Vol 1 - Cảnh 26: Lời báo hiệu từ cơn bão phía trước
"Nếu tôi là cậu thì sẽ không thông minh nếu làm điều kế đến mà tôi nghĩ mình sẽ làm sau khi cô gái của đời mình bị bắt mất đâu."
Một giọng nam ấm áp nhưng với phong cách láu lỉnh. Cậu đã nghe thấy giọng này rồi. Cậu ngẩng lên và nhìn thấy một ông chú nước ngoài mặc áo măng tô, giày converse với bộ vét cà vạt.
"Xin chào, tôi là Doctor."
Sự nóng giận và tuyệt vọng của cậu giảm đi đôi chút.
"Doctor? The Doctor? Không phải là Time Lord Victorian? Tên bạo chúa lạnh lùng kẻ không đổ lệ khi quay mặt đi trước sự tuyệt diệt của cả một giống loài?"
Doctor mặt hơi nhăn lại.
"Cái gì?"
"Hô..."
*Hóa ra là như thế, thời gian quả là một mớ hổ lốn...*
Cậu bước đi qua mặt của ông chú hàng nghìn tuổi.
"Dù sao đi nữa, tôi cần phải tìm Rei, làm ơn đừng có ngáng đường tôi."
Doctor nhìn cậu với vẻ không được thuyệt phục cho lắm.
"Tôi biết là tôi không nên nói điều này nhưng cậu có một lời nhắn của một người bạn ở tương lai, nói rằng"Hoàng đã ước là mình không quá ồn ào như thế vào hồi đó", tôi tin là cậu sẽ suy nghĩ và làm điều đúng đắn, Minh Hoàng."
"Cảm ơn nhé Doctor, nhưng không, tôi sẽ không làm trong im lặng đâu."
Dứt lời, cậu bật nhảy và bay lên nóc tòa nhà cao nhất cậu tìm thấy chung quanh.
Cậu có một cái máy sonar tuyệt vời bằng cách cảm nhận màn A.T tuyệt vời mặc dù mỗi lần dùng khá tốn sức. Cậu đã nghĩ lại và thử với một cách khác, với cách này thì cậu có thể nhanh chóng tìm được Rei.
Hít một hơi thật sâu. thở ra đều đều. Tập trung!
*Em ở đâu, Rei?*
Màn A.T của cậu lớn hơn bao giờ hết, thông điệp của cậu truyền đi rõ ràng và rành mạch, nó lan tỏa đến từng sinh vật sống trên toàn Đông Nam Á và các quốc gia lân cận.
Không mất ít sức như cậu tưởng nhưng nó còn đỡ hơn chán mấy lần gào khản cổ lần trước.
Sau một giây im lặng, cậu nhận thấy một đám thông tin bật ngược trở lại. Đa số là sự bối rối nhưng rồi cũng có một số suy nghĩ thực sự.
*Cô gái này là ai? Rei?*
*Chị tóc xanh đẹp quá!*
*Mình nhìn thấy cô ấy chiều qua thì phải?*
*Cô ta là Rei trong anime Eva gì gì đó mà? Sao lại xuất hiện trong đầu mình lúc này?*
*Ồ? Chúng ta có gì vậy nè?*
*Hả sao lại là con nhãi vừa nãy!?*
*Oh-sama, là anh sao?*
-!-
Hướng đó. Mình tin em ấy.
Càng đến gần thì cảm xúc của cô ấy càng rõ nét.
Cậu tăng tốc, một tiếng nổ bùm do sóng xung kích phát ra khi cậu bay vượt qua bức tường âm thanh.
Với tốc độ mach 3, cậu đến nơi sau khoảng 30s, thấy một cái nhà kho để xe cỡ lớn kiểu xe công trình.
Hạ xuống vào giữa sân bãi. Bây giờ cậu mới để ý.
"Chết tiệt! Rách hết quần áo rồi!"
"Ê nhóc! Mày ở đâu ra vậy? Cút!"
Ai đó tóm vai cậu từ đằng sau.
*Trong chỗ đó...*
Cậu bước đi đến hướng Rei trong khi gã vừa chạm vào vai cậu đang la ó như lợn bị chọc tiết do tay hắn vừa trở thành thứ nước vàng nhờ nhờ lẫn máu.
Mở cánh cửa nhà kho, cậu có thể thấy vài người phụ nữ tuổi từ 16-28 tuổi bị chói và xếp thành hàng với băng bịt mắt, có một lão già trông coi đám này.
Cậu bỏ ngoài tai những gì lão nói và tiến thẳng về phía cầu thang. Có một gã nào đó dùng cái gì đó để đánh vào đầu cậu. Vật đó nảy ra khỏi tay hắn như hắn vừa đánh vào khối sắt. Một gã to con đứng trước cậu.
*Dùng cái tìm kiếm ban nãy giờ thấy hơi buồn ngủ? Chẳng nhẽ nó ảnh hưởng đến tinh thần đến thế ư? Cảm giác thích thú đâu rồi? *
Một tiếng động lớn nổ ra trong không gian hẹp làm cậu tỉnh giấc, một khẩu súng K-59 với cái nòng vẫn bốc khói vừa chĩa vào cậu. Viên đạn đúng giờ va vào màn A.T dẹp lép như đồng xu 500 cũ một thời và rơi xuống đất.
"Chán nhỉ? À, nhân tiện có mấy người ở đây, ta muốn thử một thứ."
Vũ khí: FN five seven
Trên tay phải cậu hiện ra khẩu súng lục của Bỉ với băng đạn thông minh 350 viên.
Tay sang ngang, bóp cò.
-pằng-
Máu văng ra nhưng bị chặn lại bởi màn A.T của cậu.
Tiếng súng êm hơn cậu nghĩ, độ giật ít ,độ xuyên giáp cao, một mạng ăn nhang, cậu thích cái âm thanh này.
Tiếng súng liên tiếp vang lên dưới mái vòm nhà kho.
***
Bước tiếp xuống cầu thang với máu dính dưới giầy, cậu chùi vào nền đất mãi không hết.
Cậu gặp Rei với vẻ mặt lạnh vô cảm đang ngồi trong một phòng đặc biệt với một thằng nhìn trông có tí gì đó hơn bọn cỏ rác ban nãy một chút. Hắn đang cầm một khẩu hoa cải cưa nòng.
-tiếng shotgun-
"Mày hả bưởi!"
Hắn nói.
"Ừ, tao bưởi đấy rồi sao?"
Không viên đạn nào chạm đến cơ thể cậu.
"Mày là cái quái gì!? Đừng hòng giành lấy con hàng của tao!"
Hắn trông có vẻ tuyệt vọng, bắn tiếp viên còn lại trong khẩu súng săn. Có lẽ tiền và sự thu hút của Rei khiến hắn không bỏ cuộc, lấy một con dao ra và đâm tới.
"Thiệt tình mấy thằng như mày nên biết điểm dừng chứ. ?"
Cậu hạ màn A.T xuống, hạ luôn cả sóng phản A.T đi luôn, con dao của hắn có vẻ chậm, cậu lao đến. Cầm vào tay còn lại của hắn.
"À mà mày vừa nói gì cơ? Con hàng?"
Đẩy chân trước của hắn xuống, cậu hạ gục hắn như trong đấu vật MMA đồng thời bẻ ngược cái tay cầm bút của hắn -260 độ.
Hắn kêu như má chết. Xé một phần áo của hắn tống vào miệng hắn. Cậu vặn nốt bên kia cho cân.
Sau khi hắn đã ngừng làm ồn, cậu đến bên Rei.
"Anh đến muộn."
Rei thở dài trách móc.
Cậu cúi trước mặt cô và hối lỗi.
"Anh muốn nói anh xin lỗi vì anh ngủ quên nhưng cái lý do thực không thể chấp nhận được."
Cởi trói cho cô, cậu định hỏi nhưng Rei ngắt lời.
"Em chưa để hắn động vào đâu, dù sao thì thuốc an thần chỉ có tác dụng một chút trên em thôi, oh-sama của em ạ."
"Em đó nhá! Em không thể dừng việc gọi tên hồi bé của anh được sao?"
Đến lượt cậu thở dài. Cậu chỉ thấy vui vì cô ấy ổn.
"Thật sự là không được sao?"
Mặt của cô ấy trở nên nghiêm túc.
Mắt của cậu lánh đi chỗ khác.
"Mà...chúng ta hãy ra khỏi đây đã!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip