94 (END)
Đọc không vote ăn lòn 😄
-----------------------------------------------------------
Hoseok ngồi trước tấm kính ngăn cách. Chẳng bao lâu sau, người anh cần gặp đã ở ngay trước mặt.
- Mày......mày đến đây làm gì? Thằng con bất hiếu. Mày thật bất hiếu mà. Tao....tao là mẹ ruột của mày. Vậy mà mày đang tâm bày kế, hãm hại tao. Hại tao phải ở tù. Tao giết mày, tao giết mày, Jung Hoseok....
Anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, mặc kệ người phụ nữ mà anh gọi là mẹ kia đang phẫn nộ gào thét, chửi bới. Vì sao bà ta vào tù ư? Phải, chính tay anh đã đẩy mẹ ruột của mình vào tù. Vì anh đã không thể chịu đựng nổi những việc mẹ mình làm. Trong đó, có làm ăn phi pháp. Anh chẳng qua chỉ lợi dụng lòng tham không đáy kia của mẹ mình mà bày kế thôi. Nếu không tham, bà ta sẽ không đến mức phải ngồi trong này, hằng ngày đối mặt với bốn bức tường đá lạnh lẽo.
Bà Jung thở hổn hển sau lần chửi bới vừa rồi. Trong mắt hiện lên đầy vẻ độc ác với những tia máu đỏ hằn lên. Hoseok vẫn ngồi đó, vẫn im lặng. Khi thấy mẹ mình đã không còn mất kiểm soát, lúc này anh mới lên tiếng.
- Mẹ...... Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ. Sau lần trò chuyện này, con và mẹ. Không, đúng hơn là con với nhà họ Jung sẽ cắt đứt quan hệ. Sẽ không liên quan đến nhau nữa. Bởi vì, con chịu đựng quá đủ rồi. Cả hai cuộc hôn nhân của con, đều một tay mẹ phá hoại. Con có đúng là con trai mẹ không? Hay chỉ là công cụ để đáp ứng cho sự tham lam của chính mẹ. Thời gian này, mẹ hãy ở đây mà ăn năn đi. Và đừng hi vọng sau khi ra khỏi đây sẽ có thể vực dậy. Không thể đâu.
Vẻ mặt bàng hoàng của bà Jung, không hề làm Hoseok lay động. Anh đã quyết tâm, anh cần phải cắt đứt với ngôi nhà ấy. Những người tưởng như thân yêu nhất lại là những người đang tâm hại mình. Sống gần nửa đời người, tưởng chừng có thể hạnh phúc. Cuối cùng, lại chỉ là một kẻ thất bại, khi không thể tự tay mình nắm giữ cái gọi là hạnh phúc ấy. Chính anh cũng đã gián tiếp, tiếp tay cho những hành động sai trái của mẹ mình. Và bây fiờ là lúc anh sửa đổi.
••••
Vẫn là Hoseok, vẫn ngồi trước tấm kính trong suốt, chờ đợi một người. Lần này, là Yooin.
Ngạc nhiên vì người thăm mình lại là Hoseok. Người mà Yooin tưởng sẽ không thể có cơ hội gặp lại nữa. Quá xấu hổ, không thể đối diện, Yooin chỉ biết im lặng, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
- Không đau ở đâu chứ? Vết đạn ở tay và chân đã lành hẳn chưa? Có ăn uống đầy đủ không?
Không như với mẹ mình. Thấy Yooin, anh liên tục hỏi. Giọng nói dịu dàng như nước. Nếu là lúc trước, Yooin hẳn sẽ vui lắm. Còn hiện tại, nó chẳng khác nào lưỡi dao nhọn, từng nhát, cứa vào lòng, đau quặn.
- Chấp hành án tốt chứ? Ami đã xin giảm án. Vì vậy, hình phạt chỉ còn 10 năm. Cố gắng, ở trong này thật tốt. Vẫn còn cơ hội để làm lại......
- Hoseok.....em xin lỗi....
Chặn lại lời của anh, Yooin bật khóc, liên tục xin lỗi anh. Đầu vẫn không ngẩng lên dù chỉ một chút để nhìn anh.
- Ngẩng đầu lên.
Yooin lắc đầu, nhất quyết không làm theo.
- Tôi nói ngẩng đầu lên. Ngay lập tức.
Giọng nói có chút bực bội, khiến Yooin run rẩy, ngước mắt nhìn. Ngay khi chạm phải ánh mắt anh, cô lại không thể đối diện mà cụp mắt xuống.
- Ngẩng đầu, nhìn tôi.
- Em không thể. Hoseok, đừng bắt em làm điều em không thể.
- Có gì muốn nói với tôi không?
- Không có.
- Thật sự không? Không giấu tôi điều gì?
- .......Không...
- Tốt lắm. Tôi sẽ sang Pháp định cư. Khả năng cao sẽ không trở về nữa. Ra tù rồi, hãy sống thật tốt.
- Anh......sẽ không về...nữa sao?
- Cho tôi một lí do để tôi trở về.
Yooin bây giờ nhìn thẳng anh. Lí do để anh trở về sao? Không có. Cô nghe nói, mẹ của anh đã bị chính anh đưa vào đây. Còn cô......bản thân làm sao là lí do để níu kéo anh được. Có rất nhiều chuyện anh không biết. Nói ra, rất có thể anh sẽ ở lại. Nhưng cô biết, dù coa ở lại, thì đó cũng chỉ là sự thương hại anh dành cho cô. Vậy thì nói làm gì? Ràng buộc anh bằng quá khứ, anh sẽ không thể hạnh phúc.
Lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, Yooin cười tươi.
- Anh lên đường bình an.
Hoseok nhìn cô, cái nhìn xoáy sâu như muốn nhìn thấu người trước mặt. Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng. Chỉ vỏn vẹn một từ, rồi quay lưng rời đi.
- Ừ.
••••
- Còn nhớ tai nạn đó chứ?
- Em nhớ.
- Anh tìm được người gây ra nó rồi.
- Em biết cách đây 5 năm rồi.
- Em.......
- Em coa thể đoán được mà. Yooin phải không?
- Em không giận dữ gì sao? Còn xin giảm án cho cô ta.
- Yooin không xấu. Em biết. Chỉ là....có quá nhiều chuyện xảy đến. Còn là những chuyện không hay, con người sẽ rất dễ bị thay đổi. Hoseok đã xin em, cho cô ấy một cơ hội. Nên em đã làm vậy. Tha thứ cho cô ấy. Em cũng nhẹ lòng hơn. Qúa khứ để nó qua đi. Em chỉ muốn mình của hiện tại, hay tương lai đều sẽ không vướng bận. Có thể hạnh phúc bên anh và con. Em chỉ cần như vậy thôi.
Jin ôm cô vào lòng. Vợ của anh vị tha như vậy. Đứa con của hai người chắc chắn sẽ ngoan, đẹp đẽ như mẹ nó vậy.
- Ah......
Ami ở trong anh, kêu khẽ. Jin hốt hoảng, lập tức bật dậy, gương mặt lo lắng hỏi han cô. Cô phì cười, ôm má anh.
- Em không sao. Con đạp mạnh quá thôi.
- Thằng nhóc đạp em sao?
- Ừm, chắc hẳn nó biết anh ôm em nên.....ghen tị chăng?
- Tính như vậy rất xấu.
- Giống ai kia.
Cô nói vu vơ. Jin biết vợ đang ám chỉ ai, liền sát đến, tiép tục ôm lấy Ami. Đặ đầu cô lên cánh tay mình.
- Vợ anh đẹp như vậy, còn thông minh, tài giỏi. Sẽ có rất nhiều tên háo sắc bên ngoài rình mò. Anh làm vậy, chính là bảo vệ em.
- Anh thích ăn giấm chua thì có.
- Là anh bảo vệ vợ anh.
- Không, anh ăn giấm chua. Anh là hũ giấm chua.
(H)
Anh cúi đầu, cắn lên cái miệng hư. Ami cười khúc khích ôm cổ anh. Chủ động đưa lưỡi, cạy hàm răng của anh. Jin đương nhiên không từ chối, rất phối hợp, để cô chủ động hôn mình. Một bàn tay anh đưa xuống, luồn vào trong váy bầu, chạm lên hai mông ngày càng căng tròn của cô. Ngón tay thi thoảng, khẽ lướt qua hoa huyệt ẩm ướt. Bác sĩ nói, bà bầu có nhu cầu rất cao. Thật đúng như vậy, hoa huyệt của cô, lúc nào cũng ẩm ướt.
Bị anh chạm đến, một chân của cô lập tức đưa lên, nhiệt tình cuốn lấy chân anh.
- Sao thế?
- Jin.....
- Ừ.
- Ừm.......em muốn....
- Muốn gì?
- Muốn.........anh vào.....
- Xoay người lại.
Ami nghe lời, tự động xoay người lại, áp sát lưng mình lên lồng ngực anh. Hai mông vểnh lên, lớn mật, cọ lên phía đũng quần lúc này đã đang cao của anh.
- Vội vàng như vậy sao?
- Ưm.......em muốn....
- Được, chiều theo em..... Yêu tinh.
Từ phía sau, di chuyển của anh nhịp nhàng. Nếu quá mạnh, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến đưa bé trong bụng cô. Nhưng Ami thì khác, cô khó chịu vì sự chậm chạp của anh. Muốn anh nhanh hơn, anh lại không đồng ý. Bàn tay cùng ngón tay thon dài với xuống, nắm lấy hai quả cầu bên dưới phân thân anh, bóp lấy.
Hít khí lạnh, hơi thở nóng ồ ạt phả vào tai cô.
- Vợ à.....
- Em muốn....ưm........nhanh....
- Không được.....
Anh khó khăn nói hai từ. Cô tiếp tục, ở bên dưới, nắm lấy chỗ đó của anh, liên tục nắn bóp.
Qúa sức chịu đựng của anh rồi. Nắm lấy hai vài cô, anh đẩy nhanh tốc độ ra vào bên trong hoa huyệt. Gương mặt Ami thỏa mãn, bám chặt lấy cánh tay anh. Miệng nhỏ bên trên không bị anh khống chế, liên tục rên rỉ.
- Thích......ưm.........Jin à.....ah.....
- Em trêu đùa nhầm người rồi.
- Ưm........quá nhanh....ah........ah.....
- Muộn rồi....vợ yêu........
••••
Yoongi bên trong nhà bếp. Chuyên tâm nấu ăn, Yuna ở bên cạnh phụ anh. Hắn cần gì, chỉ việc nói, cô sẽ lấy ngay. Cảnh tượng đầm ấm, hệt không khí trong căn nhà của một đôi vợ chồng mới cưới.
Hắn làm theo yêu cầu của cô. Nấu steak cùng pasta và rượu vang đỏ. Bữa tối chuẩn Pháp.
Nói Yuna ra ngoài, nhưng cô nhất quyết không chịu. Cánh tay vòng qua hông, cô ôm hắn. Yoongi lại như không hề thấy vướng víu, mặc kệ để cô ôm. Hai cái bóng, một lớn một nhỏ, lượn quanh nhà bếp. Hắn thi thoảng sẽ nâng tay, để đầu cô chui qua. Hít hít mũi ngửi mùi thịt bò thơm nức.
- Không thấy mệt sao?
- Không có.
- Lát sẽ bị đau chân.
- Có anh mát xa rồi mà.
- Tôi đâu phải vú em của em.
- Ừm, đâu phải. Anh là chồng em.
- Tôi cũng không có cầu hôn em.
- Em cầu hôn anh là được.
- Mạnh mẽ như vậy?
- Đương nhiên. Anh là của em. Không ai có thể cướp mất.
Yoongi không nói thêm gì, chỉ mỉm cười. Tiếp tục tập trung vào miếng steak đã sắp sửa hoàn thành.
Hơn 1h trôi qua, bữa tối đã hoàn thành.
Dưới ánh nến, thanh âm của hai chiếc ly chạm vào nhau nghe thật êm tai. Nhấp một ngụm rượu, cả hai cùng đặt ly xuống. Yuna với hai mắt sáng rực nhìn miếng steak ngon lành.
- Yoongi là tuyệt nhất.
- Mau ăn đi.
- Ưm.
Yuna vui vẻ, ngon lành ăn miếng steak đã được Yoongi cắt sẵn.
Trải qua bữa tối đầy ngọt ngào. Hiện tại, Yuna yên ổn ở nằm trong vòng tay hắn.
- Anh ở đây lâu không?
- Hai ngày nữa phải bay về rồi.
- Không muốn anh về đâu.
- Ai nói em giận dỗi, đòi đi Mỹ bằng được.
Yuna phụng phịu, dụi đầu vào ngực anh.
Ngay lúc này, Yoongi lên tiếng. Hỏi câu hỏi kì cục. Cùng lúc, bàn tay ở trewn ngực cô xoa nắn.
- Sinh con hay cưới trước?
- Ưm....
- Thế này đi. Em mang thai, rồi chúng ta cưới.
- Ơ này........ya....ưm........ Min Yoon.....
-----------------------------------------------------------
=]]]]]]]]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip