Chương 3: Ảo mộng (2)

Chương 3:

- Thế..- Aphrodi khoảnh tay dựa vào bức từng đằng sau nhìn Kazemaru và Ichihoshi -.. ý 2 người là chúng ta vốn là cầu thủ bóng đá sao?.

- Phải - Kazemaru trả lời chắc nịch - Hơn nữa chúng ta còn là đồng đội..-Anh dừng 1 chút, hơi lưỡng lự nhưng cũng nói ra -..chứ không giống như bây giờ.

Những người còn lại nhìn nhau, ý tứ rõ mồn một.

Từ khi nào chúng ta thành cầu thủ thế? Bóng còn chưa từng chơi cơ mà.

- Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Mọi người đang đùa đúng không ạ? Nii - san anh nói gì đi.

Ichihoshi nhìn Mitsuru, người anh trai cậu luôn yêu quý và kính trọng giờ lại xưng hô với cậu như bạn bè, cậu chẳng hiểu nổi cái quái gì đang diễn ra nữa, nếu như đây là 1 trò đùa thì nó thật quá đáng.

- Kazemaru - san, Ichihoshi - san, để em khẳng định lại lần nữa, tất cả những người ở đang cực kì nghiêm túc, và chuyện này không có gì đáng để đùa cả. Ngược lại, còn khá nghiêm trọng là đằng khác.

Nosaka nói, trông cậu chẳng có gì là đang đùa cả. Hơn nữa Nosaka mà Ichihoshi biết không phải là người sẽ làm mấy việc như vậy. Nhưng điều này càng khiến cậu trai tóc xanh ảo não, rốt cuộc chuyện này là sao?.

- Có lẽ là do ảnh hưởng của "ảo mộng" dẫn tới kí ức của 2 người bị xáo trộn, tệ hơn là bị thay đổi hoàn toàn.

Fubuki sau 1 hồi im lặng suy nghĩ cuối cùng cũng lên tiếng.

- Ảo mộng? - Kazemaru khó hiểu nhìn Fubuki.

- Trước đây 2 người từng bị 1 ma pháp sư tấn công, trúng phải ma pháp "ảo mộng" của hắn nên hôn mê suốt 2 tháng liền. Ma pháp này tạo ra trong tiềm thức các cậu dòng kí ức giả khiến các cậu quên đi kí ức thật. Đại khái là vậy.

Giờ tới lượt Kazemaru và Ichihoshi tròn mắt nhìn nhau.

Ma pháp sư?.

- Ý câu là nơi này con người biết sử dụng phép thuật?.

Fubuki gật đầu.

- Nhưng chỉ có 1 số ít thôi, còn lại đa số là những chủng loài không phải con người, bọn chúng hầu như ít nhiều đều biết phép thuật.

Cả Kazemaru và Ichihoshi đều có chút không tiếp nhận được sự thật này. Cũng phải thôi, ai mà ngờ được những chuyện mình đã trải qua hay thậm trí những người thân thuộc nhất với mình, tất cả, tất cả đều chỉ là 1 giấc mơ cơ chứ, nó rất khó tin. Cứ ngỡ mình biếy tất cả nhưng hoá ra lại chẳng biết gì, cái cảm giác mơ hồ này khiến họ cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là lạc lõng. Khi con người ta mất đi kí ức, tất cả đều trở lên xa lạ, không biết đâu là đúng đâu là sai, cũng không biết ai tốt ai xấu, thế nên sợ hãi là phản xạ tất nhiên.

Kazemaru hít 1 hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, anh nói:

- Được rồi, coi như chúng tôi tin các cậu. Vậy giờ làm sao để chúng tôi lấy lại kí ức?.

- Chỉ có 1 cách là phá vỡ dòng kí ức sai lệch kia - Aphrodi trả lời - nhưng không phải chúng tôi làm, chúng tôi cũng chỉ là người thường thôi Vậy thì là ai?.

- Vậy thì là ai?.

- Là Endou, cậu ấy là người duy nhất có thể xâm nhập vào tiềm thức của 2 người.

- Endou - san biết phép thuật sao ạ?.

- Không chỉ là biết thôi đâu. Anh ấy mạnh lắm đấy.

Mitsuru ngồi trên thành ghế nói với vẻ mặt tự hào.

Ichihoshi vốn giỏi quan sát, cậu nhận ra những người ở đây hình như rất tôn thờ anh Endou, mỗi lần nhắc đến anh ấy ánh mắt họ đầu thấy đổi, có gì đó như si mê? Nó khiến cậu tò mò không biết Endou - san ở thế giới này như thế nào nhỉ?.

- Thế Endou - san đâu rồi ạ?.

- Cậu ấy ra ngoài cùng Froy rồi.

- Froy? Froy cũng ở đây sao anh Fubuki?.

- Ukm, em ấy là thành viên trong gia đình, bằng tuổi em với Mitsuru..hmm - Fubuki nghĩ nghĩ 1 chút lại nói tiếp -..có lẽ anh nên nói rõ nhỉ. Trong nhà có tất cả 9 người, anh, Aphrodi, Kazemaru, Gouenji bằng tuổi đều là 19, em, Mitsuru và Froy 18, còn lại Nosaka nhỏ nhất 17.

Ichihoshi đỡ trán, không tin nổi là Nosaka nhỏ tuổi hơn cậu.

- Endou - san thì sao anh?.

Fubuki trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Ichihoshi. Anh chuyển chủ đề.

- Chuyện này tới đây thôi, đợi Endou về sẽ tính tiếp. Hôm nay là chủ nhật, mọi người biết phải làm gì rồi chứ?.

- À tớ vừa nhớ ra có chuyện phải làm, tớ đi tr-..

- Đứng lại đó Aphrodi.

Fubuki tóm cổ áo kẻ đang muốn chuồn đi kia. Cười mỉm. Anh nói bằng 1 giọng rất đỗi nhẹ nhàng:

- Làm hoặc là cậu sẽ nhịn tới ngay mai và tớ cũng sẽ cắt luôn tiền tiêu xài tháng này của cậu.

Aphrodi đành ngậm ngùi đầu hàng. Fubuki bình thường hiền lành vậy thôi chứ thật ra nghiêm khắc lắm, nói là nhất định sẽ làm cho mà xem.

- Fu - chan thật ác quá.

- Là tại cậu muốn trốn việc thôi.

- Mọi người chuẩn bị làm gì à?.

Kazemaru hiếu kì hỏi.

- À, chủ nhật mỗi tuần tất cả các thành viên trong nhà sẽ cùng nhau dọn dẹp, nhưng cậu với Ichihoshi thì không cần tham gia vì 2 người cũng mới hồi phục nên cứ nghỉ ngơi đi.

- Chúng tớ không sao, chúng tớ có thể giúp.

- Biết là vậy nhưng Endou sẽ không thích đâu, mà tớ lại không muốn làm cậu ấy lo lắng, 1 chút cũng không. Thế nên là..- Fubuki đẩy cả 2 lên tầng - ..các cậu về phòng nghỉ ngơi đi.

Thấy Fubuki có vẻ như sẽ không thay đổi quyết định, Kazemaru và Ichihoshi đành trở về phòng.

____________________

- Ichihoshi, em nghĩ sao về chuyện này?.

Kazemaru ngồi trên mép dường thả 2 chân xuống, anh quay qua cậu nhóc đàn em đang ngồi cạnh hỏi. Thực ra trong lòng anh đã có quyết định rồi, chỉ là muốn biết Ichihoshi có nghĩ như vậy không mà thôi. Hoặc biết đâu cậu nhóc quân sư này lại có ý hay thì sao.

- Em biết là hơi khó tin nhưng em có 1 giả thuyết.

- Giả thuyết?.

- Vâng, Kazemaru - san có biết về thế giới song song không ạ?.

- Ý em là thực chất chúng ta đã bị dịch chuyển sang thế giới khác giống hệt thế giới gốc đúng không?.

- Kazemaru - san anh có tin vào điều này không?.

- Chính xác thì đó là điều mà anh đang nghĩ đây. Anh không tin những chuyện mình đã trải qua chỉ là 1 giấc mơ như họ nói. Có lẽ cả anh và em đều đã xuyên không vào bản thể giống hệt mình ở thế giới song song này. Chỉ là mặc dù có ngoại hình giống nhau nhưng những người ở đây không hề có tính cách giống như bạn bè chúng ta ở thế giới gốc, ngay cả mối quan hệ cũng thay đổi.

- Vậy anh đã nghĩ ra cách để quay về chưa?.

- Anh nghĩ là có 1 cách mặc dù không khả thi cho lắm.

- Là gì ạ?.

- Phép thuật. Không phải ở đây có thể sử dụng phép thuật hay sao? Nên anh tin là sẽ có loại phép thuật nào đó giúp chúng ta trở về.

Ichihoshi gật đầu, cũng phải, phép thuật vốn rất đa dạng, bọn họ có thể sẽ tìm được thứ họ cần.

- Hay là chúng ta nhờ Endou - san, anh ấy biết phép thuật mà.

- Không được - Kazemaru lập tức bác bỏ ý kiến của Ichihoshi - Chúng ta còn chưa biết Endou ở đây là người như thế nào, hơn nữa e rằng cậu ấy sẽ không tin chúng ta đâu. Giờ chỉ còn cách tùy cơ ứng biến vậy.

Cả 2 bàn bạc thêm 1 lúc, nhìn ra cửa sổ trời cũng đã sắp tối. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip