Promise

Tiếng cọt kẹt phát ra khi cánh cửa đóng lại, tiếng kim loại va vào nền gỗ của Al vang khắp hành lang là âm thanh duy nhất tôi nghe được vào lúc ấy.

Sống đến tuổi thập tử nhất sinh này tôi phần nào hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc đời. Bọn chúng, Ed và Al, có thể đã nhìn thấy địa ngục vào cái đêm đó khi chúng tạo ra thứ đó. Nhưng một khi chúng gia nhập quân đội, không sớm thì muộn bọn trẻ đó chắc chắn sẽ nhìn thấy địa ngục một lần nữa. Quân đội đã cướp đi hai người con của tôi một lần, tụi nó trở thành một phần của nó là điều mà tôi không muốn nghĩ tới. Là một bà già bên tụi nó từ nhỏ tới bây giờ, tôi thật lòng không muốn điều này xảy ra và hẳn Trisha cũng như thế. 

Tất cả những gì tôi muốn là nhìn thấy bọn trẻ có một cuộc sống hạnh phúc.

Một vài ngày sau khi  Trung tá Roy Mustang đến nơi này, Ed thông báo sẽ chấp nhận cuộc phẫu thuật automail, trở thành " chó săn của quân đội" và khôi phục lại cơ thể cho Al. 

Ánh mắt ẩn chứa ánh lửa quyết tâm, kiên định, hi vọng trong đôi mắt của thằng bé khiến tôi có thể khẳng định rằng Ed hoàn toàn nghiêm túc trong chuyện này.

'Chuyện này không ổn chút nào.'

Ed là một thằng nhóc nghịch ngợm, hiếu động và vui vẻ nhưng một khi thằng bé quyết định làm điều gì thì rất cứng đầu, khó mà lay chuyển.

'Liệu đây có phải là con đường tốt nhất mà bọn chúng có thể chọn?'

Bây giờ tôi đang ngồi trên ghế bên cạnh chiếc giường mà Ed nằm lắng nghe chơ đợi tiếng chân của Al xa dần cho đến khi không còn nghe thấy nữa. 

Khoảng im lặng này thật không hề dễ chịu.

Ngồi trên chiếc giường trước mặt tôi là Ed, người mất đi cánh tay phải và chân trái, và Al nay chỉ còn là một linh hồn được gắn vào bộ giáp sắt. Cái cảnh tượng khinh hoàng khi bọn chúng đến trước cánh cửa nhà tôi, cả người đầm đìa máu cầu xin giúp đỡ vẫn hiện rõ trước mắt tôi. 

'Liệu còn cách nào khác không?' 

Suy nghĩ này cứ lặp lại trong đầu tôi cầu mong một giải pháp khác nhưng không có gì cả. Nhưng nếu như có thì tôi chỉ có thể đưa ra cho bọn chúng một lựa chọn thứ ba giữa đi và ở lại mà thôi.

Nhận ra tiếng bước chân không còn dội lại nơi đây, tôi bắt đầu cất tiếng.

-Ed! Nhóc chắc về chuyện này chứ?

Thằng nhóc từ nãy đến giờ vẫn luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ nay quay mặt lại đối diện với tôi.

- Có!

'Lại dôi mắt ấy.'

-  Nhóc phải biết rằng mình đang dấn thân vào cái gì,quân đội không đơn giản như nhóc tưởng đâu. Nhóc cần suy nghĩ thật kĩ về việc trở thành chó săn của quân đội. Theo ta thì đó không phải lựa chọn tốt nhất đâu.

- Cháu đã nghĩ kĩ rồi! Để khôi phục lại cơ thể cho Al thì đây là con đường ngắn nhất mà cháu có thể chọn.

'.........'

- Quyền quyết định là của nhóc. Nhưng nếu nhóc không hạnh phúc thì Al cũng không vui vẻ gì đâu.

- Ý bà là sao?

- Ta giúp mẹ tụi bây chăm sóc bọn bây từ bé. Ta hiểu nhóc hơn nhóc tưởng đấy.

Ed đã nhắc đến việc khôi phục lại cơ thể cho Al nhiều lần rồi nhưng chưa một lần nào nói rằng sẽ giành lại cơ thể cho bản thân mình. Đó là những gì mà tôi để ý. 

Những gì mà hai đứa Ed và Al đả trải qua có thể còn khủng khiếp hơn bất cứ người nào. Nhưng xét cho cùng thì tụi nó mới chỉ là những đứa trẻ, những suy nghĩ dại dột ấy tôi sẽ làm cho thằng bé tỉnh ra.

- ..........

Thằng nhóc này ngỗ nghịch thế thôi nhưng lại vô cùng yêu quý và coi trọng gia đình cũng như những người mà nó yêu quý.

Cho dù có phải hi sinh tính mạng mình, thằng bé cũng sẽ chấp nhận để khôi phục cơ thể cho Al, người thân duy nhất của nó.

- Nhóc tính làm gì để khôi phục lại cơ thể cho Al?

- Hòn đá Hiền Triết... Cháu sẽ tìm kiếm nó, vượt qua quy luật trao đổi đồng giá và khôi phục cơ thể cho Al._Im lặng. Thằng bé lại rơi vào im lặng có lẽ là suy nghĩ xem nên nói như thế nào._ Để thực hiện được thì cháu cần đầu mối,  trở thành chó săn của quân đội là cái giá cho nó thì cháu sẽ trở thành giả kim thuật sư quốc gia.

- Liệu cái hòn đá có tồn tại không?

-Cháu không biết nữa......_ Sự thiếu chắc chắn hiện rõ trong lời nói lẫn trên khuôn mặt của thằng bé.

- Giả sử hòn đá đó có tồn tại đi chăng nữa thì nếu như cái giá phải trả để có được nó, để khôi phục lại cơ thể cho Al là tính mạng của nhóc thì sao? Nhóc tính làm gì đây?_ Lời nói của tôi càng lúc càng nhanh, như thể bao nỗi sợ, lo lắng và tức giận tôi kiềm chế trong lòng vỡ òa. Câu trả lời của thằng bé đã quá rõ ràng và tôi không muốn nghe nó chút nào. 

Một câu hỏi mà tôi không mong câu trả lời.

- ..........._Thằng bé rơi vào im lặng, đầu cúi xuống che đi biểu cảm trên mặt, cánh tay còn lại nắm chặt lấy chiếc mềm. Tôi không nói gì, chờ đợi trong im lặng cho đến khi Ed cất tiếng trả lời._Cơ thể Al bây giờ chỉ còn là một bộ giáp. Em ấy không thể ăn, không thể ngủ, không thể cảm nhận, không thể làm những điều mà người bình thường vẫn làm và tất cả đều là lỗi của cháu. Al mất đi cơ thể là lỗi của cháu, cháu phải sửa lỗi lầm này bằng mọi giá.....

- Nhóc chắc chứ. Đó có phải là điều mà Al mong muốn? Hi sinh tính mạng của anh mình?_ Giọng  tôi đã phần nào hạ xuống, bình tĩnh trở lại.

- ... Nhưng  Al là người thân còn lại duy nhất của cháu, là tất cả những gì mà cháu còn lại. Cháu không muốn Al phải chịu đựng vì tội lỗi của cháu, cháu chỉ mong Al được hạnh phúc._Những giọt nước mắt cứ lần lượt rơi khỏi khuôn mặt của thằng bé, giọng nói cũng dần đứt quãng bởi tiếng nấc.

- Đó không hoàn toàn là lỗi của nhóc. Nếu nhóc nghĩ như thế thì Al cũng không khác gì đâu. Với nhóc Al là người thân duy nhất thì với Al nhóc cũng là người thân duy nhất của thằng bé thôi. Nhóc muốn Al hạnh phúc thì Al cũng vậy. Nhóc muốn khôi phục lại cơ thể cho Al thì Al cũng muốn đòi lại tay với chân cho nhóc. Thế nên dẹp ngay cái suy nghĩ hi sinh mọi thứ đó đi.

- Nhưng cháu........

Đứng dậy từ chiếc ghế, tôi bước lại bên mép giường của thằng bé. Đặt tay mình lên trên bàn tay đang run ấy của thằng bé, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nó. Dòng lệ chảy dài trên má, khuôn mặt hơi đỏ của thằng bé thật khiến tôi chạnh lòng.

-Ed, nhóc rất thông minh nên ta tin vào sự lựa chọn của nhóc. Nhưng ta vẫn mong nhóc suy nghĩ cho thật kĩ về những gì ta nói lúc nãy. Hi sinh vì người khác chỉ là một lời biện hộ cho sự ích kỉ của nhóc thôi. Sự hi sinh ấy sẽ để lại vết thương lòng rất lớn cho những người ở lại, nó còn khó lành lại hơn bất cứ vết thương nào.

- .........

- Để trở thành một nhà giả kim thuật sư quốc gia và để du hành tìm kiếm hòn đá như ý định của nhóc thì nhóc sẽ cần đến automail để đứng được trên đôi chân mình. Ta sẽ giúp nhóc nhưng nhóc phải hứa với ta một điều....._Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ xem nên nói như thế nào._ Hãy sống! Đó là những gì mà ta muốn nhóc hứa và giữ lời hứa này cho đến cuối đời. Đừng từ bỏ cuộc sống của nhóc một cách dễ dàng, chỉ thế thôi không gì hơn nữa. Liệu nhóc có thực hiện được không?

Bất ngờ trước những gì tôi nói, thằng bé đứng hình trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo và gật đầu dù chỉ rất nhẹ.

- Tốt!_ Buông tay ra, tôi đứng thẳng dậy chuẩn bị bước đi._ Ta sẽ chuẩn bị automail cho nhóc, sẽ mất khoảng một tuần. Trong khoảng thời gian ấy nhóc nên ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức đi, nhóc sẽ cần nó cho cuộc phẫu thuật đấy._ Một nụ cười nhỏ hiện trên môi tôi. Bước dần tới cánh cửa, tôi rời khỏi căn phòng.

____________________________________________

Đóng cánh cửa lại, tôi bước dần xuống lầu thông báo cho Winry về việc phẫu thuật automail cho Ed. 

Nghĩ lại cuộc nói chuyện khi nãy, tôi tự hỏi liệu mình có quá độc ác không khi nói những điều đó với Ed. Những gì mà tụi nó trải qua thật sự khủng khiếp, chỉ cần nhìn qua thứ được tạo ra vào cái đêm đó là đủ biết. Trong chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi khi không chú ý đến ý định của tụi nó, tôi có lỗi với Trisha với tụi nhỏ.

Tụi nó mất đi người mẹ yêu dấu, không còn chỗ dựa để rồi phạm vào điều cấm kị, mất đi cơ thể mình rồi đây nữa. Cho dù có là một người cứng cỏi đến mức nào thì cũng sẽ sụp đổ, những suy nghĩ dại dội là khó tránh khỏi trong khoảng thời gian này huống hồ tụi nó mới chỉ là hai thằng nhóc 11-12 tuổi. Tôi không thể trách tụi nó được.

Nhưng tôi không hề hối hận về việc mình vừa làm. Tôi không thể nhìn thằng bé mang trong mình cái suy nghĩ ấy trong đầu xem nhẹ tính mạng của mình lao vào hiểm nguy được. Việc đó thậm chí còn tàn nhẫn hơn với tôi, Winry , với chính thằng bé và với Al.

- Winry! Lại đây chút đã!

Những việc phải làm để bảo vệ thằng bé khỏi điều tồi tệ nhất mà tôi có thể làm thì tôi sẽ làm.

Tôi không tin vào thần linh khi mà hai người con tôi ra đi về nơi chiến trường trong cuộc chiến ishval và không bao giờ trở lại mặc cho tôi có cầu nguyện như thế nào. Nhưng nếu thần linh thật sự tồn tại, tôi xin người hãy soi đường và bảo vệ hai đứa trẻ này cho đến khi cuộc hành trình này kết thúc. 

'Xin người!'

____________________End of chapter___________________

Artist: unknown

nhuquyen_12

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip