day 1 : i'll be there for you


Recommended : A poem titled you / Taeyeon



Tôi tỉnh dậy và thấy cơ thể khỏe khoắn hơn một chút.

Ở đây là bệnh viện, dường như tôi đã được truyền nước biển suốt cả một đêm dài. Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Jungkook đang gục trên giường bệnh của tôi mà ngủ một cách ngon lành. Tôi biết anh đã ở đây cả đêm. Tôi của mười năm trước, khi thấy cảnh tượng này đã có chút cảm động . Bởi vì..anh ấy chỉ là cảnh sát thôi, đâu nhất thiết phải túc trực bên tôi chứ?

Tôi chạm nhẹ vào tóc Jungkook, lặng im ngắm nhìn anh đang say giấc nồng. Anh trông vẫn giống hệt mười năm sau, chỉ khác mỗi kiểu tóc thôi.

Jungkook giật mình, trông thấy tôi đã tỉnh táo, anh bật dậy, chỉnh trang cảnh phục.

' Em còn thấy đau ở đâu không?'

Tôi lắc nhẹ

' Không, hôm qua chỉ là tôi kiệt sức thôi, may mà có anh. Anh ngủ trong tư thế này chắc là vất vả lắm, cảm ơn anh.'

Jungkook đã từng bảo tôi rằng, vì thấy tôi chẳng còn người thân nào có thể đến chăm sóc nên anh đã tình nguyện ở lại với tôi. Hoàn cảnh của anh giống tôi lắm. Khi anh 10 tuổi, cha mẹ anh đã bị hại chết bởi một tên giết người cướp của. Cũng may là lúc ấy anh sang nhà hàng xóm chơi nên còn giữ được tính mạng. Sau này anh sống cùng chú ruột, và chính biến cố ấy đã khiến anh nuôi dưỡng giấc mơ trở thành cảnh sát. Khi tham gia vào vụ án của tôi, Jungkook từng bảo rằng anh hiểu được cảm giác của tôi lúc này như thế nào, vì vậy mà anh muốn là người giúp đỡ tôi hơn bất cứ ai.

Jeon Jungkook, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, em vẫn biết ơn tấm lòng này của anh.

' Hôm qua em có thấy mặt tên hung thủ không?'

Jungkook bắt đầu lấy giấy bút ra ghi lại lời khai của tôi.

' Là một người đàn ông trung niên, trông hơi phì lũ, hắn mặc áo ấm màu nâu vàng..tôi chỉ nhớ có nhiêu đó thôi.' - Tôi nhún vai.

' Có lẽ khi nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát, hắn đã kịp lẩn trốn đâu đó rồi. Vậy em có biết ai từng có thù oán gì với gia đình em không?'

' Bố tôi từng say xỉn khi lái xe, ông đụng vào một cô bé cách đây 4 năm.'

Nếu là tôi của quá khứ thì sẽ trả lời không biết. Nhưng bây giờ, tôi muốn dùng kí ức của hiện tại để giúp Jungkook và đội cảnh sát có thể tìm thấy hung thủ nhanh hơn một chút.

Hắn chính là cha của cô bé ấy. Mặc dù bố tôi đã bồi thường đầy đủ, nhưng cô bé vĩnh viễn là người khuyết tật. Vì đau xót khi chứng kiến tương lai của con gái bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn ấy, hắn đã tìm đến gia đình tôi để trả thù. Đó là tất cả những gì tôi nghe được từ chính miệng người đàn ông ấy nói vào hôm xét xử.

' T/b này.'

Jungkook lên tiếng.

' Bọn mình bỏ kính ngữ và nói chuyện thoải mái nhé?'

Tôi sựng lại trước lời đề nghị của anh. Tôi còn nhớ khoảnh khắc khi nghe câu này vào mười năm trước, tôi đã nghĩ tên này bị làm sao thế nhỉ? Mới gặp người ta chưa được bao lâu đã sỗ sàng như thế này rồi. Đến tận mãi về sau, tôi hỏi Jungkook, anh mới thú nhận rằng anh muốn tạo cảm giác thân thiết như một người bạn vì khi ấy tôi chẳng còn người thân nào bên cạnh cả. Anh nghĩ rằng một người bạn để thông cảm và chia sẻ chính là điều tôi cần nhất trong khoảng thời gian đó.

Jungkook của tôi, anh ấy chu đáo như thế đấy.

Thế nên là thay vì hạnh họe như mười năm trước, tôi ngay lập tức gật đầu.

' Ừ, hãy làm vậy đi'





.....

Tôi được xuất viện ngay trưa cùng ngày. Căn nhà đã được đội pháp y dọn dẹp sạch sẽ, cảnh sát cũng đã lấy đi những thứ cần thiết cho việc điều tra. Tôi lững thững bước vào nhà, cảm giác vẫn trống trải như vậy nhỉ? Trong quá khứ, vì ám ảnh cảnh tượng bố mẹ nằm la liệt trên vũng máu nên tôi đã khóc nhiều đến mức gần như ngất đi vì mệt lả. Còn bây giờ, mắt tôi chỉ ngấn nước một chút khi nhớ đến khoảng thời gian ấy thôi, dù sao chuyện cũng qua từ lâu rồi.

' T/b! Cậu đâu rồi cái đồ chết tiệt kia!'

Cửa nhà của tôi bị mở toang ra, Joohyun lao đến ôm chầm lấy tôi, cậu ấy là người bạn thân thiết nhất, từng qua nhà tôi dùng bữa không biết bao nhiêu lần. Thế nên, nghe tin bố mẹ tôi mất, Joohyun cũng đau đến xé tâm can. Thời điểm này của ngày xưa ấy, hai đứa tôi ôm nhau khóc rống lên, tiếng nức nở thê lương vang khắp căn nhà. Bây giờ, tôi đã vượt qua được chuyện này rồi, nên tôi lại là người vỗ về Joohyun.

' Nào nào, cậu khóc được nửa tiếng rồi đấy Joohyun.'

Tôi quẹt hai hàng nước mắt của cậu đi.

' T/b, sao cậu có thể bình tĩnh như thế chứ? Cậu không buồn sao?'

' Làm sao có thể không buồn khi bố mẹ mất chứ? Nhưng tớ đã khóc quá nhiều rồi..đến mức..không thể khóc nữa.'

Thật vậy, những ngày tháng ấy, đêm nào gối của tôi cũng ướt đẫm. Tôi thấy cô đơn và sợ hãi trong chính căn nhà của mình. Tôi nhớ những lúc ba người chúng tôi quây quần bên nhau xem truyền hình. Hoặc mỗi khi đi làm về là có sẵn nước nóng bố pha cho cùng dĩa trái cây mẹ đặt trên bàn. Mẹ thường ôm gối sang nằm cùng tôi và nói chuyện phiếm đến tận 1 giờ sáng. Tôi nhớ họ, nhớ đến phát điên. Tôi ân hận vì không thể dành cho họ nhiều thứ hơn.

' Đó là chuyện của 10 năm trước rồi..tuy đôi lúc nhớ về họ khiến tim tớ như bị bóp nghẹn, nhưng tớ đã không khóc nữa, tớ đã trở nên mạnh mẽ hơn.' Có lẽ bây giờ, bố mẹ tôi đã bước qua một kiếp người khác rồi..

' Này, cậu hâm à? Chuyện gì mà mười năm trước cơ?'

Joohyun ngưng khóc, cậu đưa mắt lên nhìn tôi.

' Khi nghe tớ kể xong, cậu nhất định phải tin tớ.'

Vì cậu ấy là bạn thân nhất, nên tôi muốn chia sẻ cho cậu biết mọi chuyện.

Nghe xong, Joohyun đờ người mất ba mươi giây, cậu xin chút thời gian để sắp xếp lại chuỗi sự kiện khó tin này.

' Có nghĩa là..cậu và chàng cảnh sát kia sẽ nên duyên vợ chồng trong tương lai?'

Tôi gật đầu.

' Cậu quay lại quá khứ để cắt đứt mối nhân duyên này?'

Tôi lại tiếp tục gật.

' Rồi..cậu đang mắc căn bệnh kia, cậu sẽ quên đi tớ..và chết?'

Giọng Joohyun trở nên run rẩy, sau khi thấy tôi xác nhận, cậu lại òa lên khóc nức nở.

' Đến cậu cũng sẽ rời bỏ tớ! Sao cậu lại cho tớ biết trước làm gì? Để rồi giờ đây tớ sẽ phải sống với nỗi lo rằng bạn thân của mình sẽ biến mất trong tương lai!?'

' Bình tĩnh nào, nếu tính từ thời điểm bây giờ thì mười mấy năm nữa tớ mới chết cơ.'

' SAO CẬU CÓ THỂ NÓI VỚI CÁI GIỌNG BÌNH THẢN NHƯ THẾ HẢ ?' - Joohyun lao vào đánh lên tay tôi túi bụi, nước mắt cậu rơi lã chã xuống áo thun của tôi -' Cậu đã mất công quay về quá khứ thì đi chữa ngay đi!'

' Bệnh này không chữa được đâu, Joohyun.' Tôi cay đắng nói.

Có lẽ đây là số mệnh đã an bài, và dù đau lòng đến mức nào, cả tôi và Joohyun cũng phải chấp nhận thôi.

Sau khi trở nên bình tĩnh hơn, Joohyun ôm chầm lấy tôi, cậu sụt sịt vài tiếng.

' Vậy thì xin cậu, đừng tránh né tớ. Nếu cậu không còn anh ta ở bên, thì ít nhất hãy để tớ ở bên cạnh chăm sóc cậu đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhé?'

Tôi thực sự bị làm cho cảm động, khoé mắt đột nhiên ươn ướt.

' Sẽ rất vất vả đó Joohyun à. Dần dần tớ sẽ chẳng nhớ đường xá, quên hết đi kí ức, mất tự chủ, hành xử như bị tâm thần. Tớ sẽ suốt ngày đau ốm, quên đi cậu, và thậm chí là quên mất bản thân mình là ai nữa..'

' Nếu không là tớ thì sẽ là ai đây? Cậu định đơn độc chống chịu một mình cho đến chết sao? Chúng mình đã ở bên cạnh nhau từ khi còn bé rồi, nên không sao đâu, tớ chịu được hết..'

Khoảnh khắc đó, tôi biết món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho mình chính là cô bạn thân này.
Chúng tôi dành nguyên buổi chiều bên nhau, tỉ tê đủ mọi thứ trên đời. Nhưng rồi tôi cũng giục cậu quay trở lại chuẩn bị cho dự án mà cả hai đứa đang cùng nhau đầu tư. Chỉ một tuần nữa thôi, nhà hàng Nhật của chúng tôi sẽ được khai trương.

Tám giờ tối, tôi vừa ăn ramen vừa xem tivi để giết thời gian. Thế là đột nhiên lại nhớ ra một chuyện. Ngày này năm ngoái tôi đã nhận được một tờ giấy được nhét vào bên trong cửa nhà với nội dung là :'hãy ngưng ngay việc tìm kiếm hung thủ đi, dù gì ba mẹ mày cũng đã chết rồi. Nếu mày còn tiếp tục phối hợp điều tra với cảnh sát, tao sẽ tìm đến và giết luôn mày.'

Lúc trước tôi đã hoảng hốt và run sợ đến mức gọi ngay cho Jungkook, anh lập tức chạy đến nhà tôi và dành một tiếng ở cạnh tôi để trấn an. Giờ đây, tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi sẽ hạn chế tối đa khoảng thời gian có thể khiến anh và tôi rơi vào lưới tình của nhau.

Tôi đi xuống cổng, quả nhiên là có tờ giấy ấy. Chẳng còn một t/b run rẩy và khóc lóc ỉ ôi nữa, tôi vo tròn rồi ném tờ giấy vào thùng rác. Đồng nghĩa rằng đêm nay, Jeon Jungkook sẽ không thể nào đến gặp tôi nữa.

Nửa tiếng sau, khi đang ngáp ngắn ngáp dài với bộ drama chán ngắt, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Sau khi nhanh chóng sửa soạn một chút để tránh hình ảnh lôi thôi khi gặp người khác, tôi vội chạy xuống.

Jeon Jungkook đang đứng trước cổng.

Tôi mở cửa trong ngỡ ngàng.

' Anh.. sao anh lại đến đây?'

' Tôi sợ em buồn rồi bỏ bữa nên mua cháo đến đây!' Jungkook dúi vào tay tôi một chiếc túi đựng âm ấm-' Kìa kìa, hai mắt sưng húp rồi, em khóc nhiều lắm à?'

Đúng là khi trưa tôi với Joohyun có ôm nhau khóc như hai con dở hơi thật.

' Ừm, cảm ơn anh nhé!'
Mặc dù đã ăn tối rồi, nhưng tôi vẫn nhận lấy như một phép lịch sự.

Khỉ thật, cho dù tôi đã thay đổi hành động, Jungkook vẫn chạy đến tìm tôi ư? Đây là ông trời sắp đặt sao?

' Em đã ổn chưa? Có muốn ra ngoài hóng gió một chút không?'

Vì anh đã lặn lội đến tận đây rồi, tôi không nỡ từ chối. Vậy nên chúng tôi quyết định tản bộ.

Jungkook bắt đầu kể cho tôi nghe về tuổi thơ của anh, hoàn cảnh của chúng tôi khá tương đồng.  Chính nhờ kí ức đau buồn đó, anh mới quyết tâm trở thành cảnh sát, một chàng cảnh sát vô cùng tuyệt vời.

Anh chu đáo tìm ghế đá để tôi có thể ngồi xuống ăn cháo trước khi nó nguội. Anh nói khá nhiều, có lẽ là để giúp tôi quên đi cảm giác cô đơn trống trải hiện tại. Hộp cháo ấy khiến bụng dạ tôi ấm lên, và dĩ nhiên, trái tim tôi cũng không thể không cảm thấy ấm áp vì sự ôn nhu của Jungkook. Nụ cười của anh xua tan đi mây đen trong tâm trí tôi, tôi chẳng ngăn nổi bản thân phì cười trước những câu chuyện ngô nghê của anh.

' Tuyệt thật, tôi khiến em cười rồi.'

Trong kí ức của ngày cũ ấy, lẽ ra hôm nay tôi sẽ dựa vào anh và khóc nức nở, bao nhiêu nỗi sợ hãi, tức tối, mệt mỏi đều là tôi dồn hết lên Jungkook. Thế mà bây giờ, chẳng còn nước mắt hay bận tâm nào trong lòng, vì tôi biết hung thủ sẽ sớm được tìm ra. Jungkook đã đến gặp tôi vì chính anh cảm thấy lo lắng cho tôi, anh khiến tôi cười thật vui vẻ, và anh đang cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.

Jungkook vỗ nhẹ lên vai tôi, hứa bằng giọng chắc nịch.

' Chúng tôi sẽ bắt kẻ có tội phải đền tội, nên em hãy mạnh mẽ bước tiếp để sống thay phần của bố mẹ nữa. Sẽ mất một khoảng thời gian để em quên đi kí ức đau buồn này, tôi đã trải qua nên hiểu hơn ai hết, vậy nên tôi sẽ giúp em, hứa đấy.'

Câu nói này rất quen thuộc, lần ấy anh cũng nói như thế. Khi nghe lại, vẫn cảm thấy vô cùng cảm động.

Ngay khoảnh khắc này, thực sự muốn ôm chồng tôi thật chặt và nói với anh rằng tôi yêu anh nhiều đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip