Vol 1 - Cảnh 2: New save game+


Giây phút cậu thấy cái bóng của vật mà cô cầm ở tay kia, tim cậu như lỡ một nhịp. Cậu đâm đầu chạy về hướng ngược lại, hướng có một chiếc cửa sổ và nhảy...

*Choang*

Đâm qua cửa kính là một hành động liều lĩnh nhưng đối với sát khí kia thì cậu không thể làm gì khác ngoài chạy.

Ngã ra khu vườn đằng sau nhà, cậu đứng dậy và chạy.

Adrenaline chảy vào huyết quản, cậu chạy hết tốc lực về phía trước. Đưa tay bám lên hàng rào và nhảy qua...

*Hự*

Cậu ngã lộn nhào xuống một cái hố như đợi sẵn cậu nhảy vào. Tối tăm, mùi tanh của xác thối khiến cậu muốn ói mửa, lúc còn trong nhà nó chỉ phảng phất nhưng ở ngoài này nó rõ như đang nằm ngay trước mặt cậu.

Theo thói quen, cậu mò vào túi và rút điện thoại ra soi. Trước mặt cậu là một lũ ruồi bay tứ tung, chưa kể có mấy con chuột chạy ra khỏi nơi chú ẩn.

Cậu quay đầu lại khi có tiếng động ở đằng sau.

Miệng cậu mở nhưng không thốt thành lời.

Một cô gái cầm rìu và chiếc điện thoại đang đứng trên miệng hố cùng với một kẻ khác.

Một tia sáng lóe lên trong tay kẻ kia.

*pụp*

Ngực cậu nóng ran.

Cả hai nở nụ cười ám ảnh.

Cậu ôm ngực.

Cậu chạy sâu vào trong cái hang ấy

Máu chảy.

Ngã quỵ xuống, adrenaline không còn đủ để cậu tiếp tục bước đi nữa, cơn đau từ những vết cắt từ cửa kính đang ập đến. Cậu không thở được.

Gục xuống, cố hớp không khí một cách nặng nề như cá mắc cạn.

Xung quanh cậu là xác người, cậu đã đoán được phần nào rồi nên cậu không cảm thấy sợ nữa. Chính cậu cũng sắp thành 1 số họ còn gì.

-Chết-

Một từ đơn giản gồm một âm tiết và bốn chữ.

Định nghĩa về chết cũng thật đơn giản; dừng tư duy.

  "Cogito ergo sum" 

René Descartes đã từng nói vậy, dịch sơ ra thì là : "Tôi tư duy, tôi tồn tại."

Một khi dừng việc tư duy, cái vỏ vật lý chỉ là một cái cớ để chứng minh sự tồn tại của bạn trên thế giới này.

Tôi thực sự tò mò về vấn đề này.

 Theo định luật bảo toàn năng lượng, năng lượng không thể tự sinh ra từ số 0 hay mất đi hết về số 0. Năng lượng rất hoạt bát, nó có thể chuyển từ dạng này sang dạng khác tồn tại trong các khuôn khổ vật lý thuộc vũ trụ này. Vũ trụ sẽ không bao giờ hết năng lượng vì nó tuần hoàn, chúng chỉ loãng ra khi vũ trụ phình ra thôi. Con người cũng chỉ là sản phẩm vật chất của vũ trụ này, chết và trở về với đất..."

Một lực mạnh nổ ra và như hút cậu vào đó. 

***

Hoàng mở mắt, trước mắt cậu là một căn phòng bầu dục lớn khủng khiếp. Xung quanh nơi đâu cũng là một màu trắng, với hệ thống mái vòm như kiểu trong thính phòng của nhà hát opera nào đó. Ở chính giữa căn phòng hình như là một bức tượng đá to hằng trăm mét của một nhân vật nào đó, cậu không chắc. Xung quanh là các cái bục xếp song với nơi cậu đang đứng.

*Ký ức vừa rồi là gì!?*

Cậu đang đứng trên một cái bục. Số 12. Cậu tự hỏi nó tượng trưng cho điều gì.

"Cuối cùng, chúng ta đã đủ số người ứng nghiệm!"

*Cái tượng đá vừa nói!*

 Phía trước cậu là một thực thể dị biệt.

Quá lớn, quá gầy, quá già, quá quái dị nên chắc chắn không thể coi đó là con người.

Nó bị treo ngược trên các cần trục được nối từ bức tượng lớn ở giữa căn phòng như một con rối.

Ánh mắt cú vọ xuyên thấu, như thể nó biết được vạn vật trên thế gian này vận hành như thế nào với chỉ một cái liếc mắt và nó đang nhìn cậu.

Áp lực tỏa ra từ nó không làm cậu thấy khó chịu nhưng thật khó để nói là bình tĩnh được#uncannyvalley.

"Chào mừng đến với Dues Bellum. Từ bây giờ các ngươi đã bước một bước vào con đường trở thành một Deus. Mười ba kẻ bị ruồng bỏ, các ngươi được chọn ở đây vì ước muốn thay đổi thế giới của các ngươi đều phù hợp với sự lựa chọn của Deus hiện tại..."

Cái miệng của nó mở ra và đóng lại chẳng khớp gì với lời nói của nó, cái đầu nó vặn vẹo nhìn xung quanh đến từng người trong người trong phòng.

"tuy nhiên..."

Nó nhìn thẳng vào cậu, không phải nhìn vào mắt mà như đang săm soi tới thứ sâu thẳm bên trong.

"Chỉ có một trong số các ngươi được phép trở thành Deus kế nghiệm."

Nó quay sang người đối diện với cậu, tất cả các nhân vật ở đây đều được phủ trong bóng đen nên cậu cảm thấy hơi khó phân biệt những người kia. Hình bóng của người kia cũng có vẻ hơi dao động trước thực thể kì dị kia nhưng có vẻ cậu ta cũng có chút bản lĩnh khi đứng vững trước một thứ kì dị như vậy.

"Nói ngắn gọn là...những người ở đây phải tranh đấu vì vị trí đó sao?" người đứng ở bục số bốn lên tiếng, giọng nói của một người đàn ông trung niên, hơi lạ, cậu không rõ đó là tiếng Việt ở miền nào của tổ quốc nhưng ông ta nói gần như không có một âm nhấn trong giọng nói của mình. Người đàn ông đó tiếp:

"Vậy tôi có một câu hỏi chung, Deus là gì? Nếu là thần thì phải chăng là có cuộc sống vĩnh hằng chứ? Tại sao lại cần được thay thế?"

Gujin (tôi sẽ đặt tên nó là thế vì nó giống hệt một con rối dây) chuyển động cái cổ dài ngoằng hướng về phía người số 4.

"Ngu ngốc! Không có gì tồn tại vĩnh cửu cả, con người! Thời gian là kẻ thù của vạn vật trên thế gian này, kể cả thần thánh như Deus cũng chỉ có thời gian nhất định. Chúa tể đã vận hành thế giới này trong hơn 13 tỉ năm kể từ khi vị Deus tiền nhiệm phá hủy toàn vũ trụ hòng tiêu diệt thời gian hoàn toàn nhưng lại thất bại, để lại một mớ hỗn tạp cho ngài phải gánh chịu, thật tệ hại!"

Nhìn qua thì trông nó như là một con rối vô cảm xúc nhưng có vẻ nó rất kính trọng vị chúa tể Deus kia.

*Quả là một bề tôi trung thành*

-sob-

*Hắn khóc đấy à!?*

Lấy ngón tay xương xẩu quệt vệt chất lỏng được cho là nước mắt kia đi, con rối treo tiếp.

"Như ta đã nói ở trên, các ngươi sẽ phải tranh đấu để nhận được danh dự làm Deus kế nghiệm, không chỉ thế, các ngươi phải vượt qua được những thử thách đặc biệt khác nhau. Hãy ghi nhớ điều sau đây vì ta sẽ không nhắc lại đâu: Các ngươi mỗi người có hai năng lực, một là năng lực đặc trưng của từng người, cái còn lại là: "Tinh thần học hỏi" ai cũng có, chúng sẽ giúp các ngươi thu thập sức mạnh để vượt qua các thử thách của mình."

Gujin đưa hai tay ra hai bên như hai cái cân tượng trưng cho hai thứ kĩ năng nó vừa giải thích.

"Những điều cần biết sẽ được cập nhật vào điện thoại của các ngươi nên hãy giữ nó cho cẩn thận đấy..."

-!-

"Dù có việc gì xảy ra, hãy bảo vệ điện thoại của mình như chính cơ thể mình vậy."

Hình ảnh người nước ngoài mặc áo bành tô nâu với cái đèn kì lạ hiện ra trong đầu cậu, Hoàng giật mình khi nhận ra cơ thể cậu bắt đầu biết mất.

"...Nào! Đến giờ chơi ra rồi, hãy chơi hết mình nào lũ con người!"

Cả 12 bục phát sáng và cả 12 người đều biến mất khỏi căn phòng của thần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip