[LucaVic*] Điều ước

Luca Balsa- một nhà phát minh có những ý tưởng mới lạ, nhưng sự điên rồ của anh ta lại khiến anh ta tự hại mình. Và hiện tại, món quà dành cho nhà phát minh đây là một cuộc sống mới. Anh không còn nhớ gì về bản thân là ai, không biết mọi thứ xung quanh là gì, chỉ có cái nhìn của một đứa trẻ 5 tuổi.

"Tên này đã suýt khiến không ít người chết vì phát minh của hắn ta"

Patricia - một nữ nhân làm ở bệnh viện tâm thần, cô ngày ngày đi quan sát những bệnh nhân, quan sát nhưng nhân viên làm việc. Người cô đang nói là Victor Granz - một nhân viên mới.

Victor nghe có chút ớn lạnh, nhưng cũng gật đầu, nhận lấy công việc.

"Nói là 5 tuổi thì hắn ta cũng khó chiều, nếu có vấn đề thì bảo tôi"

Patricia nói, rồi đưa bộ đồ cho Victor. Một lúc sau thay đồ xong, cô cho người dẫn cậu đi, còn mình xem tiếp đống tờ hồ sơ. Victor đi theo người phía trước, trong lòng hơi hồi hộp. Victor vốn là người đưa thư, nhưng vì lý do nào đó cậu không làm nữa, tìm việc khác không thấy phù hợp, thấy tạm ổn nhất lại là công việc này.

"AHHHH"

Tiếng nam nhân la hét, cánh cửa mở ra , nhân viên vừa hét đó chạy ra ngoài, không quên khoá cửa mặc cho giẫm phải đồ ăn, còn ôm chặt cánh tay rỉ máu. Bên trong cánh cửa liền có tiếng gầm gừ, này mà bảo có cái nhìn 5 tuổi? Victor nuốt nước bọt, người dẫn đường nhếch mép, chuẩn bị một khay thức ăn khác, đưa cho Victor.

"Tôi không có liên quan đến người này, chỉ có thể để cậu ở đây"

Victor nhíu mày, nhưng khi cánh cửa được người kia mở ra, cậu không nói không rằng, cầm khay thức ăn mà đi vào.

Bên trong là một nam nhân trẻ, mái tóc màu nâu với đôi mắt khá đẹp, chỉ tiếc một bên bị bầm tím. Anh nhe răng cười, một nụ cười vô cùng ngây thơ. Victor ngơ ngác, nhưng phút chốc như thất ngột ngạt. Khay cùng thức ăn rơi xuống, cậu đau đớn cố bỏ tay anh ra khỏi cổ. Người kia không thương tiếc, không hề giảm lực, còn cười nói khẩu hình. Mọi thứ xảy ra chỉ tầm 3 giây, nhưng Victor lại biết mà cố lên tiếng.

"Khô..."

Giọt nước còn trên khoé mắt, Luca tặc lưỡi mà thả ra, khiến cậu ngã. Ngay sau khi Victor lấy lại hơi, không để cậu ngồi dậy anh liền túm lấy tóc cậu, nói nhỏ.

"Cút đi"

Rồi anh vui vẻ nằm trên giường.

...

"Cậu không bị thương?"

Emilly trên tay còn cầm bông băng và hoa cúc, thấy người mới này ngoài tiếng thở dốc thì chẳng có vết thương nào rỉ máu cả. Victor không đáp, cổ hơi đau nhưng không quan trọng lắm, cậu thấy Emilly đặt đồ trị thương trên bàn, nhớ lại lời Luca mà thắc mắc.

"Chị...có thật là bệnh nhân đó có vấn đề không?"

"Ý em là Luca?" Emilly đặt bông cúc vào lọ.

"Đương nhiên rồi, cỗ máy của hắn không chịu được năng lượng dầu mà nổ, hắn lại ở cự li gần"

Lúc cảnh sát ra tay thì nhận ra Luca bị ảnh hưởng ở não, nhìn ai cũng cười một cách ngu ngốc. Nếu đem ra xét thì chỉ có vô ích, bởi vậy họ đưa anh đến đây, nhưng đến đây rồi thì không hiểu sao lúc như đứa trẻ cáu kỉnh, lúc như một con thú suýt giết mạng người.

"Vậy sao họ không để đồ ăn qua khe cửa?"

Và cậu cũng để ý, trong phòng Luca chẳng có nổi một camera. Nhưng Emilly không đáp, lại chỉ bảo có việc rồi rời đi. Victor một mình trong phòng nhân viên, tính đi gặp cô Patricia để bàn bạc lại, nhưng trong tâm không thấy bệnh nhân này điên đến giết người, nên kết quả tối đến lại bắt đầu công việc.

Cánh cửa mở ra, lần này Victor đặt khay đồ ăn lên bàn, thấy Luca vẫn nằm trên giường, nhưng không ngủ, lại nhìn lên trần nhà.

"Cậu bạn, tôi khuyên thật lòng đấy, biến khỏi đây đi"

Không thì kết quả là căn phòng lại đầy mùi máu đó, nhưng Victor ...ah đùa ai chứ, Victor đương nhiên sợ rồi, nhưng cậu không có ý định rời bỏ công việc này, nên không đồng ý.

"Ăn đi, rồi tôi đi"

Câu nói như trêu tức Luca, anh bật dậy khỏi chiếc giường trắng, thản nhiên lại gần Victor. Một nam nhân trẻ tuổi, mái tóc vàng hơi đậm, đôi mắt cùng màu, nhìn cũng không tệ. Luca đoán người này cũng tầm tuổi mình hoặc nhỏ hơn, anh cười mỉa, vỗ má đối phương.

"Cậu nghĩ tôi là bệnh nhân thì có quyền?"

"Vậy...tôi phải cầu xin?"

"..."

Thật sự ai mới bị não vậy, Luca ôm bụng cười lớn, Victor nhíu mày, cảm thấy câu mình vừa nói có phần xấu hổ mà gãi đầu. Không muốn xấu hổ thêm nữa, Victor xua tay.

"Vậy tôi đi"

Cho anh vừa lòng, chưa kịp nói hết thì tiếng cười đã tắt, thay vào đó là cái chìa tay từ bệnh nhân.

"Đừng giận, tôi sẽ ăn, chỉ cần ở lại chút thôi"

Và cậu ở lại, để nghe người kia nói. Sau nhiều ngày, cảm thấy người kia không tồi, cũng chỉ có duy nhất là biết mình thể nào, bởi vậy Luca mở lòng. Victor vốn biết tai nạn của bệnh nhân, không ngờ giờ đây được nghe quá khứ từ chính người nọ nói.

Từ nhỏ có hứng thú với máy móc, sau này lớn lên tự tìm tòi phát minh mới. Ban đầu chỉ là những món đồ chơi, bán ra để tạo niềm vui cho trẻ nhỏ, nhưng Luca lại mong muốn một niềm mơ ước mới, một thứ giúp ích cho nhân loại và thậm chí là lớn hơn. Bởi vậy trong đầu anh sớm hiện hình ảnh một cỗ máy cung cấp năng lượng, cho nhân loại một dung dịch có thể chất tốt hơn bao giờ hết.

"Vậy ai thử nghiệm nó đầu tiên?"

Luca mỉm cười, còn ai có thể? Anh chỉ bản thân. Nhưng không như dự tính, một đồng nghiệp vì muốn huỷ hoại anh, nên cố tình phá hỏng cỗ máy, gây ra vụ nổ.

"Là người này uy tôi! Chính anh ta định dùng cỗ máy này để phá thành phố này!"

Lời dối trá, nhưng vào tai người cùng hình ảnh vừa nãy thì lại như một sự thật. Tưởng rằng có thể bắt Luca để suy xét, nhưng lúc đó não bộ bị ảnh hưởng.

"Vậy sao anh nhớ lại được"

"Đâu có, tôi vẫn ổn"

Vì anh không có nhân chứng hay bằng chứng để xoá bỏ lời nói dối đó, bởi vậy anh chỉ còn cách vờ mình bị điên. Sau đó bị vào đây, không thể làm gì, chỉ có thể lấy đám người kia ra "chọc" cho xả giận.

Victor không biết nói gì, chẳng biết thương hay cười khổ cho đời người này nữa. Nếu bị phát hiện, hẳn Luca không có khả năng thoát. Phía Luca thì kể xong có chút lo, nhưng sau khi nghe Victor đồng ý không tiết lộ, thì mới nhẹ lòng.

"Vậy giờ ước mơ của anh là gì?"

Hỏi ngốc thật, bị giam như giam tù, may mắn nơi đây tốt hơn tù chút, thì mơ gì nữa, Luca thở dài không đáp.

Mấy ngày sau bệnh nhân được phép rời phòng, thì Victor càng thấy người này càng lạ. Mỗi lần cậu đến, y rằng như một đứa trẻ, Luca lại vui vẻ nhào vào ôm lấy, còn dụi vào ngực cậu, nũng nịu gọi tên. Victor khó hiểu, còn nghĩ người này giờ bị não thật cơ. Còn Luca thì thích thú, thấy Victor mỗi lần xoa đầu như vậy càng muốn giả vờ mình là một đứa trẻ ngoan.

"Anh dạo này có bệnh sao? Còn nhớ tôi là ai không vậy?"

Victor để Luca ôm, nhân lúc trong phòng anh thì hỏi, Luca bĩu môi, vui vẻ đáp.

"Đương nhiên rồi! Tôi bị bệnh, nên mới cần cậu chăm sóc chứ!"

"..." Victor lườm lấy bệnh nhân của mình, nhưng cũng chỉ thở dài, không nói gì thêm. Tối đến Luca ngủ, Victor rời phòng bệnh nhân, vừa khoá cửa bệnh viện thì thấy một chiếc xe đen.

"Cùng tiện đường tôi đưa nhé?"

Patricia nói. Hai người trong chiếc xe đen, cô lái xe, thi thoảng liếc lấy Victor mà mở lời.

"Dạo gần đây cậu có vẻ thân với bệnh nhân Balsa"

Victor giật nhẹ, nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh, gật đầu một cái. Patricia hiểu ý, liền nói tiếp.

"Cậu biết đấy...nếu có vấn đề gì về bệnh nhân đó cậu có thể báo cáo với tôi"

"..."

Chuyện gì xảy ra nếu Sự thật bị phơi bày? Victor biết nếu hỏi câu hỏi đó, chẳng khác gì bảo Patricia sự thật, nên cậu chọn cách im lặng gật đầu.

Chuyện gì xảy ra nếu Sự thật bị phơi bày?

Chính là sẽ bị ngồi tù và chờ ngày bị tử. Tại sao? Luca Balsa đã giết mạng ai đâu? Đúng, Luca không động thủ, mà do vụ nổ gây ra, hại người oan xung quanh.

Victor nhìn Luca, ở đây như một chú chim nhỏ, chỉ cần rời lồng liền bị bắt. Cuộc sống không thoải mái như vậy, sao Luca vẫn cố?

"Để chờ ngày trả thù tên dối trá đó"

Đương nhiên đó cũng chỉ là một lời nói dối, Luca không muốn đối mặt với cái chết, nên thu mình ở nơi điên rồ này. Nhưng giờ có Victor, anh lại khao khát cậu hơn cả nỗi sợ rời bỏ cuộc sống. Thật điên rồ, nhưng anh vẫn ổn với điều đó. Nhưng chẳng có gì là mãi mãi, Patricia sẽ thả anh đi vào ngày mai, để anh đối diện với sự thật của mình.

Cô đã thấy đủ điều kiện về việc Luca không có vấn đề, nên thông báo, chẳng cần biết bệnh nhân phản ứng ra sao. Luca cũng không ngạc nhiên, chỉ không nghĩ lại nhanh như vậy. Ngày cuối cùng, Luca tựa đầu lên đầu gối Victor, để cậu xoa lấy mái tóc nâu này. Anh hưởng thụ bầu không khí yên bình, một tay còn nắm lấy tay đối phương.

"Anh có một điều ước..."

Victor thuận ý nắm lại, lắng nghe điều ước của người kia.

Đêm đến, Victor lại đến phòng Luca, như thường ôm lấy con người này rồi trên tay, khẩu súng nhắm vào đầu đối phương.

"Hẹn gặp lại, Luca"

Rồi căn phòng đầy mùi máu, Chất lỏng đỏ sớm dính bẩn đầy tay Victor, nhưng cậu vẫn ôm lấy thân hình bất động này, không hề ghét bỏ mùi máu đỏ đó. Tuy anh đang cười, nụ cười thoả mãn, nhưng cậu...không hề vui.

...

Emilly cũng đứng đằng sau từ bao giờ, nhưng Victor không nhìn cô, lại cứ nhìn lấy Luca.

"Cậu muốn biết vì sao không có máy quay không?"

Emilly lại gần, quỳ một gối, tay đặt nhẹ lên vai Victor. Victor không nói, cô tiếp lời.

"Vì kinh tế thấp, không đủ chi phí lắp máy quay"

Hết

Không hiểu sau cứ phải thêm câu kết vô lý tui mới chịu được =▽=U mà truyện cũng vô lý sẵn rồi T▽T)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip