Chương 10


1.

Lâu rồi Eli chưa gặp người thiếu nữ tóc hồng đó, ừ thì, sau vài chuyện thì bọn họ đã trở nên thân nhau hơn, nhưng có vẻ Nightingale còn chẳng thấu lòng người. Những danh sách ghép trận chẳng có tí nào là có hai tên họ chung trong một trận, Eli gần như khóc lên khóc xuống, khóc tới sướt mướt.

Tracy thì đỡ hơn, ít ra cô có thể chấp nhận được việc cả hai chẳng là gì của nhau cả, hai kẻ sinh tồn OP xếp chung một đội, tính cho thợ săn tắt thở rồi rời game sớm á? Tracy ưa thích máy móc, cô thích những pha rượt đuổi và chứng kiến cảnh thợ săn chậc lưỡi một cách tức giận khi không thể bắt được một decoder có debuff leo trèo như cô.

"Clark, trời má tôi đã bảo anh né xa ra cơ mà?"

Cô tức giận đạp văng cậu tiên tri bé bỏng ra ngoài, mặc cho Eli kêu gào. Tracy thở dài, đúng là cô không phiền khi bị cậu ta đeo bám như thế, sao cũng được, gì cũng ổn.  Eli là một người đồng đội tốt và Tracy chẳng hề phủ nhận điều đó, đồng ý là trong một trận có anh ta xuất hiện, cô có thể an tâm mà lôi kéo thợ săn cũng như sửa máy mà không lo thua cuộc.

Dưới ánh nhìn nóng bỏng, hoặc thật ra là tự cô cho là thế, sau lớp băng mắt của vị tiên tri tài ba của trang viên, Tracy thở dài một hơi.

"Được rồi." Tracy nghiêng đầu, thả mái tóc hồng rung rung, xòa qua một bên tai, "Tôi sẽ xin Nightingale thử xem."

Và cô bổ sung thêm, hòng cắt đứt một tí hi vọng của Eli: "Tôi không chắc là được đâu đấy, đấu hạng thì vô phương rồi, tôi nghĩ đấu thường thì có thể..."

Chưa kịp để Tracy kịp dứt câu nói ngắt quãng của mình, Eli đã vội đưa tay vén lên tóc xòa qua bên tai cô gái nhỏ, anh làm việc này hoàn toàn là vì thói quen và vô tình, cũng không nhận ra bầu không khí hồng phấn xinh đẹp trôi nổi xung quanh hai người, kể cả nét đỏ rực nhè nhẹ trên gương mặt của Tracy. Eli chỉ cười nhẹ một tiếng.

"Anh biết rồi, Nightingale tự có chủ đích của cô ta thôi." Eli đáp một câu như thế, nghiêm túc và trân trọng đến lạ kỳ, nâng niu cô hệt như viên ngọc trai quý giá của đại dương, "Tùy duyên thôi."

Tracy không hẳn là thích được nâng niu như thế này, hoặc cũng có thể là như thế. Nói tóm lại cô vẫn là một đứa con gái và một đứa con gái dù không thích làm điệu thì vẫn muốn có ai đó quý trọng mình, hoặc có lẽ là do sống giữa cái trang viên máu lạnh này mà Tracy dần mất lòng tin vào người khác. Vì chiến thắng mà những người sinh tồn có thể hi sinh bạn mình, ích kỷ mà dẫn đến toàn đội thua cuộc, có thua cũng có thắng, có người đi thì hẳn phải có kẻ ở lại. 

Tracy không có quyền để bản thân mình chùn bước, cô phải thoát khỏi nơi này, hoặc ít nhất là đến một nơi nào đó mà cô có thể sống tốt hơn một chút. Không có quyền lựa chọn ở trang viên, nếu có cũng chỉ là những lúc cô phải chọn lựa nên cứu và không nên cứu mà thôi.

Bỏ đi.

2.

Nightingale thấu lòng người, xếp hai người vào một đội, nhưng tiếc thay hai người còn lại kia chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy mặt cô thợ máy cả. Đó là William và Muro. Chỉ là một trận đấu thường thôi nên tâm trạng Tracy rất thoải mái, cô chỉ ngồi đó, chỉnh sửa lại robot nhỏ của mình, ăn một ít bánh và trò chuyện với cậu tiên tri khi cần thiết mà thôi, hoàn toàn bỏ qua hai ánh nhìn chăm chú từ người tiền đạo và dã nhân của đội. Có vẻ bọn họ ghi hận cô vì hôm bữa không chịu cứu họ đây ấy mà.

Chuyện này xảy ra cũng không phải ngày một ngày hai, vốn tổ chức của sinh tồn đã không mấy hợp mắt nhau rồi, trong trận nếu xảy ra việc gì yếu kém hơn thì phải chịu sự ghẻ lạnh của đồng bọn. Tracy vô thức liếc nhìn sang cậu tiên tri một lúc, chạm phải ánh cười nhẹ nhàng của người nọ với mình, cô lại quay mặt đi, lảng tránh.

Người cũng thật kỳ cục, cũng không biết anh ta làm phật lòng ai bao giờ chưa nhỉ?

3.

Là khu Làng Ven Hồ, Eli thở dài một hơi, mệt rồi đây, anh chẳng mong muốn bị thợ săn bắt gặp đầu tiên chút nào. Nhưng anh đang ở vị trí ven biển, và ở đây có tận hai máy, nếu chạy chỗ thì nguy cơ thợ săn bắt mất decoder của đội rất cao. Hai người kia chắc chắn một chốc nữa sẽ chạy đi chọc thợ săn nên việc để Tracy sửa máy càng nhanh càng tốt là việc phải xảy ra.

Michiko, hay là Geisha, một thợ săn nhã nhặn, đầy tinh tế trong việc đuổi bắt con mồi. Lũ sinh tồn thường nói quá lên việc Eli là khắc tinh của nàng ta, thế nhưng gặp rồi mới biết, có cỡ Eli cũng khó mà tránh những đôi mắt hiểm hóc của nàng được. Đôi mắt có thể nhìn thấu vạn vật đó, nàng ta có thể lợi dụng những bức tường hỏng, những lỗ nhỏ làm nên lợi thế của nàng. Eli thở dài, khu ven hồ này chỉ có ván thôi, nếu không thể kiềm chân nàng được một phút thì Eli chết mất thôi.

Quả nhiên khi Geisha gặp anh, nàng đã đuổi theo, không phải vì nàng mất kiên nhẫn, mà là do giờ nàng không thể tìm thấy ai nữa. Nàng đã đụng mặt lão Dã Nhân đấy, và trời mới biết nàng ghét lão như thế nào, cái con người râu ria đầy người và chạy nhanh với con thú của lão. Nàng thà đuổi bắt tên tiên tri này còn hơn tốn thời gian với một kẻ chẳng sửa được bao nhiêu là máy.

Eli nuốt nước bọt, thầm cầu nguyện cho chính mình, mong sao anh nhất định sẽ lôi kéo được nàng trong vòng vài giây, đủ cho Tracy sửa được gần hết máy mà thôi.

4.

Sự thật là Eli lôi kéo rất tốt, nhưng máy thì mãi chỉ có 2 cái hoàn thành. Tại sao ư? Nhắc đến đây, Eli kì thực cũng muốn bóp chết con cú của chính mình. Muro và William, này này hai người sao chẳng lo sửa máy, chạy ra đây chơi làm trò trống gì? Hai người kite được nàng ta sao? Hay là lại để một người ôm đầu một người nửa máu?

Eli Clark run rẩy xoa lấy đầu cú nhỏ, sau lớp băng mắt không rõ vui buồn, chẳng biết là đang tức giận hay đang trầm mặc cho hai người đồng đội. Anh loáng  nghe giọng cô truyền qua bộ đàm đeo tươm tất trên vùng tai, nhưng anh không rõ cô đang nói gì cả. Mệt quá, anh đã không thể tránh khỏi cú đánh hiểm hóc của nàng Hồng Điệp, và kết quả là thế này đây.

Mồ hôi thấm vào băng mắt, ướt cả quần áo, sũng nước và Eli chán ghét cảm giác đó, anh không lột lớp băng này ra được. Mà thay vào đó, Eli chỉ có thể lau vội những giọt mồ hôi dọc thái dương và nhìn chằm chằm vào nàng Geisha, sắp được một con cú nữa rồi. Đó là thứ duy nhất anh có thể dùng để cứu Muro đang ở trên ghế ngay bây giờ.

Sự phối hợp giữa anh và gã tiền đạo đó tròn trĩnh một con số 0, chẳng hoa lệ và đẹp mắt gì cả. Eli không thể trông đợi gã lao thẳng vào thợ săn, làm quý cô đó choáng vài ba giây và anh sẽ tranh thủ giải cứu ông Muro trong thời gian hiếm hoi đấy. Nhưng đó là nếu William không hiếu thắng đến mức lao thẳng vào và bị nàng đánh văng ra xa.

Có chút hơi giận, Eli nghĩ, nhưng anh không bộc lộ điều đó ra ngay lúc này. Nắm chặt lấy tà áo mình, anh vội vã lao ra, né tránh tất cả những đòn của Michiko. Chẳng qua, một con mồi không thể hụt đến tận hai lần được. Michiko đã ngay tức khắc hạ gục anh trước khi con cú được gọi ra.

Thua rồi.

5.

"Cậu không thể lôi kéo thợ săn tốt hơn à?" Vừa ra khỏi phòng đấu, mặc kệ những vết thương chồng chất trên người, William túm lấy cổ áo anh và xốc lên, đôi mắt gã giận dữ và pha chút điên cuồng của những kẻ tiền đạo, Eli không chú ý tới gã, anh đánh mắt qua chỗ khác, mặc kệ gã trút giận, "Nếu như cậu lôi kéo cô ta tốt hơn, chúng ta sẽ thắng---"

Thắng sao? Thắng cái gì? Eli cười thầm trong bụng, thật may vì trên mặt anh vẫn là lớp băng mắt như cũ, nếu không thì bây giờ William sẽ đấm thẳng vào họng anh chứ không chỉ xách cổ như thế này thôi đâu. Anh trào phúng, môi nhếch lên tạo thành một điệu cười kì quặc. Quen quá rồi, dù gã là người gây chuyện trước và không sửa máy, anh là người lôi kéo và lôi kéo không tốt, được thôi.

Eli chép miệng: "Ồ, vậy xin lỗi nhé."

Như mọi khi, William hất cả người Eli xuống sàn, băng mắt tuột ra, màu hoàng kim vàng rực ẩn hiện sâu trong cái ấm áp của mắt người. Đôi mắt sắc và bén, giống như lưỡi dao sẵn sàng đâm chết bất kỳ ai nó nhìn vào. Eli không phủ nhận việc anh đang tức giận. Màu hoàng kim ấm áp bỗng chốc trở nên lạnh nhạt và thiếu đi độ ấm một cách hoàn toàn.

Anh lau vội vết máu chảy ra từ khóe miệng, đứng lên và nhìn chằm chằm vào gã tiền đạo - một tên đồng đội chỉ biết đổ lỗi cho người khác và chẳng làm nên tích sự gì trừ việc chọc phá thợ săn. Nhưng anh không muốn gây chuyện, thắng là điều cần thiết và sự phối hợp tốt làm nên một chiến thắng hoàn hảo.

"Tôi không muốn cãi nhau với cậu, William." Eli cười khẩy một cái, xua xua tay phủi đi cảm giác xa cách giữa hai người, "Chỉ là một trận đấu thường mà thôi, không đến mức cậu phí công tức giận nhỉ?" 

William im lặng, lần này người không nói chuyện là gã và có khi gã còn chẳng muốn nói chuyện nữa. Gã công nhận là mình sai, nhưng lòng tự trọng sâu thẳm làm gã cảm thấy bất công khi chỉ có mình gã thấy sai. Eli lôi kéo không tốt, Muro làm choáng đường gã, và Tracy, ừ thì gã không có ý kiến vì cô là người thiệt thòi nhất trong trận đấu. 

"Tôi mong cậu sẽ tốt hơn khi đấu hạng, Eli Clark." William thở hắt ra một hơi, gã hất ra vòng tay của Eli đang choàng qua vai mình - như hai người bạn thân đang an ủi nhau, gã ghét nó, "Cút về nơi cậu ở đi."

Rồi gã rời đi, mặc kệ màu hoàng kim lấp loáng và cái nhíu mày mang chút bực dọc sau lưng.

6.

"Anh ổn chứ?" Tracy bước tới, "Có đau không?"

Cô chứng kiến mọi chuyện, nhưng quyết định không tham gia vào nó. Đó là chuyện giữa hai người đàn ông với nhau và thú thật thì cô chẳng có hứng thú gì để lao vào ngăn cản hai người họ cả. Tracy không phải những cô gái chỉ biết khóc và giơ tay để ngăn cản họ đánh nhau, nếu họ đánh nhau thì thật tuyệt, xả giận, đỡ bực bội. 

Nhưng thấy Eli bị đánh như vậy, nói đúng ra thì Tracy cũng có hơi khó chịu thật. Thương thì thương đấy, Eli đã làm tốt rồi, mắt mù cũng thấy được người sai là hai kẻ không chịu sửa một cái máy nào mà còn ngáng chân người khác làm nhiệm vụ kia. Cô thở ra một hơi, đám sinh tồn này thật mệt mỏi.

"Không." Eli lắc đầu, "Không đau."

Mặc dù đưa tay lên má xoa khẽ vết thương, Eli vẫn lắc đầu, mi mắt nhắm lại và lộ ra nét ôn hòa khó cưỡng lại trong giọng nói. Rất đáng tin cậy, anh tự nhận là thế. Và anh thừa sức biết rằng Tracy sẽ không lo lắng cho anh nhiều hơn thế này đâu nên Eli cũng không cần phải giả vờ đau tận trời xanh. Anh thích cảm giác tự nhiên và đôi chút cục súc nơi cô hơn.

Eli chợt nở nụ cười, dịu dàng và mang đầy ánh nắng sớm mai, tựa như màu nắng xuyên qua kẽ lá, xóa tan lớp tuyết còn đọng trên bờ tường, đập tan đi cõi hư vô mù mịt trong mỗi đời người, xua đi đêm đen mờ ảo. Màu hoàng kim chẳng còn lạnh lùng, mà ấm áp, chỉ với mỗi Tracy mà thôi.

"Em muốn đi dạo không?" Eli cười tủm tỉm, "Anh dẫn?"

Đó là một vài lần, khi Tracy ngơ ngẩn trước nụ cười của Eli, và trước khi cô phát hiện mình đang nói cái gì, thì miệng cô đã mở rồi.

Tracy nhớ, hình như là mình nói.

"Ừ, cũng được."

_

_

_

Lời vô nghĩa:

Chắc đôi người sẽ cho là mình nâng cao Eli, Tracy, dìm các char khác xuống bằng cách để họ toxic này nọ. Nhưng AU mình lập ở đây là những gì mình và pặc nơ đã từng trải qua trong game, tụi mình đã cố hết sức để làm tốt, bị ngáng chân không mắng câu nào nhưng vẫn bị "thank you", bị mắng là chơi ngu, chơi dở.

Bây giờ rời fandum rồi thấy thư thả hơn hẳn ^v^


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip