Hẹn Nàng Tại Bờ Vong Xuyên

"Cuối cùng ái tình là gì mà khiến cho vị hoàng đế độc tài năm ấy gục ngã?
Cuối cùng ái tình là gì mà khiến cho quý phi năm ấy ưu sầu, đoản mệnh?"

***

Ái phi năm đó dung mạo yêu kiều, tựa tiên nữ giáng thế, trên vạn người dưới một người, tài sắc vẹn toàn nhưng hà cớ sao nay lại ưu sầu đến kì lạ? Nàng ta tựa vào khung cửa sổ được làm bằng gỗ cây bạch dương, đôi đồng tử nâu mờ nhạt vốn đã bị một lớp vải trắng nhuốm đỏ che kín.

"Cuối cùng ả ta có gì mà Park Ahmi này không có? À là đôi mắt! Có phải vì ta không được thứ đó nên chàng ghét ta...?"

A phải rồi! Ái phi - nàng ta có tất cả mọi thứ, vàng bạc, châu báu, đường đường là một công chúa của hoàng đế Park, nàng vốn có thể chọn cưới những hoàng tử ở nước láng giềng nhưng.. tại sao? Tại sao nàng lại ngốc đến nỗi chọn một tên hoàng đế bị mù loà để yêu? Tại sao nàng phải tự đày đoạ bản thân như thế? Tại sao?

"Năm đó không ai biết rằng chính vì cái thứ tên ái tình ngu ngốc đó đã khiến một nữ nhân tựa tiên nữ đem lòng yêu tên mù là Kim Taehyung.."

Chàng ta tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, nhưng lại mang một đôi mắt mù loà, vốn đám mỹ nhân kia chỉ ham lấy cái chức hoàng hậu chứ yêu gì một kẻ như chàng làm gì, nhưng Park Ahmi lại khác, nàng từ bỏ lấy cái chức hoàng hậu mà trăm vạn nữ nhân thèm khát, nàng bỏ lấy cái cuộc sống giàu sang, an yên bên người yêu nàng, nàng bỏ hết tất cả.. chỉ vì nàng trót yêu lấy một kẻ vô tình, nhẫn tâm chối bỏ tình cảm của nàng.

***

"Park Ahmi.. bò lại đây cho trẫm.."- gã ta ngồi chễm chệ trên ngai vàng, bao quanh là nữ nhân ăn mặc gợi cảm, uốn éo, hầu hạ hắn.. cũng phải! Bây giờ hắn không còn mù nữa, hoàn hảo vô cùng rồi, nên ai mà chả thèm muốn hắn? Chỉ tội là tội nàng ái phi kia, nằm dưới chân hắn, yêu hắn mặc hắn có chà đạp mình đi chăng nữa.

"Taehyung.. chàng ở đâu..?"- Ahmi kẽ thều thào, đôi tay trắng nõn nay đầy rẫy vết bầm tím xấu xí, lại còn rướm cả máu quơ lung tung tìm kiếm gã. Chả kiên nhẫn được lâu, hắn bực dọc đứng dậy bước về phía nàng ta, chân dẫm mạnh lên bàn tay nhỏ tội nghiệp kia mặc kệ người dưới chân đang kêu la thảm thiết.

Kì lạ thật.. tại sao hắn lại chọn yêu thương, nâng niu một con điếm lầu xanh đang tìm cách để cướp lấy ngôi vị của hắn hay vì một ái phi đồng ý trao cả đôi mắt, bằng lòng yêu một kẻ mù như hắn? Kì lạ.. thật kì lạ..

"Mẹ kiếp, con khốn! Sau này ngươi con chậm chạp như vậy ta lôi ra chém đầu.."- bóp mạnh vào chiếc cằm nhỏ của y, hắn nhấn mạnh từng chữ rồi phủi áo đi về phía Đông Cung phía xa xăm kia. Đến khi bóng dáng hắn khuất dần, đám người hầu mới dám đi lại đỡ nàng lên, an ủi khóc thương cùng nàng.. thương thay cho vị quý phi bạc phận ấy... vốn dĩ nàng sẽ hạnh phúc hơn khi rời xa hắn mà.. tại sao chứ?

***

"Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi,
Tháng tháng năm năm người khác rồi.."

***

Kim Taehyung rồi đung đưa trên chiếc xích đu bằng gỗ treo ngoài vườn bách nguyệt, đằng sau là Park Ahmi mỉm cười ôm lấy chàng.

"Ahmi, nếu sau này ta không còn mù loà nữa, ta nhất định sẽ phong nàng lên làm hoàng hậu.."- gã vừa nói vừa quơ quơ tìm lấy tay y nắm chặt, nữ nhân kia cũng chỉ biết mỉm cười thở dài.

"Chỉ cần chàng một đời bên ta, an yên sống nốt tháng năm còn lại là được.."

***

Ấy thế mà, năm đó nàng trao y đôi mắt, một thứ quý giá nhất mà không thèm tiếc nuối, cứ nghĩ rằng sẽ an yên, hạnh phúc bên chàng thì tai hoạ lại ập đến, chàng bảo nàng đẩy một phi tần xuống hồ sen.. chàng bảo nàng cho người ăn trộm lấy ngân lượng, chàng bảo nàng ích kỷ, ghen tức với một phi tần có con với chàng được sủng lên làm hoàng hậu.. chàng còn bảo nàng nhẫn tâm giết chết con của chàng... nếu ta bảo ta không làm liệu chàng có tin?

Nàng ngồi bên hồ sen, hai tay ôm lấy cái bụng nhỏ của mình ngày càng to lên, chàng thấy ta giỏi không? Ta sắp hạ sinh cho chàng một tiểu tử rồi này.. đại y bảo nó là con trai đó, chỉ cần ta ăn uống điều độ, giữ gìn sức khoẻ thì thằng bé sau này sẽ khoẻ mạnh và kháu khỉnh vô cùng.

Đúng như ta nghĩ, chàng vui lắm.. suốt ngày cười cười nói nói,.. nhưng chàng không phải vui vì ta mang thai mà là hoàng hậu của chàng cũng mang thai.. nghe đâu còn là sinh đôi.. ta vốn dĩ định tạo bất ngờ cho chàng nhưng chắc bây giờ không cần nữa rồi.. ta thật sự cảm thấy rất vui khi chàng cười nói như vậy đó...

***

"Có lẽ sự trừng phạt mà ông trời dành cho con người không phải lảng quên mà vĩnh viễn ghi nhớ.."

***
Tiểu tử sinh ra rất khoẻ mạnh, suốt ngày luôn miệng umma umma, cung điện lúc đó rộn vang tiếng nói cười của trẻ con, ta vui lắm nhưng ta ước gì có thể thấy lại được một vài giây để nhìn ngắm gương mặt của con.. con tên Kim Taehye Tae trong tên của chàng, còn Hye là tên của vị hoàng hậu kia.. sở dĩ mẹ không đặt tên con trùng với mẹ vì mẹ không muốn con nhớ rằng mình đã có một người mẹ mù loà, xấu xí này.. còn xứng đáng được tốt hơn. Hắn nghe tin nàng sinh cũng bất ngờ lắm, liền lập tức qua cung thăm, ôm ấp bồng con, làm nàng vui lên hẳn.. coi như nghĩa vụ của nàng đã xong rồi nhỉ?

***

"Chúng ta gặp nhau, yêu nhau là vì nợ của kiếp trước
Nhưng không duyên, không phận thì cũng như gió thổi, hoa rơi"

***

Ái phi dung mạo tuyệt trần, lệ đẫm ướt đôi gò má yêu kiều, chén rượu dốc cạn trên tay rơi xuống mặt đất vỡ tan.. Chả kịp nói với chàng vài câu, chỉ còn đúng chiếc nhẫn bạc trao cho chàng... đời này người là duy nhất giữa thế gian rộng lớn, thôi thì hẹn chàng ở kiếp sau..

Mưa bụi lất phất tại cung đình, sắc xuân kiều diễm nhưng mãi chẳng thể xoá nhoà đi sự thê lương đến kì lạ đó..? Năm đó ta biết nàng chả ai đẩy ai xuống hồ sen là ả ta tự biên tự diễn, năm đó nàng chả sai người ăn cắp đồng nào cả, thậm chí vàng bạc ta ban cho nàng cũng không dám dùng, cũng là năm đó tao nói nàng hại chết con của hoàng hậu, phạt nàng tu tâm dưỡng tính, ngoài ra mỗi ngày sẽ bị lôi ra đánh ba mươi roi.. nhưng ta biết nàng chưa từng dám hại ai nói chi đến một sinh linh bé nhỏ, cũng là năm đó ta sủng hạnh phi tần đó lên làm hoàng hậu, chức đó vốn dĩ thuộc về nàng.. Tất cả mọi việc ta làm.. là vì ta là một kẻ hèn nhát, không chấp nhận được sự mù loà đó của nàng, ta vốn chưa từng xứng đáng với đôi mắt nàng trao, Kim Taehyung này rất yêu nàng nhưng vì hèn nhát và sợ hãi.. mà ta mãi mãi mất đi nàng..

"Hẹn nàng tại bờ vong xuyên..."

***

"Kim Taehyung ! Kim Taehyung!"- hắn khẽ ngồi dậy, nhướn mày nhìn con sâu ngái ngủ kia đang nói mớ gì đó rồi giật mình thức dậy, mắt còn đỏ hoe lên như thể đã khóc vậy.

"Em sao vậy..?"- hắn dụi mặt, mỉm cười đem ly sữa mới pha đưa cho y, Ahmi đổ mồ hôi nhễ nhại, cầm lấy ly sữa tu một hơi ngồi ngã lưng xuống giường, tay chạm vào chiếc nhẫn bạc, đâm chiêu suy nghĩ.

"Kim Taehyung này, anh nói đây là cặp nhẫn lâu đời của nhà anh truyền lại phải không?.."- hắn không nói gì, có phần bất ngờ nhìn Ahmi rồi cũng leo lên giường ôm lấy y, dỗ y ngủ, chả thèm trả lời, đến khi y đã yên giấc hắn mới ôn nhu thều thào.

"Đôi nhẫn đó cũng chẳng còn quan trọng nữa vì chẳng phải ta và nàng đã cùng nhau đi đến kiếp sau rồi sao?"

***
Xin chào mọi người, mình là #Thor một author mới của WLTHABTS, sau này có gì nhờ mọi người chiếu cố nè. Mấy câu quotes trong đây đa số là mình sưu tầm và cũng có do mình nghĩ ra, và do lần đầu viết truyện cổ trang nên mong mọi người thông cảm nếu nó có phèn quá nha :<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip