Vol 3 - Cảnh 3: Angelica - lần xa nhà đầu tiên.

 Mùa đông trôi qua, mùa xuân tiếp đón một cách nhịp nhàng. Mọi thứ đều đang rất tốt và ấm áp cho đến một ngày...

"Con nhớ nghe lời ông bà và ăn nhanh chóng lớn để trở thành một quí cô xinh đẹp nhé! Mẹ sẽ ở lại, kiếm thật nhiều tiền và mua bánh cho con nhé~"

?(* ^ ω ^ )?

*what?*

Lời mẹ cô nói vẫn còn văng vẳng bên tai, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn shock. 

*Mẹ đang gửi một đứa 4 tuổi vượt qua hàng ngàn cây số đấy!*

Cô muốn hét vào mặt của Adeline, điều mà đáng lẽ cô đã làm ngay lúc còn ở nhà.

 Ngả ra trên chiếc ghế hành khách của tàu hỏa. Cô nheo mắt, nhìn vào một vật động đậy ở xa ngoài cửa kính dưới ánh nắng chiều xuân.

Một con cú rỉa lông ngực mình rồi rúc đầu vào cánh tiếp tục ngủ. 

=====

 Loài: Chim cú mèo

 Hp: 10/11

 Trạng thái: ngủ

=====

 Từ việc nhìn thấy rõ con cú, cô nhận ra khả năng phân tích mọi thứ bằng mắt đã trở lại, tuy sơ sài nhưng nó đã thực sự trở lại. Trước đây cô đã thử dùng phân tính mấy quyển sách nhưng nó không xuất hiện, có vẻ như sẽ mở khóa được những kĩ năng của Hoàng dần dần trở lại khi cô đạt được một lv ảo nhất định nào đó?

 Chặc lưỡi và quay ra nhìn những chuyến xe ngựa đi ngược chiều, cô ước mình có thể tìm ra nó sớm hơn và có lẽ - nó sẽ nói cho cô biết tại sao bà mẹ của cô lại đẩy con đến nhà bố mẹ mình. 

 Để vừa làm vừa nuôi dạy con và trả tiền thuê nhà, bà quả là một con người mạnh mẽ nhưng rồi cuối cùng bà vẫn chỉ là một người phụ nữ của thế kỉ 19, không thể tự đứng trên chân mình được.

 Vì công việc thủ thư địa phương không đem lại đủ thu nhập cho hai mẹ con nên mẹ cô phải làm thêm những công việc mới hoặc tệ hơn - lấy một người chồng khác. Vì không có thời gian chăm sóc nên bà góa Adeline đã gửi cô đến nhà ông bà ngoại chăm sóc một thời gian.

"Dù sao thì mình cũng đã đọc hết chỗ sách ở đó rồi."

Cô bé tự nhủ, mặc dù trong lòng còn hơi lưu luyến những tủ sách văn học chưa đụng đến.

Tiếng còi tàu réo dài báo hiệu chặng đường dài từ Kurl đến Berlin của cô sắp kết thúc.

Điểm lại những đồ cô phải mang theo trên cái túi da sau lưng:

- Một tấm ảnh 

- Một bình nước đã cạn

- 3 đồng Vàng Cenz

- Một bức thư có dấu của gia tộc Faust.

 Cô xách cái túi da của mình lên và đi theo dòng người trên tàu ra khỏi toa. Cầm chắc cái ảnh nhàu nhĩ của một quán cà phê với 2 cái bàn ở ngoài và một cặp vợ chồng mới cưới mà có lẽ hai người trong ảnh đã già đi rất nhiều.

 Ông bà cô là một cặp vợ chồng ngoài năm mươi với một ngôi nhà nhỏ khoảng 100 mét vuông nằm tại ngoại ô thành phố Berlin. Trước mặt tiền là quán cà phê tuy nhìn không mới nhưng vẫn còn nét quyến rũ của riêng nó.

Mùi khói than từ trong không khí làm cô ho sặc sụa.

 Berlin tuy mới bước vào khỏi thời kì công nghiệp hóa lần thứ 2 nhưng đã có những sự chuyển biến rõ rệt. Những nhà máy hóa chất, nhà máy luyện kim mọc lên như nấm và nhìn đám khói thoát ra từ những ống xả lớn kia khiến cô muốn lên tàu quay về Kurl ngay lập tức.

 Kéo cái khăn quàng cổ lên để che vùng mặt, cô bé 4 tuổi nhìn như người lùn giữa một đám người đi đường. Phải mất cả tiếng trước khi cô tìm đến được quán cà phê của ông bà với đôi chân ngắn cũn. 

Quán cà phê trông vẫn như thế, trông đôi chút tồi hơn nhưng không hề tàn, khách đến ngồi và đứng dậy đi như đi chợ. Cô nhanh chóng nhận ra người trong ảnh và chạy đến gần.

  Cởi áo mũ ra rồi giới thiệu bản thân.  

 "Ông, bà! Cháu là con của mẹ Adeline Faust đây." 

 Mặt của hai người họ nghệt ra một lúc rồi người bà lên tiếng. 

"Ồ cháu gái, cháu đến mua cà phê à."

"ể?"

?(* ^ ω ^ )? ... \( ~- ~ *)\? 

*HỂ Ể Ể Ể Ể?*

 Hai phần Hoàng phải thốt lên, riêng tên mặc slang thì chỉ nhìn với ánh mắt kém tin tưởng về phía cô.

*à đúng rồi! Bức thư!*

Lục lọi một lúc trước khi cô lảo đảo ngồi phịch xuống và ôm đầu.

"Mất rồi..."

Nước mắt ứa ra từ khóe mắt của cô.

*Rốt cuộc thì mất rồi sao?...ugh...giờ phải làm thế nào? làm thế nào đây...*

 Suy nghĩ đứt đoạn, mọi thứ trong tầm mắt của cô bé xoắn lại, đã 2 ngày cô không ăn gì ngoài một miếng bánh mì bơ và nước, đối với cơ thể của một đứa bé 4 tuổi thì quả thật là quá sức, dù có một màn A.T mạnh mẽ nhưng điều đó chẳng giúp gì cho sức chịu đựng của cơ thể khi thiếu dinh dưỡng nên chỉ đến đây thôi.

"Ặc... đói quá mẹ ơi..."

Lần đầu tiên trong chuyến đi cô cảm thấy mình bị bỏ rơi và tuyệt vọng như thế này.

Hai ông bà nhìn nhau rồi người ông đặt tay lên vai cô.

"Ta chưa hiểu chuyện lắm nhưng giờ thì cháu cứ vào trong đi đã."

***

Cô ngồi ở phòng khách trong một tư thế gập mình mệt mỏi.

Mùi súp thịt, khoai tây với cà rốt bị mũi cô bắt gặp liền khiến cô đứng bật dậy.

Đi vào trong bếp, nơi bà đang nấu bữa tối.

"Ồ cháu đấy à, lấy cho bà nắm cần tây ở đó luôn."

Cô nhặt hai cây cần tây đã được rửa sạch và đưa cho bà ngoại.

"Ngoan lắm."

 Bà ấy nhận lấy rồi thái nhỏ những cây cần tây, bỏ chúng vào trong nồi sôi lục bục thêm thơm lừng. 

"Phiền cháu lau bàn giúp bà nhé."

 Bà ấy đưa ra một cái khăn. Cô nhận lấy và chạy ra phía bàn ăn. Cái bàn gỗ thông dài hơn một mét với 4 cái ghế, cô phải nhảy lên ghế rồi mới lau được bàn. 

Người ông đang đọc báo và nhâm nhi tẩu thuốc của mình ở phòng khách, không vẻ gì là cảnh giác.

*Sao có thể tự nhiên như thế này?*

 Mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp hai người này nhưng không có vẻ gì là gượng gạo, cả hai đều rất tự nhiên một cách kì lạ.

"Đến rồi đây đến rồi đây, ông nó ơi ra ăn tối nào!"

"Ừ...ừm tôi ra đây..."

Người ông cất tẩu thuốc vào trong túi áo và đứng dậy lấy hai chiếc bánh mì trong giỏ hàng.

Ngồi vào bàn ăn, bà phát thìa dĩa rồi đặt ra 3 bát sâu lòng để ăn súp.

Ông ngồi xuống trước, nhìn cô với ánh mắt thú vị, nói.

"Món súp bà ấy làm ngon lắm, cháu ăn nhiều nhé."

Cô hơi giật mình khi ông cất lời hỏi cô.

"Dạ."

Ông cười tít mắt. Bà cũng xong rồi ngồi xuống và chắp hai tay, ông làm theo. Cô cũng vội vã chắp tay.

"Cảm tạ Đức Chúa Trời, Ngài đã ban lương thực nầy cho chúng con. Xin Chúa dùng lương thực này ban sức khỏe cho chúng con để phục vụ Ngài. Xin Chúa ban phước lành cho những bàn tay đã sửa soạn thức ăn nầy cho chúng con, và những tấm lòng yêu thương đã đãi chúng con bữa ăn này. Nhân danh Chúa Cứu Thế Giê-su. A-men."

"A-men"

 Cô nói theo lệ, mặc dù kiếp trước không theo đạo thiên chúa nhưng ít ra cô cũng biết cái này. Tinh thần cô nhẹ đi đôi chút, cảm giác như vừa bỏ được một gánh nặng trên vai. Cô cũng không biết tại sao nhưng khi đó cảm giác lo lắng của cô cũng từ đó bay theo.

 "À mà cháu nói tên cháu là gì rồi cháu yêu?"

"Dạ, là Angelica ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip