#1 : Gặp mặt
Một đứa bé nhỏ với mái tóc màu trắng khẽ kéo váy mẹ mình. Dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh lam của bà như sống dậy và biết nói. Điều này khiến cho sự lạnh lẽo trong ánh nhìn kia càng thêm sâu đậm. Đứa bé run rẩy, lấy hết can đảm cất tiếng hỏi mẹ.
"Mẹ ơi mẹ, anh trai con đâu rồi ạ?"
"Chết rồi" Bà nhẹ nhàng thốt ra hai chữ. Đứa bé thẫn thờ buông váy mẹ ra. Bà mặc cho đứa con đáng thương ấy và bước đi đầy thanh nhã.
Không lâu sau, hai bàn tay của đứa bé bỗng đầy máu. Đứa bé ban nãy đã trở thành một người trưởng thành tuấn tú. Sàn nhà gỗ đã biến thành biển máu. Xung quanh chỉ toàn một màu đó rợn người. Một bóng đen với đôi mắt trợn trừng tiến đến, miệng không ngừng nói.
"Tại sao ta phải chết trong khi ngươi được sống? Tại sao ta phải chết trong khi ngươi được sống? Tại sao ta phải chết trong khi ngươi được sống?..."
Người kia đứng đờ ra vì sợ hãi. Bóng đen kia cứ thế tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, nó đã ở trước mặt người kia.
"Tại sao ta phải chết trong khi ngươi được sống, Joseph?"
================================================
Joseph choàng tỉnh khỏi ác mộng. Lại thế nữa, kể từ ngày anh trai mất, ác mộng luôn bám lấy hắn và khiến hắn mất ngủ hàng đêm. Chiếc giường êm ái, tấm chăn ấm áp và những liều thuốc an thần của bác sĩ cũng không thể giúp hắn ngủ ngon.
Hắn biết rõ, anh trai hắn chết không phải do hắn nhưng hắn cứ tự dằn vặt bản thân. Để quên đi nỗi buồn, hắn tìm đến nghệ thuật. Vẽ vời, sáng tác nhạc, chơi nhạc cụ... hắn đều thử nhưng không việc nào khiến hắn quên được. Cho đến khi hắn tìm hiểu về nhiếp ảnh. Hắn say đắm từng tấm hình mà hắn chụp về cảnh quang quanh nhà, về những người hầu phục vụ cho gia tộc, về người mẹ luôn lãnh đạm với đứa con ruột của mình, về người cha luôn cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả. Sau khi dần học được nhiếp ảnh, hắn tự ra khỏi nhà và mở một tiệm chụp hình ở con đường yên tĩnh nhất thành phố. Mẹ hắn không quan tâm, cứ để mặc hắn tự làm gì thì làm.
Hắn không ở tiệm nhiều, mà chủ yếu phần lớn thời gian là hắn đi vào trung tâm thành phố. Bắt gặp khung cảnh khác nhau, vô vàn cảm xúc được bộc lộ từ người dân thường khiến hắn cứ chụp hình mãi không thôi. Một hôm, khi nhìn tấm hình của một người đàn ông đang cực kỳ vui vẻ với gia đình, hắn bỗng tự hỏi, "Có cách nào để lưu giữ khuôn mặt này, cảm xúc này, linh hồn này mãi mãi không?". Hắn như giác ngộ ra và chuyên tâm tìm kiếm các ma thuật hắc ám, hay còn gọi là "Hắc Thuật" để có thể đạt được điều đó.
Tất nhiên, Hắc Thuật là tối kỵ của tối kỵ. Hắn vất vả đến chợ đen và tìm mấy tay bán thông tin mới mua được một quyển về nhiếp ảnh. Những gì hắn cần là Đá Trắng, lông của thiên nga con, máu của một người tẩm liệm, và máu của chính hắn. Lấy một bình tam giác thuỷ tinh trên kệ, hắn lấy dao trích máu mình. Đến vạch 350 ml hắn mới dừng. Vì mất máu đột ngột nên hắn thấy hơi choáng váng nhưng hắn mau chóng gạt nó qua. Hắn trích nhiều để đề phòng thôi.
Đá Trắng thì cần phải vào Cửa Hàng Quốc Pháp của Bạch Hội. Nói sơ qua về Hội thì có đến năm Hội, Thuỷ Hội, Hoả Hội, Mộc Hội, Hắc Hội và Bạch Hội. Mỗi Hội về một lĩnh vực riêng. Thuỷ Hội chuyên về các pháp thuật liên quan đến nước và buôn bán vũ khí cho ma pháp sư hoặc phù thuỷ linh hồn, Hỏa Hội nghiên cứu về các Ma thú và buôn bán vũ khí cho lính tráng, Mộc Hội thì bán các loại dược để chữa bệnh hoặc tăng cường sức mạnh, ma pháp. Hắc Hội nghiên cứu về ma thuật hắc ám cổ xưa và sẽ đưa qua cho Bạch Hội để tìm các thần chú để đối phó. Bạch Hội còn bán cả những vật dụng cần để thi hành thần chú. Đá Trắng là một vật phẩm cao cấp và được quản lý rất chặt chẽ. Vì vậy, hắn phải tìm một lý do thật hợp lý để tránh gây nghi ngờ.
Hắn ngồi điểm lại một lượt mọi chuyện rồi lẩm bẩm.
"Chắc phải nhờ bác sĩ tăng liều thuốc thôi."
Đứng dậy khỏi chiếc giường, Joseph đến gần bên cửa sổ. Ánh trăng từ ngoài rọi vào hắt lên như gột rửa mái tóc trắng của hắn. Bầu trời một màu tím chỉ có lẻ loi một ngôi sao. Nhìn xuống đường, mắt hắn bất giác đưa về phía căn nhà đối diện. Đó là một ngôi nhà cỡ trung mang bầu không khí u ám và kỳ dị. Gạch không biết là màu vốn có hay là do quá lâu mà tất cả đều có màu xám. Cây thường xuân leo lên phủ cả nửa cánh cửa gỗ. Hắn chưa nhìn thấy được chủ nhân căn nhà này, nhưng dựa theo những gì hắn thấy, kẻ này cũng không tầm thường. Joseph thầm nhủ sáng mai phải đến chào hỏi hàng xóm mới được rồi hắn quay lại giường và cố gắng ngủ lại.
—————————————
Trời sáng. Ánh mặt trời chiếu vào buộc hắn mở mắt. Mái tóc dài có phần hơi rối của hắn lơ phơ. Joseph đành rời giường và đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ. Hôm nay, hắn có hẹn lịch chụp hình với tiểu thư Michaella, phu nhân Kotnik lúc chín giờ và mười giờ. Cả hai người này chẳng hiểu sao cứ tìm đến tiệm của hắn mỗi tuần đều đặn năm lần. Mà mỗi lần đến đều cố bám lấy hắn như sam, trông chẳng có vẻ gì như một người khách muốn đến chụp hình cả. Hắn được dạy phải cư xử lịch thiệp với phái nữ nên cũng chỉ cố cười cho qua.
Đồng hồ điểm bảy giờ sáng, còn lâu. Joseph ra khỏi nhà. Lâu lắm rồi hắn mới dậy giờ này chứ bình thường hắn đều dậy lúc mười giờ hơn. Hắn rảo bước đến tiệm cafe cuối đường. Chủ tiệm là một cô gái chất phác và lạc quan vô cùng. Cô vừa trồng rau củ để bán vừa mở tiệm ăn kiếm thêm. Joseph ăn mãi thì thành khách quen, biết được chủ quán tên là Emma.
Hắn mở cửa vào quán. Ngay khi mới ló đầu vào, một giọng nói thân thuộc chào đón hắn.
"Chào Joseph. Hôm nay anh dùng như mọi khi à?"
"A, chào Emma. Thôi, cho tôi đổi món đi. Để coi, một dĩa salad cá ngừ, bánh mì ốp la thịt nguội và một cốc cafe ít đường."
"Được, chờ tôi chút."
Emma nhanh nhẹn vào bếp. Quán mới bắt đầu bán nên chưa có ai đến. Hắn gõ bàn theo giai điệu của bản hoà tấu nhạc cụ mà hắn ưa thích. Không lâu sau, đột nhiên, một người khách lạ lẫm bước vào. Đó là một nam nhân tầm hai mươi với mái tóc màu xám được cột gọn phần đuôi. Bộ đồ màu xám giản dị lại rất hợp với khí chất người kia. Đôi mắt sâu hun hút, đến cả Joseph cũng không đọc hết được những gì chất chứa trong đó. Chỉ hơi lạ là cậu ta lại đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt mất rồi. Emma mang dĩa thức ăn ra cho Joseph. Hắn kéo tay cô và chỉ người khách kia ngầm hỏi đó là ai. Cô đáp nhỏ.
"Đó là Aesop Carl, người tẩm liệm. Chẳng hiểu sao cậu ta lúc nào cũng canh quán vắng khách nhất mà đến ăn. Anh thường dậy trễ nên không gặp chứ cậu ta là khách quen lâu năm không kém anh đấy."
"Thế à? Cậu ta sống ở đâu?"
"Ở cái căn mà xây bằng gạch xám ấy."
"Cảm ơn Emma. Cô đi làm việc của mình đi, phiền cô rồi."
Emma mỉm cười rồi rời đi đến tiếp Aesop. Joseph quan sát tỉ mẩn từng cử chỉ của Aesop. Hắn thấy cử chỉ của cậu với Emma có chút luống cuống, hình như cậu ngại giao tiếp với người khác. Emma chỉ cười cười gật đầu rồi mời cậu ngồi xuống. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Joseph. Aesop gật đầu chào một cái, Joseph cũng đáp lại. Một lần gặp mặt nhạt như nước ốc. Hắn thắc mắc trong hộp dụng cụ của cậu ta có gì. Hắn cân nhắc hồi lâu mới quyết là sẽ ngồi im không đến bắt chuyện. Quan sát cử chỉ của cậu ban nãy, hắn đến đột ngột sẽ chỉ làm bầu không khí lúng túng thêm.
Joseph dùng nĩa ghim một miếng salad bỏ vào miệng. Hắn đang nhìn thơ thẩn ra con đường lẻ tẻ vài người qua lại thì nghe tiếng ghế kéo ra ở phía đối diện. Vội quay sang để nhìn đối phương, hắn ngạc nhiên khi thấy đó là Aesop Carl, người tẩm liệm. Cứ nghĩ đến ba chữ đó, hắn lại thấy gờn gợn trong lòng, bộ hắn quên cái gì sao?
"Có chuyện gì sao?", Joseph nở nụ cười thật tươi.
"Kh-không có gì, chỉ là...", Aesop đảo mắt qua lại, bộ dạng rất ái ngại, nửa như muốn nói ra điều gì đó, nửa như muốn giấu nhẹm đi.
"Da anh trắng thật đấy. Anh có dùng phấn hay gì không...?"
"...Gì cơ?"
Joseph bất ngờ trên cả bất ngờ khi nghe cậu ta thốt ra câu hỏi này. Tất nhiên là không rồi! Ai đàn ông mà lại dùng ba cái thứ nữ tính thế chứ?! Câu này xúc phạm trầm trọng đến danh dự của một quý ông như hắn.
"Không. Da tôi vốn như thế."
"Ồ, t-tôi xin lỗi, hơi thất lễ rồi."
Cậu lại tiếp tục bối rối nhìn hắn như muốn hỏi tiếp nữa. Hắn bắt đầu thấy phiền phức nhưng không tiện đuổi người đi, ít nhất là hắn cần phải cố nhớ lại cụm từ "người tẩm liệm" mình đã gặp ở đâu rồi.
"Tóc anh nhìn rất mượt, tôi có thể sờ nó một chút không?"
"..." Yêu cầu này thì Joseph cần phải suy xét kỹ càng. Bộ cậu ta định hỏi hết từng bộ phận trên cơ thể hắn à?
"Không được à. X-xin lỗi..."
Nhìn cậu cứ quay quay muốn rời đi nhưng cũng muốn ở lại, hắn thở dài và nói gọn lỏn, "Đây" rồi gỡ sợi ruy băng cột tóc màu vàng ra. Tóc hắn hơi gợn sóng nên nó trông hơi ngắn hơn độ dài thực. Mái tóc trắng bẩm sinh này hắn luôn rất lấy làm tự hào vì nó rất khác biệt. Mắt Aesop sáng lên, cậu vội vàng ra sau lưng hắn và lấy tay vuốt lấy vuốt để. Cậu chàng tẩm liệm tò mò lại hỏi tiếp.
"Anh có sử dụng keo xịt hay đồ dưỡng tóc không?"
"Không. Còn gì không hỏi nốt đi?", Joseph nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng của nó lan toả trong khoang miệng khiến hắn thấy sảng khoái và tỉnh táo hơn. Bận tiếp vị khách đột ngột hiếu kỳ này nên tách cà phê đã nguội ngắt.
"A-anh có thể đưa tôi sợi ruy băng được không? Tôi sẽ cột tóc lại cho anh", Aesop chỉ chỉ thứ mà hắn cầm trong tay. Hắn cũng không từ chối, đưa cho cậu ngay tắp lự. Aesop cẩn trọng vuốt rồi túm tóc lại như đang nâng niu báu vật làm hắn thấy buồn cười khôn xiết. Xong xuôi, cậu đi ra trước mặt hắn và cúi đầu nói thật nhỏ, "Cảm ơn".
"Này, nãy giờ cậu hỏi tôi khá nhiều rồi. Cũng phải để tôi hỏi lại cho đủ lễ, coi như có qua có lại chứ?", Joseph chống cằm và cười nheo mắt. Cậu chàng tẩm liệm giật nảy mình và hỏi lại với giọng còn nhỏ hơn ban nãy, "Anh muốn hỏi gì?"
"Hôm nào tôi qua nhà cậu chơi được không?"
"Hả?" Aesop mặt đần ra. Đây là câu hỏi mà cậu không ngờ tới.
"Tôi sống ở trong tiệm chụp hình đối diện nhà cậu. Coi như là hàng xóm tìm hiểu nhau đi."
"T-tôi làm nghề tẩm liệm...chỉ ngại..."
"Không sao, đằng nào tôi cũng thấy người chết như rạ bao nhiêu lần rồi. Tôi thế này chứ cũng không phải dạng thư sinh yếu đuối đâu."
"Ừm, nhưng tôi hay bận không có nhà..."
"Chẳng lẽ cậu 24/24 không ở nhà? Hôm nào có thì gọi điện cho tôi qua chơi. Điện thoại tôi là..." Joseph đọc vanh vách ra, không màng đến người trước mặt mình. Hắn biết là đối phương đang tìm cách thoái thác nhưng hắn làm lơ. Không hiểu sao, hắn lại muốn tìm hiểu hơn về cậu ta.
"Số của cậu là?"
"Ưm...", Aesop thở dài rồi đọc ra với giọng chán nản.
"Cảm ơn cậu."
Đúng lúc này, Emma mang hai hộp nhựa ra. Có vẻ như đồ ăn đem về của cậu chàng tẩm liệm xong rồi. Hắn cũng cần phải ăn cho xong nên hắn nhanh chóng ghim lấy ghim để những món ăn đã nguội ngắt trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip