, nhóc nhón chân vẫy chào cậu và vui vẻ nói:

- " Em đến thăm mọi người ạ! Vừa gặp chị Emma, anh Lucky, Eli với Em sắp cao bằng anh rồi nè! "

Norton chẳng phản ứng gì nhiều, chỉ cười nhẹ mà gật đầu rồi xoa đầu nhóc.

- "Anh Norton ơi, tay anh lạnh quá!"

Nghe nhóc nói, cậu thở dài, đưa tay kia lên sờ mặt mình.

- "Nhóc nói phải, tay anh lạnh lắm, như tay người chết vậy, hah."

- "Hong! Tay anh lạnh nhưng trong lòng anh vẫn ấm mà, phải không?"

Norton như hiểu phần nào ý Robbie, mũi có chút cay, vậy nhóc nghĩ cậu là người thế nào? Không phải một kẻ có thâm tâm và trái tim lạnh băng sao?

- "Ừ... nhóc lạnh không? Nếu nhóc bảo lòng anh ấm chắc có thể ôm giúp người khác ấm lên."

Nhóc cười, lắc đầu bảo không. Rồi ngay đó nhóc quay ra nhìn sau cánh cửa, nơi khuất tầm nhìn Norton.

- "A, em biết ai lạnh nè anh!"

Chẳng cần chờ Norton hỏi Robbie câu nào, Luchino bước đến, giữ lấy một tay Norton trong sự bàng hoàng của cậu khi đó.

- "Tay cậu.. đúng thật sự rất lạnh..."

Luchino như chẳng quan tâm khi ấy cậu còn thấy anh lạ lẫm ra sao, cúi thấp xuống ôm lấy cậu mà bảo:

- " Tay tôi có thể làm ấm tay cậu, vậy bây giờ ôm cậu thế này, cậu giúp lòng tôi ấm hơn. Chẳng phải là chúng ta lại hoà hay sao? "

Norton đứng hình một lúc lâu trước cửa trong khi Luchino vẫn đang ôm lấy cả người cậu. Lúc sau cậu mới bắt đầu chống cự lại.

- " Th- Thả ra đi! Ngộp tôi chết!.. "

- " Trận đấu đêm qua cũng lạnh lắm đúng không?.. Đáng ra phải ôm lâu hơn một chút. "

- " Cái...- "

Luchino thả cậu ra, cười lớn. Robbie kéo áo anh để muốn nói rằng nhóc muốn cho anh gặp được nhiều người khác ở đây hơn.

- " Em dẫn chú đi gặp những người khác anh nhé! "

Robbie phóng nhanh như cắt quanh hành lang chẳng bận chờ xem Luchino có theo sau nhóc hay không. Anh nhìn theo, nhún vai rồi nói với Norton rằng:

- " Campbell này, nơi đây thật sự còn rất nhiều người tốt. Thật sự mà nói, tôi không phải một kẻ như cậu đã thấy hôm qua...

... Tôi sẽ không chỉ để cậu đau khổ khi là người cuối cùng, là kẻ duy nhất cô đơn, tôi sẽ khiến cậu đau khổ cả khi không có tôi bên cạnh. "

Rồi anh đứng từ ngoài, giữ cửa phòng Norton đóng dần lại trước khi bỏ đi theo sau Robbie.

•••••••

Có OOC quá không nhỉ-.. Quạc đang rush fic trước thứ sáu ngày 13 AKA thi hai môn mệt mỏi nhất 😭 Mém chút nựa drop fic rồi, mà cũng xem như đã drop cả tháng trời hay hơn cơ.

Thêm chút Robbie vào cho đời thêm vui chứ Quạc Noncouple cả NorRob và LuRob ạ. Xin cảm ơn c':

edit:

P/S: một đoạn của phần [ 4 ] khiến mọi người đọc hiểu nhầm đã được chỉnh lại nhé! Bên cạnh đó Quạc đã quyết định thay đổi bài thành LuchiNor và gọi Luchino chứ ko sử dụng Lukino như trước nựa ụwụ



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip