A Fight
-Ouch! Ouch! Đau ! ...Nhẹ tay thôi mẹ.
Những đứa trẻ luôn cứng đầu, bướng bỉnh và hai đứa con này của tôi cũng vậy. Tụi nó tuy không thể nói là thường xuyên nhưng chuyện hai đứa nó đánh nhau cũng không phải chuyện lạ.
Bầm tím một bên má và một vài chỗ khác cùng với vài vết xước là hậu quả mà Ed nhận được sau trận đánh nhau với Al.
' Lại chuyện gì nữa đây?'
- Sắp xong rồi, Ed. Thế lần này là vì lí do gì mà hai đứa đánh nhau vậy?
- Không phải do con!!_Ôm lấy bên má bầm tím của mình, Ed nói.
- Thế thì tại sao?
- ........
'Ed không trả lời câu hỏi này tức là lí do có liên quan đến Hohenheim rồi nhỉ.'
- Ed!
Quay mặt đi tránh đối diện với tôi, Ed bắt đầu nói với một giọng rất nhỏ dường như không muốn để ai nghe thấy.
- Do Al cứ làm phiền không cho con đọc sách.
-Thật không?
-...........
Ed là một đứa trẻ dễ thương, nghịch ngợm nhưng nhạy cảm và quan tâm đến người khác. Chắc thằng bé nói dối vì không muốn tôi buồn nhưng lại không nhận ra mình nói dối rất dở.
' Bộ khi nhắc đến Hohenhiem nhìn mình buồn lắm sao?'
- Thế Al đâu rồi?
Trời bắt đầu tối rồi mà tôi vẫn không thấy Al đâu cả.
Resembool này là một vùng quê thanh bình và Al cũng là một đứa trẻ thông minh, nên tôi không lo thằng bé gặp chuyện gì. tuy vậy nhưng với cương vị của một người mẹ khi thấy trời sắm tối rồi mà con mình vẫn chưa về thì tôi cũng không khỏi lo lắng.
Bất cứ khi nào đánh nhau với Ed xong, Al luôn là đứa bỏ đi và trốn ra một chỗ nào đó và bằng một cách nào đó tôi chưa từng tìm thấy thằng bé một cách dễ dàng.
-Con không biết!
Nhưng với Ed thì khác. Thằng bé luôn tím thấy Al trong giây lát. Hai đứa nó thật sự hiểu nhau. Vả lại nếu tôi là người đi gọi Al về thì chuyện này hẳn sẽ còn kéo dài thêm vài hôm nữa.
- Ed, con đi gọi Al về giúp mẹ được không?
- Con không muốn!
Thở dài một tiếng và lắc đầu nhẹ, tôi đưa tay lên mặt mình khẽ nở một nụ cười mỉm.
'Những đứa con của mình thật bướng bỉnh.'
- Mẹ vào chuẩn bị bữa tối đây!
Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thỏa thôi.
_____________________________________________________
Ngồi co người lại, tay ôm đầu gối sát vào ngực, đầu tôi cúi xuống đặt cằm mình xuống đầu gối. Tôi đã ngồi dưới gốc cây phía sân sau một lúc rồi và Al vẫn chưa về. Nhưng tôi không có ý định đi tìm nó về, ít nhất không phải bây giờ.
Tại sao nó lại muốn biết về cha cơ chứ? Ông ta đã bỏ đi mấy năm nay rồi cơ mà. Bỏ lại vợ con của mình rồi biến mất tăm không một bức thứ, không một cuộc điện thoại khiến cho mẹ buồn biết bao nhiêu.
Nhưng cho dù có muốn thì tôi cũng chẳng biết kể cái gì khi tất cả những gì tôi nhớ là khuôn mặt của ông ta.Tôi thậm chí còn chẳng nhớ liệu ông ta đã bao giờ gọi tên tôi hay không. Giữa ông ta và tôi chì là một khoảng trống và mối liên hệ cha-con mà thôi.
Arghhh, tức điên lên mất!!! Tất cả là do Al cứ đòi mình kể về ông ta nên mới có vụ đánh nhau này.
-Tất cả là do Al!
-Ed!
'Giọng này là mẹ gọi.'
- Dạ?
- Gần đến bữa tối rồi, con dọn bàn giúp mẹ có được không?
- Dạ!
Mùi thơm của món hầm, món mà tôi thích nhất ngập tràn trong căn nhà. Mùi hương ấy chui vào mũi khiến bụng tôi sôi lên nhắc nhở sắp đến giờ ăn rồi.
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra trời đã chuyển về hoàng hôn và đã gần chìm vào bóng tối của màn đêm.
' Al vẫn chưa về à?'
_____________________________________________________
Bàn đã được dọn, bây giờ trước mặt tôi là một bát thịt hầm mà tôi yêu thích. Mọi thứ đều như mọi ngày không điều gì thay đổi ngoại trừ việc Al không có ở đây, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh tôi.
- Ed? Sao con không ăn?
Ngó qua chiếc ghế bên cạnh rồi lại quay lại người mẹ ngồi đối diện mình.
- ....Con không thấy đói.
Mẹ ngồi nghiêng người về phía trước, tay chống cằm, một nụ cười nở trên môi của mẹ. Cứ như mẹ biết trước rằng tôi sẽ nói như thế.
- Tại sao? Món hầm lần này không ngon sao?
Lắc đầu , tôi cuối đầu nhìn xuống bàn chân mình.
-....... Con không ăn nếu không có Al ....... Al hẳn là đang chờ con.
- Thế con đã sẵn sàng để làm hòa với Al chưa?
-...........
Do dự một lúc nhưng rồi cuối cùng tôi cũng gật đầu
-Đứng dậy đi Ed! Chúng ta đi đón Al về nhà nào!
Ngập ngừng, tôi theo bước chân của mẹ ra khỏi căn nhà, dẫn đường hướng đến nơi bờ sông.
_____________________________________________________
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ed trong tay, theo sự dẫn đường, tôi hướng bước chân trên con đường dọc theo bờ sông.
Trời vẫn chưa tối hẳn, vẫn đủ để nhìn thấy xung quanh mình có cái gì nhưng cũng chẳng bao lâu nữa thì mọi thứ sẽ bị bao trùm trong bóng tối. Tuy nhiên với khung cảnh bây giờ cùng với những cơn gió nhè nhẹ thổi làm những ngọn cỏ đung đưa cùng con sông chạy êm đềm khiến cho con người cảm thấy yên bình, thoải mái.
Trên suốt quãng đường từ nhà đến giờ, Ed không nói tiếng nào.
'Vẫn còn giận rồi.'
Đi thêm một lúc nữa, hiện lên trước mắt tôi là bóng dáng của Al. Thằng bé đang ngồi ôm gối bên bờ sông, lâu lâu lại ném vài cục đá vào dòng sông trước mặt, miệng mấp máy dường như đang lẩm bẩm gì đấy.
'Haizz'
Không chỉ mình tôi mà Ed cũng đã nhận ra Al. Quay mặt đi khỏi hướng dòng sông, tay thằng bé nắm tay lấy tay tôi. Chúng tôi dừng lại một đoạn không xa chỗ Al đang ngồi.
- Ed, con lại kêu Al đi.
-......
Im lặng.
- Con đã đồng ý làm hòa rồi mà.
Bàn tay dần thả lỏng, Ed bắt đầu đi đến chỗ Al.
Thấy có bóng người đến gần, Al bật dậy thủ thế sẵn sàng cho một trận đánh nữa. Khuôn mặt thằng bé nhăn lại nhưng không nói gì cả.
- Về thôi!
Từ xa tôi cũng có thể nghe thấy giọng nói của Ed. Không còn mang sự tức giận như lúc nãy, cũng không phải là giọng điệu của một kẻ đang hối lỗi nhưng tôi biết chỉ cần như thế là đủ đối với Al.
Nói xong Ed quay mặt bước đi trở lại phía tôi.
- Chờ em với, Nii-san!
Mặt Al không còn nhăn lại nữa mà được thay thế bằng một nụ cười, đôi chân nhỏ cất bước chạy theo anh của mình.
Những gì những đứa trẻ suy nghĩ trong một số trường hợp thật sự rất đơn giản. Dễ khóc, dễ cười, dễ giận nhưng cũng chóng quên, dễ bỏ qua không chấp cứ.
' Cuối cùng thì cũng ổn nhỉ.'
Tôi lại một lần nữa khẽ cười với bản thân.
'Những đứa trẻ của mình thật là rắc rối nhỉ!'
__________________End of chapter____________________
Artist: 鋼 鍊 海鹽 冰_
Twitter: https://twitter.com/emmmerald_
Tumblr: https://emmmeralddd.tumblr.com/
nhuquyen_12
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip