Chap 1: Normal of my life
(Ảnh bìa bộ là của chị ihirocat bên twitter còn ảnh chap này là do tôi vẽ mình họa, phèn lắm nên đừng để ý quá)
Hắn là một học sinh lớp 10A1 thuộc trường chuyên, là một học sinh ưu tú với vẻ ngoài lai Pháp nhưng lại chả phải một cậu ấm. Hắn là Joseph Desaulnier, vốn đã đó một gương mặt đẹp tựa tượng điêu khắc, đôi mắt xanh óng với đôi đồng từ sâu thẳm như đáy lòng đại dương đang phát sáng đầy quyến rũ. Mái tóc màu bạch kim dài giữa lưng xoăn nhẹ bồng bềnh thường được buộc lại bằng 1 chiếc nơ vàng to bành trướng tai nơ ra 2 bên và kèm theo đó là đôi môi đỏ dịu màu dâu vừa chín đỏ với sống mũi cao đậm chất cố tích Châu Âu ngày xưa. Thế mà lại có vẻ giống gái nên hắn thường bị châm biếm với cái tên Sephia (đây là tên nữ nên dùng tên này để châm biếm vẻ ngoài của Joseph và điều này dựa trên thực tế lũ bạn tôi gọi Joseph là nữ hay có đứa còn nhận Jos là waifu vì tưởng là gái =) trap nữa cơ chứ, hơ) nhưng chỉ đổi với lũ con trai thôi. Joseph khá được lòng bọn con gái và giáo viên, chính vì điều đó mà cậu ta- kẻ hiếm hoi là con trai được để tóc dài. Trở lại với hoàn cảnh, bố mẹ cậu ta vốn mất tăm tung tích mà bỏ lại cậu ta ở trại mồ côi, sau này do trúng tuyển trường chuyên ở xa nên Joseph phải chuyển đi, người ở trại mồ côi cũng lo lắng gửi hắn ít tiền nhưng từ đó hắn không còn gặp lại những người từng cưu mang mình, trở nên đơn độc và tự lập với quãng đời học sinh cấp 3 như bao người, thế nhưng tất cả đã thay đổi.
Vào ngày ấy buổi trưa khoảng 11h, hắn cùng với chiếc xe đạp phóng tới trường. Mây hôm ấy thoáng lắm, nhẹ nhàng xua đuổi nhau trên bầu trời tựa đứa trẻ ngây ngô đang chơi đuổi bắt với bạn bè của nó, gió cũng thoáng mát và đang se lạnh thật sự rất dễ chịu dù đang là buổi trưa. Cảnh đi đôi với người, không hiểu sao nhưng trên đường đến trường ngày hôm nay của Joseph lại khá ít người và bình yên tới lạ dù hắn chả sống ở ngoại biên hay miền quê đâu. Đôi mắt tựa viên saphire xanh là điểm ấn tượng người ngoài nhìn vào nhất hiện đang liếc nhẹ bên cánh phải hoặc trái những hàng cây xanh mát làm trong lành bầu không khí với việc quang hợp hay những tiệm mở bán đồ ăn thức uống ở vỉa hè, thế nhưng hắn vẫn chú ý đường đi phía trước nhiều nhất. Miệng đang gặm chiếc bánh mì mới mua đã ăn được 1 nửa giờ nguội ngắt trên đường đi, chân thì đạp không ngừng để tới trường, hắn không tới trường trễ nhưng vì trực nhật nên hắn tới sớm hơn bình thường.
Joseph tới trường rồi vòng xe ra bãi đỗ. Lấy thẻ gửi xe do chú bảo vệ đưa cho, vội vội vàng vàng chạy lên lớp ở tầng 3 luôn mà không biết đã có mấy thằng ranh ở lớp đã 16 tuổi rồi vẫn thích đi phá hoại người khác và mục tiêu của nhóm có thể coi là cá biệt này chính là lốp xe đạp đáng thương của Joseph kia. ảo vệ một lúc đã đi mua đồ ăn mà không còn hiện diện nữa nên chúng thừa cơ tháo nắp lốp xe đáng thương ấy, chúng xì hơi với tiếng kêu dài tựa như chàng chủ nhân của nó cũng đang thở dài làm việc vệ sinh lớp kia kìa. Mới đầu chỉ có một mình hắn ở lớp mà dần dần đã đầy đủ từng đứa theo từng phút giây trôi qua, cũng không thể thiếu nhưng thằng thích châm biếm vẻ ngoài của Joseph vừa hú hét lên như những con khỉ ngổ ngáo tìm được bè khi thấy Joseph đang lau bảng:
-ố, bé Sephira đang lau bảng kìa.
Chúng kêu lên 1 tiếng ồ kéo dài, Joseph còn chả thèm tặng cho bọn nó một ánh nhìn chứ đừng nói đến việc hắn dùng lời để chấp nhặt lại. Thấy thế, chúng được đà xả đầy rác trước cửa lớp rồi bảo:
-bé Sephira lại đây mà dọn rác cho bọn anh nào.
Nói xong thì đám đó nhìn nhau mà cười òa lên, Joseph mới bắt đầu đếm xỉa nhìn chúng, ánh mặt hắn nhìn những tên đó như một thứ cấp thấp hèn mọn, như những con khỉ chưa tiến hóa hết, bọn chúng nhận ra được sự khinh bỉ của Joseph liền hất một ly mỳ tôm ăn dở vào mặt hắn. Chàng trai ngoại lai ấy bỏ cây chổi xuống mà đi rửa mặt, Joseph luôn có triết lý sống riêng và trong triết lý đó có nói rằng:"không được hạ bệ bản thân mình để nói chuyện với lũ hạ đẳng, không khác gì bông hoa diên vĩ tím sắc sảo và rực rỡ ánh máu được hợp lại giữa màu nước xanh của biển với màu trên nhưng sắc cánh sen lại tự bản thân ném mình ra bãi phân cả".
Hắn mặc kệ lũ đó mà đi vào toilet nam, đám đó vẫn không để yên cho Joseph mà còn đưa chân ra gạt, tất nhiên chàng trai ngoại lai này không ngu đến mức không thấy bèn đá mạnh vào chân chúng đến mức một tên gạt chân đó phải té rạp xuống ôm lấy mu bàn chân vừa bị đá dù đang mang giày với lớp vải bao không phải ít. Là đồ hiệu, chân nó vẫn đau điếng. Đồng bọn của nó thấy thế cũng đâu để yên cho hắn được mà kéo vai Joseph và đấm ngay vào mặt hắn, Joseph vẫn tự dứt vai mình ra mà cố lơ đi nắm đấm đang làm máu mũi hắn chảy kia, đi vào toilet nam rồi rửa mặt. Rửa xong vẫn phải tiếp tục công việc trực nhật cho lớp nên Joseph vẫn phải dọn đống rác bọn chúng xả ở trước lớp.
Bọn nó lại hò reo lên thích thú nhưng từ ngữ thô tục đến khó chịu:
-bé Sephia ngoan chưa kìa, bọn anh bảo dọn rác là bé dọn mà . Lần sau anh bảo "thổi kèn" thì chắc bé cũng thổi đấy nhỉ, haha.
Joseph vẫn không có ý định phản kháng, một bạn nữ vốn cạnh chỗ với Joseph đừng dậy, ra khỏi vị trí bàn của mình mà đút ngay một cuộn chỉ to bằng nắm đấm vào mồm chúng, cô bắt đầu nặn ra tiếng cười như dọa chết chúng khi thích thú với việc mình làm:
-chúng mày đừng rác rưởi nữa nào, không tao khâu chúng mày lại với nhau luôn đấy ~
Cô gái mạnh mẽ và có một chút kì dị khiến con trai rất dễ khiếp đảm ấy mang tên Violetta, cô gái mang màu tóc bạch kim cũng có phần dài và xoăn gợn sóng ở ngang vai với đôi mắt đỏ không rõ quốc tịch (ngoại hình tôi lấy ý tưởng từ skin A chung đợt với cầu skin The Red Man của Naib nha)
Khác với Joseph mái tóc ấy được buông xả và cô có niềm đam mê mãnh liệt với việc khâu thêu, nhìn thấy một đứa con gái đút cuộn chỉ vô mồm mình rồi cười khúc khích, trên tay là cái kim nhọn hoắc thì ai cũng có thể sợ chứ đừng nói những thằng cặn bã chỉ có thể tự lập thành hội trấn an nhau. Vẫn còn một chút sĩ diện, chúng không đụng vào con gái nên không dám phản lại Violetta. Sau khi chúng im lặng thì Violetta bước lên bục giảng cầm lấy chiếc khăn lau mà vệ sinh bảng phụ cho Joseph, cô có chút khó hiểu:
-tao dám chắc là mày thừa sức đánh đuổi bọn nó đúng không? Sao mày vẫn để chúng sủa dơ thế?
-"Pendant un instant, les vagues sont calmes et le vent est calme
Prends du recul, la mer est large et le ciel est haut"
Dịch :
"Nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Lùi một bước biển rộng trời cao", nghĩa đơn giản là lợi ích của việc nhẫn nhịn thôi, nên nhịn chúng một chút cũng chả sao ấy mà ~
-mày cũng màu mè quá ha, nay bày đặt tiếng Pháp đồ, nghe thơ văn quá đấy.
-vậy à...
-thôi tao thấy lớp cũng ổn rồi, tao với mày về chỗ đi.
-ừ.
Việc trực nhật xong sẽ chả còn truyện gì nhưng không, một tên đầu bàn kiếm chuyện xé một mẩu giấy thành nhiều mảnh, sau đó vài giây thì giáo viên xuất hiện, nhìn thấy mấy mẩu giấy vậy, giáo viên thực sự không vui chút nào:
-trực nhật đâu?! Sao để lớp bẩn thế mà xem được à!?
Joseph đứng dậy với một tư thế nghiêm chỉnh tựa như một quý ông tao nhã, hắn không giải thích mà chỉ lặng lẽ lấy cây chổi và thau hót quét nó đi. Giáo viên bây giờ mới chịu bước vô lớp và giảng bài như thường, Joseph cũng không hề thái độ bất mãn nào với tiết học, nghe giảng và học chăm chỉ còn là điều rất hiển nhiên trong khi cô bạn Violetta kế bên có vẻ hơi ngơ ngơ trước lời giáo viên giảng rồi lại khều nhẹ áo Joseph thì bị ăn nguyên trái bơ, cáu quá mà không thèm nhìn mặt hắn luôn. Tên ngoại lai ấy vẫn cứ giữ thái độ chăm chú nghe giảng ấy theo thời gian dần dần đến mức trôi về những thời gian cuối của tiết cũng là kết cho buổi học đó, khung cửa số mà Joseph ngồi cạnh đã dần ướt đẫm nước mưa, những đám mây được ngưng tự từ hơi nước tạo ra giờ đây khi gặp điều kiện thích hợp đã thành những giọt mưa rơi xuống mặt đất, thật chán khi lại phải tắm nước mưa để về ký túc xá nhỉ? Joseph vệ sinh lại lớp lần cuối thì bắt đầu chạy xuống cầu thang rồi tiến về bãi đỗ xe, chả biết do đâu mà chiếc xe của cậu hay kĩ hơn là lốp xe của nó đã trở nên nhỏ bé đi khi không có hơi. Chưa nhắc thủ phạm thì thủ phạm tự lộ diện, khoảng 4 tên bu lại vây quanh Joseph lại hò réo, chúng chính là những tên hay châm chọc hắn nhất:
-ôi bé Sephia bị hỏng lốp xe rồi kia, giờ bé phải làm sao đấy hahaha.
-Joseph nhìn bọn chúng, rồi lại lặng lẽ đẩy chiếc xe tạm không thể đạp di chuyển bình thường kia đi nhưng bị bọn chúng chặn đường, đám đó đấm vào mặt hắn, Joseph đã tính bỏ qua nữa cho đến khi một trong số chúng lấy kéo ra cắt phăng mái tóc gợn xong của cậu học sinh ngoại lai này (miêu tả tóc của Joseph khi bị cắt bởi tôi, thật sự tôi đã sketch ẩu bằng bút bi nên có thể khá xấu nhưng kiếm hình Jos short hair khá khó nên đành tự vẽ)
Thấy mái tóc bồng bềnh màu bạch kim ấy rơi xuống và hòa với nền đá của bãi đỗ xe. Đến đỉnh điểm, Joseph nắm ngay đầu một tên đập mạnh xuống đúng vũng nước mà tóc hắn rơi tới mức đầu tên đó chảy máu, mấy gã kia sợ hãi liền bỏ đi, còn đúng 1 kẻ đấu tay đôi với Joseph, ai ngờ cũng bị hắn bẻ tay mà hét toang, xé rách cả tiếng mưa với âm thanh trói tai của nó. Cảm thấy thính giác phải nhận thứ âm thanh ô uế, Joseph tẩn ngay mồm tên này là một viên đá cạnh đó rồi tặng cái đạp vào bụng cho nó, hắn bỏ đi với chiếc xe đạp rồi đưa phiếu gửi xe cho chú bảo vệ đang ngồi ghế dưới cây dù cùng với đôi tai nghe xem phim mà chả biết sự việc khủng khiếp gì vừa xảy ra. Cũng may gần trường có tiệm sửa xe, Joseph vác chiếc xe đạp của mình tới tiệm rồi nhờ họ bơm, hắn đã ướt đẫm nước mưa nên chiếc ảo dần cũng trở nên trong suốt giống như nhưng giọt nước đang rơi, bỗng tình cờ mắt hắn chạm vào đôi mắt xám tro bóng như màu kim loại Uranium của cậu nhóc nép người dưới một chỗ đón xe bus có mái che ở trên để trú mưa, mái tóc xám được hất xéo qua bên phải chiếm chủ yếu với đôi môi màu đào chín, căng mọng vô cùng. Thấy cậu nhóc khá đáng yêu mà lại đứng cũng hơi gần tiệm sửa xe nên hắn hỏi người thợ:
-con chú đó ạ?
-không, nhóc đấy nó ở đó tầm sáng rồi, tao hỏi thì nó lờ đi không quan tâm, chả biết con cái nhà nào.
Vì tính tò mò, Joseph đã bắt chuyện với cậu bé và liệu hắn có nhận được phản hồi từ đứa trẻ ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip