Chương 14 (Kết cục 2)

Hastur chạm lên bờ má của người thiếu nữ, đôi mắt rũ xuống thoáng vẻ sầu đau. Cô vẫn xinh đẹp như thế, vẻ đẹp khiến Hastur nhớ nhung ngày đêm, và giờ hắn đã có được cô. Thật sự hắn đã có được cô rồi, nhưng sao môi hắn vẫn không thể nở nụ cười? Rõ ràng cô đã ở đây, và dù không có dây xích cô cũng không bỏ trốn nữa. Cô đã rất ngoan, không còn làm hắn tức giận nữa, chỉ là cô không thích nói chuyện mà thôi... Nhưng Hastur lại cảm thấy không đúng, đã bao lâu hắn không thấy cô cười, đã bao lâu hắn không nghe cô nói chuyện dù là cự cãi hay phản kháng. Càng nghĩ, lòng lại càng ray rứt, đau hớn hơn.

Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời dài dằng dặc của Hastur, hắn biết thế nào yêu, chính cô khiến hắn có cảm giác nhớ nhung và khao khát, khiến hắn phạm phải thất tình lục dục mà hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ dính tới. Và bây giờ, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ sệt, sợ hãi ánh mắt vô tình khi cô nhìn hắn, sợ hãi mất đi cô.

"Fiona... nói gì đi em."

Hastur nói, trong giọng hắn có gì đó như nỉ non, có gì đó như cầu xin một lời tha thứ.

Thứ mà hắn muốn là trái tim của cô, nhưng ngẫm lại mà xem, liệu những gì hắn đang làm có phải là cách để có được tình yêu của cô không? Hắn là người cướp lấy những hy vọng từ cô, hắn là người chia cách cô với những người thân thiết và cũng là người dùng sức mạnh của mình để ép buộc cô. Và bây giờ, hắn phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm, thứ hắn có được không phải trái tim mà chỉ là một thân xác thiếu linh hồn, chỉ cái nhìn đầy lạnh lùng từ cô thôi đã khiến tâm hắn vỡ ra từng mảnh.

"Nhưng vì ta yêu em, vì ta yêu em... Fiona thân mến à!"

Hastur không biết thứ mình đang cảm thấy là gì, mắt hắn có chút ươn ướt và thứ nước đen đang tuôn ra từ đó khiến hắn càng cảm thấy bối rối, đây là nước mắt, cái thứ mà thường xuất hiện mỗi khi đau lòng sao? Hắn nhớ rõ, Fiona đã khóc rất nhiều khi hắn ép buộc cô, mắt cô lúc nào cũng ngập nước, có lẽ Fiona cũng đã từng đau khổ đến như vậy, hắn cảm nhận được, cảm nhận được cái đau đến phế tâm phế liệt. Hắn tựa đầu vào vai cô thật lâu, nước mắt cứ thế mà tự động chảy xuống.

"Ta xin lỗi..."

Câu nói đột ngột của Hastur vốn chỉ là thoáng qua, lại khiến cho Fiona động đậy. Quần áo trên người ẩm ướt, người trước mặt cũng khóc đến mê man, bả vai cô cũng có chút ê ẩm vì bị đè nặng. Vốn chẳng định đáp lại gì, nhưng câu nói của Hastur lại khiến cô bất ngờ. Nhìn gã to lớn đang khóc ròng như một đứa con nít, trong phút chốc cô không còn nhận ra vị thần cao ngạo ngày nào nữa. Lần đầu tiên Fiona thấy hắn khóc, cũng nhận ra hắn lại biết đau lòng vì một người.

"Đừng khóc..."

Hastur đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng có một bàn tay mềm mại khẽ xoa đầu hắn, dù tiếng nói rất nhỏ và yếu ớt, nhưng hắn vẫn nhận ra, đây là giọng của Fiona! Cô nói chuyện, cô đã nói chuyện với hắn rồi!

Trong lòng Hastur hân hoan niềm vui sướng, nhưng lại bị dập tắt bởi ý nghĩ của chính hắn. Hẳn cô chỉ đang thương hại hắn, vì sau tất cả những gì hắn đã làm với cô, có lẽ cô sẽ hận hắn, cô sẽ chán ghét kẻ mà đày đọa cô trở nên thế này. Hắn nên trả cô về với thế giới thực thôi, vì điều đó tốt cho cô dù cho... hắn sẽ phải gặm nhấm nỗi cô đơn này suốt phần đời còn lại.

"Ta xin lỗi, ta yêu em..."

Fiona hưa kịp định thần, một vầng sáng bao trùm lấy cơ thể cô và mọi thứ xung quanh mờ dần đi, đến khi kịp nhận ra, cô đã trở lại nơi mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ đến lần nào nữa.

Sau ngày đó, Fiona thường suy nghĩ về Hastur, không hiểu vì sao Fiona có chút mong chờ sẽ gặp lại hắn vào những trận đấu sắp tới, cô muốn được nhìn thấy hắn. Vì mỗi khi nhớ tới khuôn mặt đau đớn của hắn lúc tạm biệt, ba chữ 'ta yêu em' khiến cô không thể nào giận được dù cho hắn đã giam cầm cô. Có lẽ nếu khi ấy cô không xa lánh hắn, nếu cô suy nghĩ thấu đáo và chấp nhận tình cảm của hắn, thì chuyện giữa cô và hắn sẽ không thành ra như thế này.

"Dù không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng tớ sẽ luôn ủng hộ cậu, Fiona à! Dù sao thì, hắn ta đã rất yêu cậu đó sao?"

Patricia nói như thể cô là một người từng trải, cô vuốt ve lấy món bảo bối của mình trên tay và cười mỉm với Fiona.

"Nhưng ngài ấy đã buông bỏ rồi, cho dù tớ muốn nói thì ngài ấy vẫn sẽ trốn tránh..."

Fiona sầu não đáp.

"Một trái tim tổn thương cần phải được chăm sóc đặc biệt. Trong trường hợp của Hastur, chỉ có cậu là làm được điều đó thôi."

"Nhưng là-"

"Mọi chuyện cứ để lại cho tớ!"

Và đúng như lời hứa, ngày hôm sau, cô đã gặp được Hastur trong một trận đấu thường. Hastur có vẻ chột dạ khi nhìn thấy cô, hắn tặc lưỡi, lập tức quay đi nơi khác để mặc Fiona đang cố gắng đuổi theo.

"Ngài có đứng lại ngay không thì bảo!"

Tiếng Fiona tức giận kêu lên từ phía sau, làm sao cô có thể đuổi kịp một kẻ cao hơn hai mét chứ, lại muốn trốn cô ư? Không dễ đâu. Nhân lúc Hastur giật nảy mình vì tiếng kêu, Fiona dùng hết sức mà chạy đến, từ đằng sau ôm chặt lấy Hastur không buông.

"Thật hết cách với em..."

Hastur thở dài ngao ngán, nhẹ nhàng đẩy cô ra như sợ làm đau cô. Vừa chạm vào, Fiona đã tuôn một tràng dài trách móc.

"Ngài nhẫn tâm thật đấy! Bỏ rơi em, đến khi gặp lại thì ngoảnh mặt làm ngơ như người xa lạ, tính không chịu trách nhiệm hả?!"

Nói xong, Fiona chồm người lên cao, túm lấy vạt áo choàng của Hastur mà kéo xuống, mạnh mẽ áp lên môi hắn một nụ hôn bất ngờ. Nụ hôn cuồng nhiệt như cách mà hắn từng làm với cô, Fiona gạt bỏ đi sự e ấp thường ngày, cô cắn mạnh vào môi hắn đến mức bật máu như một sự trút giận. Hastur không nói gì, hắn mặc cho Fiona tự ý làm điều cô muốn dù trong thâm tâm hắn vẫn có chút sợ hãi. Đến khi kết thúc nụ hôn, hắn mới có thể lên tiếng.

"Fiona, em... không hận ta sao?"

Dĩ nhiên là có rồi, hắn nghĩ vậy.

"Em yêu ngài, ngài đừng như thế nữa..."

"..."

"Xin lỗi vì xa lánh ngài, xin lỗi vì đã ngó lơ tình cảm của ngài. Nhưng em yêu ngài là thật, tình cảm này cũng là thật... Ngài đừng cầu xin em tha thứ, vì người có lỗi vốn là em..."

Hastur ngỡ ngàng, sợ đây chỉ là một giấc mơ, tay hắn run rẩy chạm vào má Fiona, cảm nhận hơi ấm từ cô để chứng minh đây là thật. Trong cơn mê man say nhèm, hắn bỗng lên tiếng.

"Nói lại, một lần nữa, được không?"

Fiona mỉm cười hạnh phúc, cô hít một hơi thật sâu, rồi thì thào.

"Em yêu ngài, Hastur."

Sau đó một lần nữa cô lại hôn hắn, nhưng lần này không ướt át mà chỉ nhẹ nhàng như gió xuân, chỉ đơn giản là môi chạm môi, hơi thở hòa quyện hơi thở để trao cho nhau những gì chân thành và đẹp đẽ nhất. Hastur nâng nàng thiếu nữ ôm vào lòng, hôm nay cô rất xinh đẹp, và cũng rất dịu dàng nữa, và còn... cô đã nói yêu hắn.

- HẾT -

Hi vọng mọi người hài lòng với cái kết này vì thật sự mình cũng không biết phải viết gì thêm, đáng lẽ mình đã dừng lại ở chương 13 (kết cục 1) nhưng vì muốn cả hai thật sự yêu nhau, mình đã viết thêm chương này như an ủi sau những chuyện bất hòa xảy ra giữa Hastur và Fiona, cho nên nó sẽ không được hay cho lắm j-j

Btw, trong tương lai, mình sẽ viết thêm nhiều fanfic Identity V hơn, trước hết là couple William x Tracy Wuchang x Emily, đặc biệt sẽ có yếu tố yandere dành cho những bạn nào yêu thích. Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục đồng hành cùng mình, hẹn gặp lại <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip