Chap 20: Giao mùa
Vỏ đạn rơi như mưa, nụ cười của nam nhân tuấn tú trong giây lát lại trở nên thật độc ác.
Jimin đã thành công đưa Sirin ra ngoài bằng cách nào sao?
Bom, súng liên thanh, và nhiều thứ khác. Anh rất vui khi có thể phá nát nhà hắn. Jimin đã lên kế hoạch cho việc đó rất lâu, anh thậm chí không thể ngủ vì quá phấn khích. Là lợi dụng thời cơ thế lực của hắn bị phân tán mới có thể thành công mĩ mãn như vậy. Ngày hôm ấy, từ phục kích đến ra lệnh cho xe bên ngoài đều chính tay anh đảm nhận, kế hoạch cũng vì vậy mà rất đảm bảo.
Seok Jin bây giờ, rất dễ đoán, hắn đương nhiên không chịu nổi đả kích, nhưng vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ. Hai thế lực lúc này đối đầu vô cùng gây gắt, hắn cũng vì vậy mà dạo gần đây bận rộn vô cùng.
Vùng giáp ranh giữa hai bên trở thành bình địa. Đó là một khu chợ. Là Seok Jin đã nổ súng trước.
Seok Jin đang nghĩ, hắn thật sự chơi đủ rồi...lần này, nhất định sẽ chính tay giết chết Park Jimin. Nhưng có chút gì đó trong hắn rất mệt mỏi, là buồn ngủ...hắn cảm nhận như vậy.
Sirin mặc chiếc váy màu vàng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Cô đã nhuộm lại tóc mình màu hạt dẻ và cắt ngắn nó. Hôm nay cô chỉ trang điểm nhạt song vẫn thật xinh đẹp, dù chỉ có thể cười nhạt song vẫn khiến cho nam nhân tuấn mĩ trong bộ âu phục đen phải say sưa ngắm nhìn. Sâm panh được rót vào li. Tiếng thủy tinh lịch thiệp va vào nhau khiến cho không gian càng thêm lãng mạn. Họ nhìn nhau, nhìn chặng đường dài cả hai đã cùng đi được. Thật kì diệu.
"Thức ăn có ngon không?" - anh ân cần hỏi, ấm áp mỉm cười
"Ừm" - cô gật nhẹ đầu
Bàn ăn sau đó được dọn dẹp. Hai người họ lần nữa nhấp một ngụm rượu rồi đứng lên nhảy một bản. Vẫn nhân ảnh ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn mùi hương ấy, vốn rất bình thường song lại khiến anh xúc động đến lạ. Anh ôm cô vào lòng rồi nhấc bổng Sirin lên, xoay vòng trong không khí. Cô bật cười, dù có chút không ra hơi, mi mắt long lanh ngấn lệ. Mùi hương này, thật sự có thể khiến một người phát điên...
Tiếng nhạc cứ thế thật du dương, thật trìu mến mà vỗ về họ.
"Em muốn biết vì sao anh lại yêu em nhiều đến vậy phải không?" - Jimin thủ thỉ vào tai cô
Anh cũng không biết nữa - Sirin đã nghĩ Jimin sẽ trả lời như vậy, như những lần khác, nhưng hôm nay anh đã ghì chặt cô vào lòng mà nói:
"Vì em đã tin tưởng anh" - anh bật cười, giọng trầm xuống - "Anh căn bản không có gì cả, chỉ muốn có một người, tin tưởng anh, người sẽ nói với anh...tất cả sẽ ổn thôi, vì người ấy...sẽ bảo vệ anh. Anh rất sợ, vì anh đã không cảm nhận gì nhiều khi thấy máu, khi nghe những lời cầu xin. Anh đã cứ thế, trở nên vô hồn, trở nên không hoàn thiện"
Sirin ngẩng đầu dậy để có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh nhìn cô thật mềm mỏng, thật ấm áp. Anh lại cười.
"Ho Seok luôn thúc ép anh, phải thật mạnh mẽ, phải trưởng thành, phải độc ác, phải tàn bạo...Anh luôn cảm kích anh ấy, đó là gia đình, anh và anh ấy bảo bọc lẫn nhau. Nhưng nó khiến anh cảm thấy rất áp lực và trống rỗng"
"Khi phải luôn tàn nhẫn sao?"
"Phải...thật sự rất mệt khi phải luôn tàn nhẫn...nơi này...thật sự khiến anh rất mệt" - anh chạm nhẹ má cô, ánh mắt xoáy sâu vào tim Sirin - "Anh chỉ muốn một lần thôi...sẽ có người giúp anh che chở, để anh có thể nghỉ ngơi, có thể bình thường...dù chỉ một lúc thôi..."
Cô nhón người hôn lên môi anh. Cùng lúc đó nước mắt Jimin lại lăn dài trên má, một giọt độc nhất. Và họ cùng nhau mỉm cười.
Vì sao tôi yêu anh Park Jimin? Đơn giản thôi, vì tôi không bình thường, tôi bị ám ảnh bởi anh, ám ảnh bởi một nam nhân cũng quá vụn vỡ như tôi, và tôi yêu anh.
Anh đã hứa, chỉ cần xử lí xong tình hình hiện tại, hai người họ sẽ cùng đi du lịch. Nhưng thế nào là xử lí xong? Giết chết Kim Seok Jin sao? Dễ như vậy sao...
__________
Thấm thoát đã một tháng trôi qua kể từ ngày anh đến cứu cô. Sirin vẫn đang trong giai đoạn hồi phục. Cô đang ngồi trên ghế tựa, mắt lơ đãng nhìn bầu trời trưa dần nhạt nắng chuyển chiều, trên cơ thể nhỏ nhắn là chiếc chăn bông mềm mại màu xanh đậm. Những vết sẹo đang mờ đi, nhưng chúng vẫn sẽ mãi còn đó, mãi hằn sâu vào tâm trí cô.
Sirin nhìn những áng mây trôi chầm chậm. Cô đôi lần vẫn còn nghĩ đến cái chết, nhưng anh, bằng cách nào đó đã kéo cô ra khỏi những tiêu cực xô bồ.
Rin cũng ở đây.
Rin là bạn gái cũ của anh. Hai người họ dường như cũng rất tôn trọng và quí mến nhau. Cô cũng không muốn thắc mắc nhiều về mối quan hệ ấy, cô không có đủ sức.
Ba ngày trước khi họ đang trên đường trở về từ bệnh viện, đã phát hiện Rin nằm ngất xỉu bên đường. Rin nhất định không chịu nói nguyên nhân vì sao. Nhà Rin do thiếu nợ cũng bị bọn côn đồ đến đập phá. Nên tạm thời ở đây cùng họ. Là Jimin đã tốt bụng đưa ra lời đề nghị ấy, anh cũng đã giúp Rin trả hết phần tiền còn thiếu.
Anh chỉ nói, họ chia tay vì nhận ra hai người thật sự không hợp nhau, vì Rin luôn mưu cầu cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống bình thường giản dị, nhưng Jimin vẫn còn quá nhiều nhiệt huyết, quá nhiều tham vọng. Họ đơn giản chỉ là, cùng nhận ra họ phải đi hai con đường khác nhau mà thôi.
"Em đã muốn đến thăm anh...khi ở Mad House" - Sirin đã nghe Rin nói vậy - "Nhưng em biết anh sẽ không muốn em đến"
"Tất nhiên" - Jimin đã phì cười
Jimin đã giúp Rin tìm một công việc mới. Đó cũng là những gì nổi bật trong ba ngày qua. Họ đều đã trưởng thành, mặc nhiên không để việc ấu trĩ xảy ra. Nhưng...cô vẫn chưa phân biệt được, cảm giác thận trọng cao mỗi khi ở cạnh Rin, là ghen tuông ấu trĩ, hay là trực giác nữa.
Do uống thuốc nên cô ngủ rất nhiều. Cân nặng vì vậy cũng hồi phục dần, thần thái đã trở nên có sắc hơn. Sirin thích nhất là những lúc thức dậy sẽ thấy anh nằm cạnh bên, vòng tay mà ôm mình vào lòng.
Sirin quyết định ra vườn chăm sóc hoa. Cô thích hoa, trông chúng thật đẹp...một vẻ đẹp mà những người như cô sẽ chẳng thể nào sở hữu.
Mỗi ngày khoảng thời gian này thường sẽ chỉ có cô ở nhà. Rin đi làm, Ho Seok và Jimin cũng rất bận rộn. Nhưng hôm qua, dường như cô đã thấy Rin về sớm...cô cũng không chắc nữa vì lúc đó đang lim dim ngủ, có vẻ Rin đã bỏ quên vật gì.
"Bảo bối dậy rồi sao?"
Cô mỉm cười khi thanh âm quen thuộc kề sát bên tai. Jimin ghì cô thật chặt, hôn thật sâu trên đỉnh đầu Sirin. Cô nhẹ nhàng xoay người, nhón chân đáng yêu mi lên môi anh một cái. Ánh nắng dịu nhẹ khiến vẻ đẹp băng lãnh của người con trai này bất chợt trở nên thật gần gũi và ấm áp.
"Anh về rồi à?"
"Ừm, cùng vào trong ngồi đi, em không nên đứng lâu như vậy dưới ánh nắng"
Họ cùng vào trong, Sirin ngồi trên chân anh, để Jimin tỉ mỉ giúp mình tết tóc. Anh đã nói, vì từng rất muốn có con gái nên mới học tết tóc...có phải vì Rin, mới nghĩ đến chuyện có con gái không?
Sau khi tết xong, anh kéo cô ngã ngược rồi ôm thật chặt Sirin trong lòng. Cánh tay rắn chắc cứ thế ghì chặt cô, thật vừa vặn, thật ấm áp, khiến cô phải bật cười. Sirin nằm đó, chỉnh tư thế sao cho phù hợp nhất rồi lại lim dim ngủ. Gương mặt tươi cười của anh cũng cùng lúc như trầm xuống. Bao nhiêu lo nghĩ, bao nhiêu rối ren, mặc nhiên không thể để em ấy cảm nhận được.
Nhưng tất cả Sirin đều cảm nhận được. Cô chỉ là không muốn ép anh nói ra, không muốn anh phải lo nghĩ rằng mình đang lo nghĩ. Song, cô vẫn rất hạnh phúc vì anh và cô đã không dần xa cách vì những rối ren ấy, vì đối với anh, cô vẫn là nguồn sáng, là niềm vui, là hi vọng, là yêu.
"Anh à...hôm nay, chúng ta có cùng ăn tối không?"
"Anh không chắc nữa" - Jimin nhỏ giọng
Dạo gần đây vì rất bận nên họ cũng rất ít dành thời gian cho nhau. Đôi khi Sirin cũng làm nũng mè nheo, nhưng anh chưa bao giờ thấy phiền, vì anh biết cô là đang nhớ anh, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hẳn.
Kì tích là...Sirin dạo gần đây dường như đã không cần uống thuốc nữa.
Cô mân mê cúc áo anh rồi nhẹ nhàng mở chúng, tay luồng vào trong sơmi trắng của nam nhân tuần mĩ đang trìu mến ôm ấp mình. Jimin phì cười, cảm nhận tình yêu trong mình đong đầy vô tận.
"Em đừng nghịch nữa, anh sắp phải đi rồi"
Cô bĩu môi buồn bã, gương mặt nhỏ nhắn hệt cún con...Sirin chỉ đáng yêu thế này những khi bên cạnh anh thôi.
______________
"Chào cô, Sirin" - Rin mỉm cười
"Chào cô" - Sirin mỉm nhẹ môi
"Đến giờ ăn tối rồi sao?"
"Phải, hôm nay cô về sớm à?"
"Ừm, công việc hoàn thành sớm..."
Rin chậm rãi ngồi vào bàn. Rin là một cô gái xinh đẹp. Nét đẹp của Rin là một nét đẹp rất quí phái và chững chạc, một nét đẹp vương bụi hoàn toàn khác hẳn so với Sirin. Đôi khi, vì lí do nào đó, cô lại thấy Rin và Jimin thật sự trông rất đẹp đôi...
"Cô đã khỏe hơn chưa?" - Rin hỏi
"Ổn hơn rồi...công việc của cô thế nào?"
"Rất tốt"
Jimin đã giúp Rin tìm một công việc quản lí ở một trong những quán rượu của anh. Ban đầu Rin một mực từ chối vì không muốn nhận một ân huệ quá lớn như vậy, nhưng anh cho đó là hợp lí. Sirin có thể thấy được, dường như đối với Jimin, Rin là một ân nhân rất quan trọng của đời mình. Ân nhân, cô cho rằng...anh là xem Rin theo khía cạnh ấy.
"Nhưng tôi vẫn nhớ công việc cũ của mình hơn" - Rin tiếp lời với một nụ cười mỉm
Nụ cười ấy khiến cho gương mặt Rin thêm phần khả ái. Ho Seok vẫn thường đùa rằng, Rin nên đổi nghệ danh là Gold, kiều nữ với nụ cười lấp lánh như vàng...Ho Seok vẫn thường nói vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip