Vol 3: Interlude
Trong quãng thời gian 23 tiếng giữa khúc Angelica trở về từ vùng đất trắng và trước buổi "đấu tập" giữa Kiiro và Angelica.
***
"Được rồi Milles, cậu chủ hãy thử dùng tạm đũa phép này đi, truyền ma năng vào mà thấy hợp thì cứ cầm bên mình nhé, mặc dù nó không được tạo ra cho cậu nhưng tôi tin là cậu sẽ dùng nó tốt thôi. Đây là quà cảm ơn vì đã ở bên cô chủ khi cô cần."
"Không, dĩ nhiên là con phải ở bên cô ấy rồi, dù gì thì cô ấy cũng là đồng môn của con mà..."
***
Tạm biệt Milles, Kiiro vào trong và chuẩn bị thức ăn tối.
Hắn ngạc nhiên.
Angelica đang đứng bếp, rửa rau bắp cải, nồi nước thì đang ở trên bếp.
*định luộc bắp cải sao?*
"Cô chủ, cứ để mọi thứ cho tôi."
"Kiiro, hãy để ta làm việc này."
Tên hầu quỷ đứng lặng trước cửa bếp một lúc nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn chờ đợi.
Nước bắt đầu sôi, Kiiro khịt mũi.
*Có vẻ là nước hầm xương bò còn thừa từ hôm qua?*
Thư thái gọt khoai tây và cà rốt, thái thêm ít cần tây. Đặt con dao xuống, cô đi ra nồi hầm xương bò mới sôi được một lúc.
Kiiro có thể thấy chiếc nồi đột nhiên bị bịt kín và nóng lên nhanh chóng, không một chút hơi nào thoát ra ngoài.
*gì đây? đây không phải là ma thuật, mình đã có cảm giác cô chủ có một thứ gì đó đặc biệt nhưng đây là thứ mình chưa thấy bao giờ. Có lẽ nào là siêu năng lực?*
Cô tiếp tục làm thế trong vòng 5 phút. Rồi cô đưa tay mở nắp nồi.
"đừng làm thế, nó nổ..."
...
Không có vụ nổ nào, Kiiro lại thêm tò mò về năng lực của cô chủ của mình.
Gạt chỗ củ xắt nhỏ vào trong nồi, cô đóng nắp nồi và lại lập lại hành động vừa rồi nhưng lần này chỉ trong vòng 2 phút, mở ra cho rau và cho thêm một phút nữa, bỏ chút muối.
Chỉ vỏn vẹn trong vòng mười phút đổ lại, cô đã hoàn thành súp khoai bắp cải với một số loại gia vị khác nữa.
Cô đặt cái nồi lên bàn và lấy hai cái bát, múc súp ra.
"Ăn thôi nào."
Đặt bát súp trước mặt gã quỷ hầu, cô múc một bát nữa cho mình và ngồi xuống đối diện. Ăn trong lặng lẽ bằng chiếc muôi gỗ.
*Nó không được đẹp mắt cho lắm, rau hơi chín, khoai cắt bé quá thành ra hơi bột.*
Hắn ra lấy một cái đĩa rồi rút hai chiếc bánh mì baguette còn nóng từ trong túi áo ra, xé một ít và chấm với món súp và ăn.
*...*
Cả hai ăn xong, Angelica nói.
"Vị thế nào?"
"Vị tuyệt vời thưa..."
Kiiro nói giữa chừng thì cô chặc lưỡi.
"Nói chi tiết hơn đi."
"Đây là lần đầu tiên tôi ăn một món bình thường như thế, ý tôi là...cô chủ học món này ở đâu vậy?"
"Kiếp trước của ta dạy."
"Tôi xin lỗi? Tôi chưa hiểu."
"Là danh tính kiếp trước của ta, một gã tâm thần phân liệt ngu ngốc nhưng khá đa di năng, một trong những thứ hắn thích làm là nấu ăn mặc dù cũng chỉ là đầu bếp hạng xoàng."
-!-
"Không lâu trước, hắn vừa mới chào từ biệt ta và đã nhượng lại tất cả những kiến thức về nấu ăn mà hắn có cho ta."
Cô húp nốt chỗ súp còn sót lại trong bát, che miệng trước khi ợ hơi nhưng đã kịp ngậm miệng lại tạo ra âm thanh như ếch kêu.
"Xin lỗi, ngoài những mớ kiến thức cũ nhèm thì hắn còn để lại những tính xấu của kiếp trước nữa."
Im lặng, hắn quan sát cô.
Búng tay, ngọn nến trên ban thờ mẹ cô bắt lửa, Kiiro nói.
"Cô chủ, cô có biết tại sao chúng ta gọi tính chất đốt cháy oxi trong không khí là lửa không?"
"Để rút gọn từ ngữ và để làm tiêu chuẩn chung cho ngôn ngữ?"
Sự tồn tại của một vật thể gắn liền với thứ đó.
"Đúng thế nhưng còn nữa, ngôn ngữ là một phương tiện để chúng ta biểu đạt ý kiến và cũng là thứ giúp con người đạt được kiến thức chung qua từng thế hệ. Lửa là một hiện tượng tiêu hao năng lượng của chất khí, có từ thuở vũ trụ mới hình thành, trước đó chỉ có nhiệt độ từ sự nén của các hạt cơ bản, nhiệt độ rất nóng nhưng không màu, sau này khi hình thành ra các chất khí, nhiệt độ nóng làm các chất khí cháy và tạo ra lửa có màu sắc..."
Cái thìa bay vào không trung đằng sau Kiiro khi cô ném nó về phía hắn.
"Vào vấn đề chính đi! Tóm lại là mi đang muốn nói về cái gì? Dài dòng!"
Cô ghét lời giải thích loằng ngoằng.
"Hình ảnh phản chiếu của linh hồn, là sinh vật linh hồn như tôi có thể phân biệt được."
"Khoan đã khoan đã đừng nói vội."
Cô dừng hắn tại đó.
"Để ta đoán xem nào, sau khi ngươi vào trong thế giới trắng ấy và nhìn thấy thứ gì đó từ ta đúng không?"
"Không cô chủ thế giới màu trắng đó không có gì liên quan đến cô, nếu có thì nó liên quan đến các sinh vật như tôi hơn, thứ tôi muốn nói bây giờ là về mùi vị của cô đã trở khác."
"Huhh? Như thế nào, thử tả xem."
"Sẽ tốt hơn nếu cô tự mình nhìn bằng mắt mình."
Hắn lấy trong túi ra một nắm cát.
" Mutatio harenae ! Rebus! "
Nắm cát biến đổi hình thái và dần thành hình, một chiếc gương lơ lửng trong không trung đường kính 20 cm hình thành, rơi xuống tay Kiiro.
"Cơ bản trong môn kiến tạo đồ vật. Ba yếu tố quan trọng là kĩ năng, nguyên liệu và tay nghề..."
"Đồ khoe khoang, trong phòng có gương mà."
"À, tôi làm ra chiếc gương này có tác dụng giúp cô chủ không phải tiếp nhận ma năng từ tôi mà vẫn có thể nhìn thấy được linh hồn mình, phương đông có một loại dụng cụ gọi là kính chiếu yêu cơ mà đó chỉ là đồ chơi nhảm nhí của mấy lão đạo giáo lang băm. Những hạt cát này được lấy từ hồ nước trong nhất nằm ở khu rừng cổ của Ireland, nó chỉ phản chiếu thứ cần nhưng không muốn được nhìn thấy, hình dạng xấu xí nhất của người đứng trước nó. "
Hắn ra cạnh chỗ cô và đưa chiếc gương lên để cô nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.
Đưa cho Angelica cái gương, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên đó. Đằng sau chỉ là nền trắng còn ở giữa gương là một hình ảnh xương xẩu.
"Wow... Kiiro, mi xấu thật..."
"Không phải lời khen tốt nhất, rồi đến lượt cô chủ. Thấy không?"
Cô nhìn thật kĩ, liếc nhìn xung quanh hình ảnh phản chiếu lại từ cái gương.
"Nghĩa là sao?"
Mặt cô ở trong gương một cách bình thường. Mặc dù có thêm một số đặc điểm khác.
Cô ở trong gương đeo một cặp mắt kính, một chiếc tai nghe và một cái tạp dề trắng cùng với những đôi cánh trắng đằng sau lưng.
"Lúc ban đầu tôi chỉ đoán mò nhưng giờ thì rõ rồi, cô chủ không sử dụng được ma pháp vì có quá nhiều thứ chèn ép vào ma thuật xung quanh cô chủ khiến cho ngũ nguyên tố do cô chủ tạo ra đều tự diệt ngay sau khi truyền ma năng vào ma chú...wow wow woa nóng nóng!"
Cái gương nóng chảy và rơi xuống sàn gỗ làm hắn phải mau chóng lấy nước dội.
Trong lúc hắn đang không biết lý do tại sao cái gương ma thuật lại thành ra như thế thì mới để ý là Angelica đã bước vào trong phòng ngủ không nói một câu gì, đóng sập cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip