Chương 42: Cơn lốc ngoại xâm

  Để thành thật mà nói, có thể các bạn đã đúng khi nói tôi rằng tôi là một cô gái cứng cỏi, gan dạ, bất khuất trước cái xấu, không run sợ trước cái ác.
  Có lẽ là vậy, nhưng để mà có được như ngày hôm nay thì trong quá khứ tôi đã phải chịu biết bao nhiêu đau thương nhọc nhằn. Nhiều lúc khi bị coi thường tôi chỉ muốn ứa nước mắt, nhiều lúc khi bị đánh đập hành hạ thì chỉ muốn tự kết thúc cuộc đời. Nhưng chìa khóa giúp tôi trở nên như bây giờ chính là lòng quyết tâm.
Mọi người thường gọi tôi là Chise Wangeru, và gắn thêm cái mác "Tiểu thư" ở phía sau. Sở dĩ mọi người hay gọi như vậy là vì tôi cũng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, ăn làm nên ra. Nếu có ai bảo rằng là con gáđộc nhất trong một gia đình quý tộc như vậy thì sẽ là sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng thực tế là không.
Trái lại, đó là ác mộng.
Lúc tôi còn là một cô bé tuổi mới lớn, đất nước còn chiến tranh triền miên, tất nhiên người dân sẽ bị ảnh hưởng bởi chế độ phong kiến đương thời. Rất nhiều tư tưởng lỗi thời đang thao túng tâm trí nông cạn của người dân, đặc biệt là sự phân biệt đối xử nam nữ.
Cha tôi không phải ngoại lệ.
Nếu phải lựa chọn việc có một đứa con gái duy nhất và bị vô sinh thì chắc chắn rằng ông ta đã quyết định không lấy vợ rồi. Cha tôi nghĩ rằng một đứa con gái như tôi thì không thể tiếp quản được cơ ngơi công việc của mình, rằng tôi không thể thừa kế được cho ông, và rằng tôi sẽ không bao giờ được ông coi là con mình. Suốt từ nhỏ tới giờ liệu tôi tự hỏi rằng lần cuối...à không lần đầu ông ta gọi tôi là con là khi nào? Vậy hoá ra tôi chỉ xứng làm cái gai trong mắt ông ta thôi.
Mẹ tôi thì ngược lại, bà ra sức bênh vực, an ủi và bảo vệ cho tôi mỗi khi bị người xung quanh xa lánh. Bà không hề ghét tôi, trái lại, luôn tìm cách cho con gái mình cũng ó một cơ hội, để chứng minh mình không hề kém cạnh với người khác giới.
Nhưng vô ích thôi.
Cha tôi còn chẳng màng đến mẹ tôi, ngay cả khi bà đã khuyên can, lay động tinh thần hay thậm chí cả mắng mỏ, xúc phạm.
Kết cục, cha tôi tái hôn với một người phụ nữ khác, có một đứa con trai đúng như ý nguyện của mình, để lại cho tôi và người mẹ đơn thân tự nương tựa lẫn nhau. Hai năm sau, bà qua đời vì quá đau buồn nên mang bệnh.
Mà tôi kể cho mọi người chuyện tôi cũng là một pháp sư chưa nhỉ? Trong thời gian đó, một trăm phần trăm quyền lợi của nữ giới sẽ thấp hơn rất nhiều. Khác với các nam pháp sư, những nữ pháp sư sẽ được coi như một dạng "quái vật", hay "phù thuỷ", và sẽ bị ghẻ lạnh, đuổi đánh. Bất cứ sự tự do và quyền lợi của họ sẽ bị chính quyền và luật pháp theo dõi nghiêm ngặt. Tệ nhất, họ sẽ bị cấm kết hôn và chỉ có thể sử dụng pháp thuật dưới sự cho phép của chính quyền.

———————————

- Vậy đó... Đó là lý do em lúc nào cũng tự nhủ với bản thân rằng mình phải luôn giữ vững cho mình một tinh thần khoẻ mạnh, không chịu khuất phục trước bất cứ ai... Chứ đâu phải em sinh ra đã thế. Cuộc đời chông gai lắm anh à, ai mà biết được người ta muốn làm gì mình chứ...
- ...
- Ngay cả em... Hức...cũng bị tước đi quyền được kết hôn... Ban đầu em đã nghĩ rằng mình sẽ không thể lấy chồng... Nên... Hức...Chắc là điều đó không còn gói gọn trong suy nghĩ nữa đâu...
Chise bật khóc. Nekoru thấy thế cũng không khỏi chạnh lòng. Thật thương tiếc cho cô bé khi mà chỉ vì sinh ra với thiên phú pháp thuật mà đã phải chịu biết bao thiệt thòi.
Bỗng cậu đi ra sau lưng và vòng tay qua cổ Chise, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
- Không sao mà, còn anh ở đây mà, và cả những người bạn thân thiết sẵn sàng giúp đỡ em bất kể khi nào nữa... Vậy nên đừng buồn quá... Hãy cho anh thấy em cười nào.
- Hehe... Cảm ơn anh nha...
- Ừm. Về thôi.

  *

- Cấp báo! Cấp báo!
Một anh lính hớt hải chạy trên hành lang dài. Đến trước cửa phòng thì bị một tên khác chặn lại.
- Có chuyện gì?
- Tôi cần gặp Ngài Đại tướng ngay lập tức!
- Không được. Bây giờ là giờ nghỉ ngơi của Ngài, có gì để mai đi!
- Nhưng đây là chuyện khẩn cấp! Đội tuần tra số 5B đã quay về!
Bất chợt một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc đối thoại:
- Nhóm 5B sao? Chẳng phải là đội tuần tra quanh lãnh địa của con người ở phía Tây sao?
- Ch...chào Ngài Đại tướng! Phải chăng giờ này Ngài nên nghỉ ngơi trong văn phòng rồi ạ...? - Cả hai người lính đồng loạt cúi rạp xuống.
- Ta không thấy mệt, cảm ơn. Nhưng chuyện các ngươi nói về đội tuần tra số 5B là sao? Bộ khu vực đó có vấn đề gì à?
- Bẩm... Nguy to rồi! Theo cập nhật tình hình gần nhất từ bên đó thì...thì...
- Thì sao?
- Họ đã bảo rằng... Có một đoàn quân của con người đang đổ bộ từ phía Tây và đang hướng thẳng tới thành Fountain. Chúng không đông lắm, chỉ tầm vài vạn tên, nhưng trong số đó tên này tên nấy cũng cưỡi ngựa, dao kiếm giáo mác đủ cả! Tệ hơn nữa, dẫn đầu chúng là...là một nữ tướng cầm thương mạnh mẽ, đã đánh bại toàn bộ những người có mặt ở đó chỉ còn 2 người sống sót trở về. Nếu nói không ngoa thì...cô ta mạnh chẳng kém gì Ngài đâu ạ!!
- K...không thể nào! Ngươi có chắc chắn đây là tin chính xác không?
- Một trăm phần trăm!! Hơn nữa, tôi đã tính toán rằng... Chỉ nội trong ngày mai... LÀ BỌN CHÚNG SẼ ĐẾN ĐƯỢC ĐÂY Ạ!
Tên Đại tướng im lặng một hồi, mặt tỏ ra lo lắng chút. Lát sau, hắn lấy lại vẻ bình tĩnh và nói:
- Ta hiểu rồi. Khởi động cảnh báo cấp B(rutal) và hạ lệnh chuẩn bị quân. Chúng ta sẽ đặt sự an toàn của người dân lên đầu, nên hãy di tản nếu cần thiết!!
- Rõ thưa Ngài!!
Hai người lính tức tốc chạy đi, còn Đại tướng thì quay đầu vào văn phòng, leo lên giá sách lấy một xấp giấy tờ gì đó.
Sáng hôm sau, Lucifer tỉnh dậy đầu tiên. Cậu chạy tới phòng ngủ từng người một, hét lớn:
- MỌI NGƯỜI! DẬY MAU! Lớn chuyện rồi!!
- Gì vậy Lucifer... Mới có 7h sáng mà... - Nekoru dụi mắt.
- Không có thời gian để giải thích đâu! Dậy chuẩn bị đi, rồi ra ngoài quảng trường, tôi đi gọi hai người kia dậy đây! Chise, Natalie, mọi người đâu cả rồi!!
- Được rồi...
Nekoru đáp bừa rồi...lăn ra ngủ tiếp.
  Lát sau,, mọi người mới chịu dậy và ra tập trung tại quảng trường.
- Có chuyện gì mà đông thế? - Natalie hỏi. - Bình thường có tấp nập thế này đâu, hay lại có đứa nào bị giống như Lucif...
  Đang định nói thì Natalie thấy Lucifer lườm mình nên biết giờ không phải lúc đùa.
- Sao vậy Lucifer, bộ chuyện nguy cấp lắm sao?
- Cực kỳ khẩn cấp. Tớ nghe mọi người loan nhau chuyện có một đôi quân phe con người đang tổng tiến công đến đây hòng diệt trừ thú nhân đấy!
- CÁI QUÁI GÌ...?
- Chưa hết, nghe đâu cầm đầu chúng là một nữ viên tướng rất mạnh, trăm ngàn người chưa chắc đã địch nổi đâu!
- Thế thì nguy quá,, ta làm sao giờ? Không lẽ ngồi đây chờ chết??
- Không sao, chúng ta vẫn còn quân đội mà. Hình như bây giờ hắn sẽ lên phát biểu...
- "Hắn"...?
- Kia kìa, là tên...
- Đại tướng anh minh kìa ra rồi kìa!
- Ngài ấy xuất hiện rồi!
- Mọi người yên tâm, có ngài ấy là chúng ta sẽ được an toàn!
  Cả nhóm còn chưa hiểu gì thì đám đông đã nhao nhao lên.
- Tên đó ra đây làm gì vậy?
- Suỵt! Hình như hắn ra để phát biểu...
  Đại tướng đi ra, khác với bình thường, lần này hắn bận một bộ đồ khác, gồm chiếc áo giáp chiến đấu mỏng mặc bên ngoài, quần dài tới chân có giáo bảo hộ và giày da. Ngoài ra bên hông còn có bao đựng kiếm và trên đầu đội chiếc mũ sắt che lấp đôi tai mèo. Có vẻ như bộ đồ vẫn giữ tông màu đen sẫm như thường.
- Xin kính chào toàn thể người dân! Trước hết, tôi xin được gửi tới lời chào trân trọng tới tất cả mọi người. Nay tôi ở đây để thông báo với mọi người một tin khẩn cấp. Hiện nay, nhóm tuần tra ở phía Tây đã phát hiện ra một đoàn quân đang tiến công vào thành Fountain chúng ta nhanh như vũ bão, dự là nội trong trưa nay họ sẽ đến đây!
- Chết rồi, gấp vậy sao...!!
- Toang rồi bà con ơi, giặc đến rồi...
- Giờ chúng ta phải làm sao giờ?
  Đám đông bên dưới nhốn nháo loạn cả lên.
- Xin tất cả hãy bình tĩnh. Bọn họ mạnh không có nghĩa là ta không thể giành chiến thắng. Không dùng sức thì sẽ dùng mưu, yếu tố quan trọng nhất vẫn là việc mọi người đoàn kết hay chia rẽ.
Rồi hắn gọi ra cây kiếm của mình, giơ lên cao dõng dạc:
- Tôi thề dưới chức danh của mình, thề dưới lưỡi gươm của mình, sẽ không để bất cứ ai phải chịu khổ, sẵn sàng hy sinh để đổi lại tự do cho toàn dân tộc! Mọi người, mấy trăm năm qua con người đã đè đầu cưỡi cổ, chà đạp thú nhân chúng ta, ta lùi một thì họ tiến mười, đến nay thì lại cất quân sang chinh phạt chúng ta, vậy thì lần này, chúng ta nên hoà hay chiến?!
- Quyết chiến! Quyết chiến!!
- Hay lắm! Nhưng chiến tranh ắt sẽ có hy sinh, vậy mọi người muốn thế nào?
- Hy sinh! Hy sinh!
- Hahaha! Đây mới là khí thế mà chúng ta cần!! Tất cả hãy yên tâm, tôi đã ra lệnh cho tăng cường phòng thủ quanh thành, đồng thời cho quân lên chiến trường chiến đấu hòng đẩy lùi quân giặc. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, lệnh di tản sẽ được xuất khi mọi chuyện trở tệ!
  Phát biểu hùng hồn xong, tên Đại tướng vung kiếm tạo ra một vệt màu đen dài rồi biến mất vào trong không gian bỏ túi của mình.
- Giờ sao đây? - Một người dân hỏi.
- Thì đi dọn đồ đi là vừa, chắc gì quân ta đã thắng...
- Cái thằng này, mồm thở ra toàn nọc độc, nói gì đâu xúi quẩy không à!
- Đừng có làm loạn lên nữa, có sao thì cũng phải dọn đồ đi, còn những ai có khả năng chiến đấu thì hãy gia nhập vào quân tiên phong để hỗ trợ lực lượng. - Một người lính đi ra thông báo với các người dân.
  Ở đằng kia, chỗ nhóm Nekoru đang đứng cũng xôn xao không kém:
- Vậy thì đúng rồi, có một đội quân đang tăm tia phá sập cái thành này để diệt trừ thú nhân chúng ta. Chết tiệt...kẻ địch không chỉ có một, giờ lại thêm cả quân số ít ỏi, đúng là cuộc chiến khập khiễng!
- Chuyện tối quan trọng cần làm bây giờ là cứ ở tến trong thành đi đã. Kế hoạch đó thì sẽ nán lại sau, để sau khi quân đội dẹp giặc thì mới nên tiếp tục.

                                          *

  Ngay vừa khi chính Ngọ, toàn bộ binh lính tinh nhuệ của thành Fountain đã đứng dàn hàng đều như vắt tranh trước cổng thành. Gần một vạn thú nhân tay cầm kiếm, mặc áo giáp, mặt đang trong tư thế sàng chiến đấu.
  Không chỉ trước cổng, cơ man là người dân cũng đứng khắp trên tường và trong thành, chỉ đợi lệnh mà ra quyết chiến. Ngay tại lúc này, ta không còn có thể phân biệt được đâu là người dân, đâu là binh sĩ nữa, bởi vì tất cả bọn họ đều mang trong mình chung một lý tưởng: Đó là dẹp loạn quân giặc, quyết chiến đến hơi thở cuối cùng để giành lại độc lập.
  Bóng dáng tên Đại tướng đổ dài xuống đất giữa trưa nắng, như để báo hiệu rằng hắn sắp phải gánh vác một trọng trách lớn lao, đó là dẫn dắt và chỉ huy toàn bộ đội quân của mình xông pha trên chiến trường.
  Hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn về ngọn đồi xa xăm. Đó là nơi quân địch sẽ xuất hiện. Mồ hôi chảy đai trên trán, không rõ là do trời nắng hay run sợ, nhưng rõ ràng rằng cho dù là người mạnh nhất thì cũng có lúc phải lưỡng lự.
  Bỗng một người lính trông đã gần 60 bước đến bên gần Đại tướng, vỗ vai hắn nói:
- Chào Ngài.
- Ông là...?
- Cũng chỉ là một trong số những người gia nhập hàng ngũ quân đội của chúng ta thôi. Cậu biết đấy, ta đã nhập ngũ được gần chục năm, thời gian đó chính là quãng thời gian ta thấy được sự vươn lên của "Đại tướng uy dũng thành Fountain", từ một chàng thiếu niên trẻ giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mong Ngài sẽ luôn sát cánh cùng dân diệt trừ giặc!
  Nghe xong, miệng hắn thoáng qua một nụ cười.
- Cảm ơn ông nhiều.
- Ấy chết, thế thì lại vô lễ "Ngài" quá...
  Xong người lính già quay trở lại hàng ngũ.
  Đúng thế. Hắn đã phải mất bao nhiêu năm để tới được chức danh này, được người dân tín nhiệm, và phải gánh vác cả một trách nhiệm lớn lao trên lưng.
  Mỗi lần ngẫm nghĩ lý do mình có được ngày hôm nay...
  Các ký ức lại tràn về...
  Tất cả từ những nơi tăm tối nhất...
  "A...!?" - Tên Đại tướng trong phút chốc mất tỉnh táo, trên trán đổ mồ hôi hột.
  "Không biết quân trinh sát mình cử đi xem địch đến đâu đang ra sao rồi..." - Hắn nghĩ thầm trong đầu. Bỗng một tiếng la thất thanh vang lên từ phía bên trái:
- Ngài Đại tướng! Thấy rồi, chỉ còn cách có vài trăm mét bên kia đồi!
- Chúng đến đó...!!
  Chưa cần hắn phải nói hết câu, tiếng tù và ngân dài vọng ra làm chao đảo cả một đội quân.
- Tiếng tù và ở đâu vậy?!
- Ở hướng 10 giờ!
- Dấu hiệu phát lệnh tấn công đó!!
  Chưa kịp lấy lại hàng ngũ thì tiếp đến là tiếng vó ngựa rầm rập, tuy có thể nghe thấy rằng chúng rất đông nhưng vẫn rất đều.
- Tất cả~! Dàn trận, toán quân phía trước theo ta!! - Hắn giơ kiếm sang bên phải ra lệnh rồi cưỡi ngựa đi ra cùng một nhóm lính nhỏ.
- Hãy cẩn thận, chuẩn bị luôn khiên vì biết đâu chúng sẽ dùng cung...
PHẬP!!
  Ghét của nào trời trao của nấy, một mũi tên phóng thẳng đến chỗ tên Đại tướng.
- HỰ!?
- A...! Ngài...?
- Suýt thì...
  Người thường thì có lẽ đã bị tử trận ngay tại chỗ, nhưng Đại tướng nhà ta không phải dạng vừa. Hắn còn phản ứng nhanh hơn cả người vừa bắn mũi tên đó, nắm trọn chiếc que của tên chỉ trước khi nó đâm vào mặt hắn nửa giây.
- Có vẻ như khách của chúng ta đến rồi.
  Ngay dưới ngọn đồi kia, một đội quân hùng hậu đang hành quân về phía thành Fountain, và dẫn đầu chúng đúng là một nữ tướng cầm thương...



 

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip