6

Kể từ đêm đó, những ngày tháng tiếp theo như một cuộc chiến thầm lặng, Đông Hách gắng gượng vượt qua từng cơn đau, từng lời sỉ nhục và những trận đòn không thương tiếc. Nhưng trong bóng tối tăm tối ấy, có một ánh sáng nhỏ nhoi vẫn luôn chói lòa - đó là Gia Minh.

Gia Minh không rời xa cậu dù chỉ một bước. Cậu lặng lẽ chăm sóc, âm thầm bảo vệ những vết thương thể xác lẫn tinh thần mà cậu không muốn ai thấy. Những lúc mệt mỏi, cậu chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh, nghe những lời dịu dàng ấy là đủ để trái tim cậu bớt cô đơn.

Một chiều mưa nhẹ, khi gió vẫn còn mang hơi lạnh, hai người ngồi cạnh nhau dưới mái hiên nhỏ của quán cà phê quen thuộc. Gia Minh nhẹ nhàng lấy tay lau vệt nước mắt còn sót lại trên má Đông Hách, giọng nói trầm ấm như nhắc nhở cả thế giới rằng cậu không đơn độc.

"Em biết không, dù bao nhiêu sóng gió ập đến, anh sẽ luôn là bến bờ vững chắc cho em. Anh hứa sẽ không bao giờ để em một mình."

Cậu nhìn anh, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời hy vọng:

"Em cũng vậy, dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không bao giờ buông tay anh."

Hai bàn tay nắm chặt, những lời hứa chưa kịp nói thành lời lại tràn ngập trong tim họ. Đó là khoảnh khắc mà cậu cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi, là động lực để tiếp tục chiến đấu với những ngày tháng u ám phía trước.

Dưới bầu trời xanh xám, giữa tiếng mưa rơi nhẹ, hai con tim lặng lẽ đập chung một nhịp, hứa hẹn một tương lai dù không trọn vẹn nhưng đủ để họ mơ về.

Hai con người, hai trái tim nhưng chung một nhịp đập. Họ nắm chặt tay nhau, không biết rằng ở đâu đó, bóng tối đang lặng lẽ rình rập, chuẩn bị bùng phát và cuốn họ vào một chuỗi ngày đầy giông tố và nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip