Vol 2 - Cảnh 0: Kẻ cô đơn mất trí.
*Hành lang bệnh viện?*
Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên-một hành lang không có ai, mùi cồn y tế phảng phất, sơn tường nhìn xám trắng như đã bị phơi mưa phơi nắng cả chục năm.
"Từ từ đã nào, mình làm gì ở đây?"
Đứng lên, nhìn xuống quần áo của mình, đi dọc hành hết hành lang thấy có nhà vệ sinh, cậu mở cửa vào và nhìn vào khuôn mặt trong gương.
"Mặt của mình, tên mình là Hoàng và đang mặc quần áo nghỉ mát bạc màu à... "
*Tuyệt! Mình làm cái mẹ gì ở đây vậy và sao không có ai cả? Bệnh viện bỏ hoang à.*
Điện thoại reo.
*Tin nhắn?*
###
From: Sword of Deus
Còn 1 tiếng nữa trước khi dịch chuyển thôi đấy! Ngươi chuẩn bị đồ đạc mà về đi!
###
*À đúng rồi, mình đang ở trong một cuộc thi hóa thần gì đó, thằng nhóc đó là...kiếm của thần...Mystillten? Mystilltin? Thôi kệ đi.*
Bước xuống cầu thang cậu thấy ba bộ quần áo nằm dưới đất và một bãi dịch da cam.
*Êu cái gì đây?*
Mùi máu tanh lòm tỏa ra từ đám nước ấy, cậu tránh ra và bước xuống tiếp.
Ở ngoài đường cũng vắng tanh, thỉnh thoảng thấy một số bộ quần áo và bãi dịch da cam.
Lạnh sống lưng, nỗi sợ bắt đầu dâng lên cho trong cậu, một nỗi sợ khó hiểu.
Quệt má phải, nước mắt cậu chảy ra từ lúc nào.
*Tại sao mình lại khóc>?*
Một chiếc xe tai nạn bị cháy đen trước mắt cậu.
"Hơ..."
Cảnh tai nạn ấy lóa lên trong tâm trí cậu.
"Chết tiệt!"
Chạy đến trước chiếc xe đã cháy đen, cậu nhìn vào bên trong và không thấy ai, chỉ có bộ quần áo đã cháy gần hết.
Thở dài nhẹ nhõm khi nghĩ rằng không có ai bên trong nhưng rồi cậu nhận ra một sự thật đáng sợ.
*Tại sao xe không người lại có thể bị đâm được?*
Ngạc nhiên.
Khó hiểu.
Bối rối.
*Đầu mình...đau quá*
Cậu vấp vào chân mình và ngã ra phía sau.
Run rẩy.
Lóa lên trong đầu cậu những khuôn mặt mà cậu mới nhìn thấy mấy giờ trước, thằng nhóc tóc trắng, ông bác sĩ mặt ếch, bà cô cảnh sát, cô bé tóc nâu với cái kính đặc biệt.
Tim đau nhói, cậu thở dốc.
*Người bị hóa thành chất lỏng? Cái kịch bản tận thế gì thế này?*
"Đây là một trò chơi khăm tồi tệ đấy, các người bắt được tôi rồi, tôi thua rồi, ra đây đi!"
Cậu quay quanh, không ai trả lời cậu, không một tiếng động của loài người, chỉ có tiếng gió thổi và mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
"Làm ơn, ai đó... trả lời tôi đi mà..."
Tự véo cái má ướt đẫm của mình.
*Đây là ác mộng sao? Chờ đã nào, hôm qua mình đã làm gì? Ai đó...cô gái đó...Rei? Rei! Rei ở nhà, cô ấy đang chờ mình. Đi về nhà...đúng rồi, mặc kệ tất cả đi, Rei đang đợi mình, đi về nhà, đúng thế...đúng thế.*
Cậu đứng lên. Mọi thứ xung quanh bị đẩy hết ra.
"Về nhà...haha...đi về nhà thôi..."
Tự lẩm bẩm, cậu bắt đầu bước đi vô định về phía trước.
-0h00 phút trước khi dịch chuyển-
Ánh sáng bao trùm lấy cậu.
***
-tiếng gió thổi-
"agh!!!"
Cậu đang rơi.
"Oh-sama?"
Một cô gái tóc xanh nhạt đang nằm trên tay cậu.
"Rei? Rei!"
Cậu ôm chặt cô.
"Tại sao chúng ta đang rơi vậy?! Tại sao chúng ta lại đang rơi vậy"
-ruỳnh-
Đất đá bắn lung tung khi cậu sắp chạm mặt đất, một màn bảo vệ đã ngăn cậu không trở thành khô mực trên bãi đất gần con đường cao tốc.
"hơ..."
Cậu vẫn đang bế Rei, bay trên không trung cách mặt đất tầm 1 mét.
*Cái gì thế này?*
Hạ xuống đất.
"Rei, là em đúng không?"
Cô ấy nhìn cậu với đôi mắt nghi ngờ. Cô cầm lấy tay cậu, ký ức của cô ấy đổ vào cậu, lần đầu gặp mặt, lái Eva, cậu cứu cô ấy. Những cảm giác lo âu của cậu dần tan biến và lấp đầy nó là cảm giác hạnh phúc khi lại ở bên cô ấy.
"Tại sao anh lại lơ ngơ như thế này? Haha, anh thật là tồi tệ."
Cậu cười xòa và nhìn cô với ánh nhìn biết ơn.
"Anh đã ở đâu vậy Oh-sama?"
Cô ấy nhìn quần áo cậu, khác với bộ dạng rách rưới lúc trước, cậu vẫn đang mặc quần cộc áo hoa bạc màu.
Một giây trên thiên đàng và cậu đã quay trở lại thực tại.
Nụ cười giả tạo của cậu tắt ngúm.
"Địa ngục, hoặc đó chỉ là một giấc mơ tồi..."
Lần này Rei nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của cậu.
*Anh cần nghỉ ngơi, chúng ta về nào.*
*Ôi em thật là đẹp*
Cô ấy đỏ mặt.
*Đừng có đổi chủ đề, hôm nay thế là đủ rồi, Oh-sama.*
*Dù sao thì...anh vẫn muốn cùng em đi ăn kem ở quán Fanny.*
*Kem à? Thôi chúng ta về đã.*
*Anh sẽ mua hộp về.*
Cô kéo cậu bay đi.
Cậu đang cảm thấy thật yên bình khi có Rei ở bên cạnh nhưng trong thâm tâm cậu, cậu biết.
Những con người ở đó thực sự ăn uống ngủ nghỉ, họ thực sự tồn tại chứ không chỉ là những hình ảnh 2D được dựng lên bởi trí tưởng tượng của con người.
Cậu đang run rẩy trong vòng tay ấm áp của cô.
Khóe mắt cậu bắt đầu rỉ nước.
Điều mà cậu sợ nhất bây giờ không gì khác chính là chính mình.
Kẻ diệt chủng vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip