Vol 3 - Cảnh 23: Angelica - Ai là kẻ pha trò?
1 tuần...
168 giờ đồng hồ.
Ngần ấy thời gian đủ để bạn tạo ra một trang web loại tốt với đầy đủ tiện ích và tính năng.
1 tuần là đủ để bạn có một kì nghỉ thoải mái với bạn bè và gia đình sau một mùa kinh doanh vất vả.
Nhưng với cô? Tuần vừa rồi là một tuần vô cùng bức xúc.
Không có gì hoạt động cả. Không một phép thuật đơn giản nào mà cô có thể tái hiện lại được.
Kiiro ở sát bên cô và quan sát, hướng dẫn, chỉ tận tay... nhưng mọi ma thuật dường như biến mất trước khi chúng thoát ra khỏi tay cô.
"Cô có năng lượng nhưng chúng bị khóa bởi một cánh cửa về nhận thức..."
Kiiro đã nói, ý hắn là cô không tin vào phép thuật đến mức để chúng không thể được tạo ra bởi cô.
*Kiiro chết tiệt! Mình có tin vào phép màu mà!?*
Chán nản gấp quyển sách 'Đại cương về phân tích cấu trúc vật thể', cô thở dài, trả quyển đại cương trở lại chỗ đứng của nó.
*Có lẽ mình nên thử dùng dụng cụ làm phép như gậy phép hay dao găm như các phù thủy thế hệ cũ? Đến Kiiro cũng có quyển sách phép của hắn.*
Nghĩ đến trang bị, khẩu súng lục 5-7 hiện ra trong tâm trí cô. Tay cô duỗi ra, khẩu súng hiện ra trên tay cô khi cô rút tay ra khỏi một khoảng không.
*Và thứ này không phải là ma thuật, mình biết chắc chắn điều đó, nguyên lý của nó không phức tạp lắm, chỉ là một mặt không gian bị uốn cong để kết nối giữa biển Dirac và hiện tại thôi.*
Rồi cô nghĩ vẩn vơ về những sự tồn tại ngoài guồng quay của thời gian một lúc trước khi ngả lưng nhìn lên trần nhà mốc meo.
Cô hồi tưởng về những kí ức của kiếp trước, cái lúc mà Rei của Hoàng bị bắt mất.
"Mọi thứ trở quá phức tạp rồi..."
Rồi cô nhớ đến một món quà của thần kiếm.
Một tấm thẻ rơi ra từ hư không.
Hình ảnh trên đó làm cô nhớ đến những kí ức đau buồn nhưng mặt khác nó cũng từng là hi vọng của Hoàng.
Cô không thấy được tác dụng của nó nữa nhưng cũng không nỡ vứt nó đi.
Trên ảnh là hình ảnh của eva-01 nhưng không có thời gian trên đó, sẽ không có việc gì nếu như không ai nhớ đến nó...
-tiếng chuông cửa-
"Đợi chút tôi ra đây!"
Nghe thấy tiếng Kiiro đang trong nhà bếp bước ra mở cửa. Cô nhớ mình là chủ nhà cũng nên ra mặt xem sao, không quên đóng cánh cửa hầm, cô bước lên cầu thang và dần nghe thấy cuộc nói chuyện.
"...các ngài đến đây có việc gì thưa các vị khách quan?"
Hai người thuộc lực lượng quân đội, một đám người áo trắng với cây thánh giá có vẻ như từ nhà thờ công giáo.
"Chúng ta được được tin báo từ thủ đô rằng ngôi nhà này có tàng trữ ma thuật dị giáo."
Cô đứng ở cửa nghe thấy câu này liền dừng lại và nghĩ đến kết giới đuổi người mà Kiiro đã giăng hồi trước.
*Bọn họ có thể phá bỏ chúng ư?*
Tên lính làm căng, giơ tờ giấy trước mặt tên người hầu của nhà Faust.
"Đây là giấy lục soát, còn không mau đứng tránh ra!"
"..."
"Ngươi..."
Kiiro vẫn đứng chắn trước nhóm người lạ, miệng vẫn cười nụ cười giả tạo, cô có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm sắp xảy ra nên cô quyết định xuất hiện.
"Kiiro, nếu họ đã có giấy lục soát rồi thì chúng ta cũng không còn cách nào khác cả."
"A, cô chủ."
Kiiro nở nụ cười ngoan ngoãn đứng tránh sang một bên. Đám người của nhà thờ đi vào trước, để lại hai người lính đứng gác cửa.
Người cuối cùng bước qua ngưỡng cửa vào nhà có vẻ là một vị linh mục.
Vị linh mục này nhìn cô với con mắt nhân từ nhưng cô có thể ngửi thấy mùi hôi từ ông ta, mặc dù chỉ thoảng qua. Bất luận, cô cũng cúi đầu chào.
"Tên đầy đủ của tôi là Angelica Glänzend Faust. Ngọn gió nào đã đưa các sứ giả của chúa đến với dinh thự nhà Faust thế này?"
Gã liếc nhìn ra phía sau cô, nhăn mặt.
"Oh? Vậy mà ta tưởng lũ phù thủy các người không cần biết tôn ti trật tự gì đấy?"
Cô bất giác quay lại và thấy Kiiro đã quỷ gối trước trước các thành viên Công giáo.
"Kiiro! Ngươi đang làm gì dưới đất vậy?"
"Xin lỗi cô chủ, tôi mất cảnh giác rồi."
Xung quanh hắn là một màn ánh sáng trắng, khuôn mặt hắn trở lại màu đỏ thay vì da người bình thường, sừng và đuôi lộ ra mặc dù khuôn mặt hắn đang cười kiểu cam chịu khiến cô nhận ra là hắn đã bị khống chế.
Cô quay lại và nhận ra một thanh kiếm ngắn đang ở ngay trước cổ cô.
Không nháy mắt.
"Lục soát căn nhà đi. Anton, Gill"
Linh mục ra lệnh, vẫn nhìn cô chằm chằm với thái độ thù địch.
Hai người áo trắng rời đội hình, để lại ba người giữ tên quỷ hầu lại.
"Làm sao các ông biết đây là nhà của một phù thủy?"
"Ồ? Vậy là mi đã chịu nhận rồi sao? Dễ dãi quá đấy. Giáo hội có cách thức riêng để kiểm soát những kẻ sa ngã như bọn mi."
Cô nhắm mắt, lắc đầu.
"Ông nhầm rồi, mẹ tôi có thể được xếp hạng vào phù thủy nhưng tôi? Thậm chí tôi còn chưa biết làm thế nào để mọi thứ ngừng mọi thứ tan biến trong tay tôi."
Cô chạm tay vào cây kiếm ngắn, lưỡi kiếm bị chẻ làm 4 mảnh. Tên linh mục lùi lại và rút ra một thanh kiếm ngắn khác, tay còn lại của hắn cầm một cây thánh giá.
"Trước tên người, hãy để ánh sáng thanh tẩy mọi thứ! Amen!"
Ánh sáng đằng sau vị linh mục trở nên gắt hơn khiến cho Kiiro ở phía sau kêu lên đau đớn.
Cô nhìn thứ ánh sáng ấy, cô nhìn thấy thiên đàng, một thứ ảo diệu của trí tưởng tượng đang hiện ra trước cô. Cô nháy mắt, quay trở lại hiện thực, tên linh mục có vẻ bàng hoàng và hắn tiếp tục cầu nguyện.
"Hãy để ánh sáng thanh tẩy những linh hồn sa ngã! Amen!"
Thứ ánh sáng lần này không lan tỏa như như lần trước mà tập trung rọi thẳng vào cô như ánh đèn sân khấu. Cô cảm thấy thật thoải mái vì ánh sáng ấm áp đó.
"Cảm giác thật thích đấy. Nhưng thôi đi, ông đang làm thuộc hạ của tôi đau đấy."
"Không thể nào! Bất kể là ai, dù có là ai đi nữa thì vẫn có tà niệm! Hời người! Tại sao người lại không trừng phạt cho linh hồn tội lỗi này!?"
"Hi, có lẽ sẽ không công bằng nếu tôi không cho ông một gợi ý nhỏ nhỉ."
Cô mỉm cười và búng tay, chỉ lên đầu, nơi một vòng thánh đang hiện hữu.
"Không...không thể nào! Ngài là thiên sứ!?"
"Yup, tên ta là Angelica đâu phải là sự trùng hợp đâu nhỉ."
"Thế còn tên quỷ đằng kia? Sao ngài lại giữ cho một con quỷ ở gần mình chứ, bọn chúng không xứng đáng..."
Cô bay lên chạm tới má của tên linh mục, luồn vào tâm trí hắn.
"Im lặng nào, cha Stefan. Kiiro là một người hầu tốt, hắn sẽ không giở trò cho tới khi nào ta còn ở quay đây. Bây giờ việc ông cần làm là báo với nhà thờ Amestris là ngừng thó mũi vào vùng Kiel cho tới khi nào ta về với đức ngài nhé."
Cô bỏ tay ra khỏi má hắn, hắn gật đầu lia lịa
"Vâng! Cầu chúa ở bên ngài."
"Hi, đừng nói thế, ta có thể về bên ngài ấy bất kì lúc nào mà."
***
Sau khi đám người công giáo đó đi khỏi tầm mắt. Kiiro nói.
"Cô chủ thực sự là một thiên sứ sao?"
"Thế mà ngươi cũng tin được sao? Xạo đó."
Hắn thở ra như vừa trút bỏ được một gánh nặng.
"Thế mà cô chủ cứ làm tôi tưởng về dưới quỷ giới đến nơi rồi đấy. Thật dễ chịu... à tôi nghĩ ra hướng học ma thuật mới cho cô chủ đấy, lần này chắc chắn có thể thành công..."
"Chắc chắn có thể cái đầu ngươi."
"Nhưng kể ra cũng lạ thật, cô chủ có nhận ra không?"
"Ừ, không phải tự nhiên mà bên nhà thờ cất công đến một vùng kém phát triển như Kiel, chúng ta đâu có làm gì quá nổi bật sau vụ Armstrong đâu nhỉ."
Kiiro gật, hắn nhìn về phía những bóng ma vật vờ phía hoàng hôn.
"Câu hỏi thực sự ở đây không phải là chúng ta đã làm gì mà là ai đã làm gì với chúng ta? Ai là kẻ pha trò?"
Cô ném hòn sỏi trong túi áo vào hắn và nói.
"Thôi đừng có quan trọng hóa vấn đề lúc này, ta đói rồi, nấu bữa tối đi..."
Kiiro mỉm cười, nhấc cô lên như một con mèo con ở trên tay rồi mang vào nhà.
"Vâng vâng tôi sẽ lại làm món Borscht cho tối nay."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip