Act III

Kể từ khi Norton Campbell khốn khổ đây biết được dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể nào thoát khỏi cái trò chơi chết tiệt này kể cả là tự sát, anh đã dần chấp nhận rằng cuộc sống sau này của mình gắn liền với nơi đây. Quên đi bạn bè cũ, công việc cũ, cuộc sống cũ, căn bệnh cũ và cả lí do mà anh chấp nhận lời mời đến trang viên này.

Nếu bảo anh viết mỗi ngày một cuốn nhật kí, thì nó sẽ trở thành một cái thư viện nhàm chán nhất trên thế giới với toàn bộ những cuốn sách cũ mèm có cùng một nội dung.

Nhưng ngày hôm nay thì khác hẳn. Sự xuất hiện của gã thợ săn mới như một cú tát thẳng vào mặt kẻ đào vàng Norton Campbell. Và lần đầu tiên sau bảy mươi năm tại trang viên này, anh đã thật sự để ý rằng, đúng bảy mươi năm đã trôi qua, bảy mươi năm vô vị và nhạt nhẽo với cuộc sống chẳng khác nào một con rối vô hồn.

Trước đây anh đã thầm nguyền rủa tên đã bày ra toàn bộ trò chơi này, không phải vì hắn đã mời anh đến đây, cũng không phải vì hắn đã giam cầm anh tại nơi này, mà là vì hắn ta đã chẳng giữ được lời hứa của hắn giống như ai đó mà anh biết. Norton là kẻ đầu tiên chiến thắng trò chơi này, là kẻ đầu tiên lấy lại được toàn bộ kí ức, theo như luật lệ đề ra, anh xứng đáng nhận được phần thưởng mà mình mong muốn.

Nghĩ đến đây, kẻ đào vàng tự nhếch miệng cười nhạo chính bản thân mình. Anh đã thề rằng có chết cũng không bao giờ nhớ lại cái mong muốn đáng thương đó của bản thân.

Vì anh là người đã thầm chửi rủa vị giáo xư đó, mang trong mình một nỗi căm hận hắn ta sâu sắc, vậy mà trong cái khoảng khắc đó, tất cả những gì mà anh thốt ra lại chính là:

"Tôi muốn được gặp lại Luchino."

Và xem kết quả của câu nói đó kìa!

Chủ nhân của nơi đây đã không thất hứa, chỉ là hắn bắt Norton phải đợi tận bảy mươi năm để nhận được phần thưởng cho chiến thắng của mình, và cái phần thưởng "Luchino" đó cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa.

Lúc mà kẻ đào vàng bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc mà trăng đã lên cao, những người khác hẳn là đã say giấc từ lúc nào rồi. Nếu là như mọi khi thì có lẽ Norton cũng vậy, ai mà chẳng muốn đánh một giấc dài sau cả trận sinh tồn cực nhọc cơ chứ. Nhưng hôm nay thì không, anh quyết định mặc đồ và dạo vài vòng ở sân sau của trang viên.

Sân sau của trang viên là nơi mà hầu như chẳng kẻ sống sót nào bén mảng tới, vì nó là con đường duy nhất dẫn đến nơi ở của những tên thợ săn đáng sợ kia, và việc mà kẻ đào vàng thường xuyên lui tới nơi này vào ban đêm cũng là một trong những lí do khiến anh bị mọi người xa lánh.

Nhưng mà Norton lại chẳng quan tâm lắm, sân sau có cả gió và hương hoa hoà quyện với vầng trăng toả sáng mà lại không nóng cháy da thịt như mặt trời ban ngày, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ làm Norton đây cảm thấy dễ chịu rồi.

Nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt và tận hưởng cái lạnh của gió đêm, mọi giác quan đều như thể được không khí nơi đây xoa dịu đi, kẻ đào vàng tưởng chừng như đã rơi vào giấc ngủ.

Nhưng một tiếng động và mùi hương kì lạ đã đánh thức anh dậy, một cái bóng to đồ sộ từ trên cao rơi thẳng xuống người Norton. Gã quỷ bò sát ngồi đè lên bụng anh, một tay thì cưỡng ép kéo hai tay anh lên phía trên đầu, tay còn lại hắn cầm con dao sắc nhọn kề ngang đầu anh, mặt đối mặt, Norton nhìn rõ hàm răng lởm chởm cùng cái lưỡi dài của loài bò sát đang cuốn chặt lấy cổ mình.

Tất nhiên là ban đầu có hơi kinh sợ, nhưng khi nhận ra đó là ai, kẻ đào vàng nhanh chóng phá vỡ cái bầu không khí căng thẳng này bằng một câu chào kèm nụ cười lịch thiệp:

"Chào buổi tối, quý ngài thợ săn."

Gã quỷ bò sát sau ba giây im lặng thì thu cái lưỡi cùng con dao trên tay về. Sau hơn bảy mươi năm gặp lại, thái độ của Norton làm hắn cảm thấy có chút khó xử.

"Em có phải là..."

"Tôi là Norton Campbell."

Không để Luchino kịp hoàn thành câu hỏi, kẻ đào vàng đã chắc nịch khẳng định một câu với biểu cảm không đổi.

Gã thợ săn nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi cơ thể nhỏ hơn mình gấp hai, ba lần kia.

"Không còn gì muốn hỏi nữa sao?"

Kẻ đào vàng lên tiếng, lén nhìn qua biểu cảm của gã thợ săn, nhưng hắn lại như thể đang xấu hổ mà quay mặt sang phía khác.

Mà nói vậy cũng không sai.

Quỷ bò sát Luchino từ khi hoàn thành trận đấu đã tức tốc đi hỏi các thợ săn khác thông tin về kẻ đào vàng, và hắn ta dành cả nửa ngày còn lại để soạn ra hơn hai trang giấy những điều cần nói, cần hỏi, và cần làm với người tình cũ sau hơn bảy mươi năm gặp lại.

Đầu tiên là màn xuất hiện hoành tráng để hù doạ em ấy một chút, cũng coi như là thành công rồi đi, tiếp đó là... toàn bộ kế hoạch mà hắn đề ra đã hoàn toàn bốc hơi trong đầu hắn.

Kẻ đào vàng bên cạnh ngắm nhìn bộ dạng lúc này của hắn mà không thể nhịn cười, Luchino vẫn như vậy, nghiêm túc và thông minh lúc làm việc, lâu lâu hắn sẽ tỏ ra rất dịu dàng và quan tâm đến anh mỗi khi anh gặp phải chuyện buồn, nhưng khi cả hai ân ái thì hắn lại hệt như một con thú hoang, và vào những lúc thế này, so sánh gã to xác đó với đứa trẻ cố gắng che giấu con điểm kém khỏi mẹ nó thì cả hai chẳng khác gì nhau.

"Nếu không còn gì để nói, vậy tôi về đây, đã quá giờ ngủ rồi."

Thất vọng nhanh như những gì đã hy vọng, Norton đứng dậy, vươn vai, bịa ra một vài lí do hợp lí để rời đi. Vì anh không thể cứ thế mà nhào vào lòng hắn và tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy được.

Luchino sau khi nghe Norton nói thì lập tức quay người lại, giữ chặt lấy cánh tay anh. Ngạc nhiên khi thấy vai anh run lên, cúi gằm mặt và mím chặt hai cánh môi. Hắn vội vàng với tay ra sau tấm lưng nhỏ bé ấy, siết chặt lấy nó, thứ kho báu mà hắn đã thề rằng sẽ trân quý suốt đời này.

"Tôi đã tin anh." - Norton nấc lên lần thứ nhất.

"Tôi biết."

"Tôi tưởng anh đã bỏ rơi tôi." - Norton nấc lên lần thứ hai.

"Tôi biết."

"Tôi đã rất hận anh." - Norton nấc lên lần thứ ba.

"Tôi biết."

"Tôi... đã thề rằng sẽ không khóc vì một người như anh." - Norton nấc lên lần thứ tư, cổ họng anh khô khốc, và nước mắt anh chảy dài trên hai má.

Luchino vẫn ôm chặt lấy anh, cả hai không nói gì nữa, cho đến khi Norton thiếp đi vì mệt.

Luchino không biết tại sao Norton lại ở đây, cũng không biết làm cách nào mà anh còn sống, nhưng hắn biết một điều, hắn đã tìm lại được thứ mà hắn đã thề rằng sẽ trân quý suốt cả đời này.

Nhìn vào cơ thể bé nhỏ đang say giấc trong lòng mình, Luchino đem toàn bộ những gì thuộc về Norton thu vào trong tầm mắt. Mái tóc đen, đôi môi khô thâm tím, những vết sẹo đỏ xấu xí, hai bàn tay nổi gân xanh và vết thương ở cổ chân từ trận đấu trước đó. Toàn bộ đều được chiếc vuốt sắc nhọn của Luchino dịu dàng vuốt ve tận hưởng.

"Tôi sẽ cứu em, Norton."

Thì thầm lời hứa khi xưa một lần nữa dưới vầng trăng sáng, Luchino cúi xuống hôn lên nhân loại yếu ớt đang toả ra hơi ấm quen thuộc trong lòng hắn, nuốt hết mọi nuối tiếc và dằn vặt ngày ấy, hắn biết chắc rằng, lần này hắn nhất định sẽ không để con người này phải trải qua đau khổ thêm một lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip