4
Biên giới Campuchia - Thái Lan.
Bầu không khí ở biên giới Campuchia nặng trĩu hơi ẩm, mùi cát bụi và xăng dầu quấn quanh như một tấm lưới vô hình. Khu phức hợp đền thờ cổ Preah Vihear về đêm sáng rực, nhưng dưới những tấm biển neon rực rỡ là mạng lưới ngõ hẻm chằng chịt – nơi tiếng súng là ngôn ngữ chính, và mạng người chỉ đáng giá bằng một điếu thuốc lá rẻ tiền.
Duy Lân bước xuống từ chiếc xe bán tải cũ, áo sơ mi đen vắt hờ trên vai. Đôi mắt hắn như lưỡi dao giấu trong vỏ, bình thản nhưng không che giấu sát khí. Trong thế giới ngầm, người ta gọi hắn là "Kỳ Lân Trắng" – một cái tên đủ để khiến đám buôn súng địa phương run rẩy.
"Mục tiêu trong khu chợ đêm cũ. Tầng ba tòa nhà bỏ hoang."
Tiếng báo cáo vang lên qua tai nghe. Duy Lân gật nhẹ, siết chặt khẩu súng lục lạnh ngắt trong bàn tay đeo găng.
Căn nhà ba tầng như một khối bê tông mục rữa giữa trung tâm chợ đêm. Cửa sổ vỡ nát, rèm cửa bẩn thỉu đung đưa trong gió. Duy Lân bước vào, mùi máu tanh và ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Một bóng đen bất ngờ lao ra từ góc tối. Hắn nghiêng người, súng bật chốt. Pặc. Viên đạn xuyên qua trán đối phương, cơ thể đổ xuống không một tiếng động. Duy Lân không dừng lại, từng bước như đang đi dạo, nhưng mắt hắn lia khắp các góc tối.
Tiếng súng vang lên liên tiếp. Một nhóm lính đánh thuê Đông Âu đã chờ sẵn, vũ khí hạng nặng, đội hình chuyên nghiệp. Duy Lân nấp sau cột bê tông, đổi băng đạn nhanh như một thói quen.
"Mấy thằng này được huấn luyện tử tế đấy."
Hắn thì thầm với chính mình, khoé môi nhếch một nụ cười lạnh.
Đúng lúc đó, tiếng động cơ xe máy phân khối lớn vang lên ngoài đường. Một bóng người mặc áo khoác dài xuất hiện, khẩu súng trường tấn công trên tay. Từng phát bắn chính xác đến mức đáng sợ, hạ gục ba tên chỉ trong bốn nhịp thở.
Duy Lân cau mày, ánh mắt sắc như dao. Người vừa đến tháo mũ bảo hiểm, để lộ gương mặt góc cạnh, mái tóc đen cắt gọn. Đôi mắt đen lạnh lùng như hồ nước đêm.
"Anh là ai?" Duy Lân khẽ hỏi, giọng trầm và khàn.
Người kia không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn hắn, giọng trầm ấm nhưng sắc bén:
"Cậu đến để lấy hợp đồng. Tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta không phải kẻ thù."
Rồi họ chiến đấu bên nhau như đã luyện tập hàng chục năm. Người kia di chuyển cực kỳ chính xác, từng viên đạn của hắn không hề lãng phí. Duy Lân cũng không kém: cơ thể uyển chuyển, lạnh lẽo như một sát thủ sinh ra để giết.
Khói súng, tiếng la hét, mùi máu và bụi đường hòa vào nhau thành một bản nhạc hỗn loạn. Khi căn nhà cuối cùng yên lặng, hai người đứng giữa đống xác, hơi thở chậm và đều.
Người kia cúi xuống nhặt chiếc USB nhỏ từ túi áo của tên cầm đầu.
"Đây là thứ anh cần."
Duy Lân hạ súng, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Còn anh là ai?"
Người kia nhếch môi, thốt ra cái tên đã rất lâu rồi không được nhắc đến:
"THE AURORA, trưởng nam."
Khoảnh khắc ấy, không cần nhiều lời, cả hai đều hiểu: đêm nay không phải lần cuối họ gặp nhau.
Khi rời khỏi khu chợ đêm, trời vẫn đổ mưa nhẹ. Đèn đường hắt ánh sáng vàng nhợt nhạt lên bóng lưng hai người đàn ông — hai kẻ đứng trên đỉnh của những gia tộc không ai dám gọi tên. Và giữa khói súng còn chưa tan, một mối dây vô hình đã lặng lẽ nối liền số phận của họ.
-----
Việt Nam.
Tin cuốn sổ thất lạc lan ra nhanh chóng như vết nứt của tấm gương khổng lồ , chẻ đôi sự cân bằng vốn mong manh trong thế giới ngầm quốc tế.
Trong khi đó, tại dinh thự ALL ROUNDER, mọi thứ vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ.
Phòng họp chính đêm nay như một pháp đình. Ánh đèn vàng lạnh hắt xuống bàn gỗ mun, phản chiếu những khuôn mặt già nua của các vị đại lão – những con sói già từng cùng Nguyễn Huỳnh Sơn xây dựng đế chế. Nhưng sự tôn trọng dành cho người đứng đầu không đồng nghĩa với sự công nhận dành cho người kế vị.
Họ đánh mắt lướt qua bốn anh em, dừng lại tại Hồng Cường rồi nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt và nghi ngờ.
"Chúng ta đã đặt cược sai." Một lão già mở lời, giọng trầm đục như than cháy. Bàn tay lão gõ từng nhịp lên bàn, tiếng cộc cộc khô khốc vang lên khắp căn phòng. "Một gia tộc như thế này... không thể giao cho kẻ không cùng huyết thống. Một cuốn sổ cũng không giữ nổi, còn nói gì đến cơ nghiệp."
Có tiếng ghế dịch nhẹ, nhưng lại khiến cả căn phòng chấn động. Hồng Cường đứng lên, không cần một lời giới thiệu, khí chất của anh đã làm căn phòng trầm hẳn xuống. Bộ suit đen tôn dáng, găng tay đen bóng mờ, từng cử chỉ đều toát ra sự bình tĩnh đến lạnh sống lưng.
"Không giữ nổi cuốn sổ, nhưng vẫn giữ được mạng của từng người ngồi đây," giọng anh trầm, rõ ràng, từng chữ như đinh đóng xuống gỗ.
"Là tôi, ba năm trước, cắt đứt đường máu của tổ chức Yakuza muốn nhúng tay vào Đông Nam Á. Cũng là tôi, hai năm trước, dẹp sạch băng đảng Medellín khỏi tuyến hàng châu Âu. Và chỉ sáu tháng trước..." – anh khẽ nhếch môi cười nhạt – "... ai đã khiến Bộ trưởng Nội vụ của một quốc gia cúi đầu ký thông qua dự luật để chúng ta độc quyền vận chuyển vũ khí hợp pháp?"
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Không ai dám ngắt lời.
Hồng Cường chống tay lên bàn, ánh mắt quét chậm một vòng, giọng sắc như lưỡi dao:
"Quyền lực không cần máu mủ để tồn tại. Nó chỉ cần một kẻ đủ tàn nhẫn và thông minh để giữ mọi người sống sót."
Những đại lão vốn cao ngạo chỉ biết im lặng. Một số cúi đầu, một số liếc nhau nhưng không ai phản bác. Huỳnh Sơn ngồi ở vị trí chủ tọa, tay xoay nhẹ chiếc nhẫn đen, đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Không ai dám nhắc lại chuyện huyết thống nữa.
Cuộc họp vẫn đang tiếp tục diễn ra. Sau khi tin tức cuốn sổ bị đánh cắp lan rộng, gia tộc cũng vì đó mà xuất hiện nhiều vấn đề về việc làm ăn. Từng nhánh con lần lượt báo cáo. Người thì nói tuyến vận chuyển phía nam tạm thời phải siết chặt vì bị đối thủ gây khó dễ; nhánh tài chính nhắc đến doanh thu sụt nhẹ song vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Nhánh nhỏ quản lý sòng bạc trong nước thông báo vài tụ điểm bị kiểm tra đột xuất, nhưng khẳng định mạng lưới vẫn vận hành ổn định. Những con số tổn thất không lớn, song mỗi lời báo cáo như một đốm lửa nhỏ ném vào bầu không khí đặc quánh, buộc tất cả phải cẩn trọng hơn trước ánh mắt lạnh lùng, điềm tĩnh mà đầy sức ép của người đứng đầu.
Giữa không gian tĩnh lặng, một tiếng "tách" khẽ vang lên – màn hình phía cuối phòng sáng bừng. Không ai động tay. Dòng chữ mã hóa chạy trên nền đen, rồi dừng lại thành một email ngắn:
"Đế chế của ngươi đang rạn nứt. Ngọn lửa đã châm. Hãy xem ai sẽ cháy trước."
Bên dưới là hình ảnh một con rắn bạc quấn quanh lưỡi kiếm đen. Không ai thốt ra lời, nhưng không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Lâm Anh lập tức mở thiết bị quét, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Chỉ vài giây sau, email biến mất như chưa từng tồn tại, không để lại một dòng log nào.
"Đây là tuyên chiến," Phi Long cất giọng trầm, tay khoanh trước ngực, ánh mắt u tối như vực sâu. Anh không giận dữ, không sợ hãi, chỉ là một sự tính toán lạnh lùng đến mức khiến người ta ớn lạnh.
Ngoài kia, thế giới ngầm bắt đầu chuyển động. Các tập đoàn tài chính ở châu Âu đồng loạt phong tỏa tài khoản. Các tuyến hàng qua biên giới bị chặn. Macau nhận lệnh kiểm tra đột xuất với sòng bạc lớn nhất thuộc quyền gia tộc. Một bàn tay vô hình đang xiết chặt thòng lọng quanh cổ gia đình này.
Và ở Macau – trung tâm ánh đèn xa hoa nhất châu Á – một ván bài lớn hơn cả sinh mạng đang được sắp đặt. Hồng Cường đích thân đến đó để giải quyết vụ kiểm tra, nhưng những người đang chờ anh... không chỉ là đối tác.
Bóng dáng hai con sói trẻ đã xuất hiện trong bóng tối, mang theo hơi thở của quyền lực và nguy hiểm.
Macau đêm nay, ánh đèn sẽ rực rỡ như máu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip