Kibutsuji Muzan (KnY)

Ngay từ khi lên mười tuổi, thì anh trai nhỏ tên Toshikuni nhà kế bên đã trở thành một người vô cùng quan trọng trong sinh mệnh của bạn.

Bạn vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh ấy, hoàn toàn không phải là vào một buổi sớm ngày nắng hạ, dương quang ngập tràn, mà là một buổi tối mây mù che phủ, trăng sao đều không ló rạng.

Chàng trai chỉ lớn hơn bạn một chút kia khuôn mặt hiện lên sắc thái trầm ngâm đứng trên ban công tầng hai, bóng tối che khuất nửa người hắn, càng làm nổi bật lên vẻ cô độc tịch mịch cùng sầu muộn vốn không nên xuất hiện ở trên người của một đứa nhóc tầm tuổi này.

Ngay từ khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó trong cơ thể đã luôn mãnh liệt thôi thúc bạn tiến tới, kéo hắn ra khỏi màn đêm đen dày dặc tăm tối ấy, đem cho hắn thứ ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp mà hắn xứng đáng có được.

Trên thực tế, bạn xác thực cũng đã làm đúng như vậy.

Bạn đứng trước sân nhà hắn, ngửa đầu hướng về phía chàng trai kia mà lớn tiếng hét lên.

"Xin chào, em là Y/n!"

Giọng điệu non nớt với âm lượng lớn như vậy hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của chàng trai nọ.

Hắn cúi đầu nhìn bạn, hơi cong cong khóe môi, khẽ mỉm cười một cái, sau đó mới từ tốn đi xuống dưới sân.

Bởi vì ngăn cách giữa cả hai là một cái hàng rào, cho nên bạn không có biện pháp nào tiến lại quá gần đối phương, chỉ có thể cố chấp đu người bám vào thanh chắn, khuôn mặt bánh bao cũng bị ép đến méo mó, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Nhưng có vẻ những điều ấy chẳng có chút mảy may nào ảnh hưởng đến tâm tình của bạn, ánh mắt của bạn vẫn dán chặt vào thân ảnh phía trước, mở miệng lần nữa kiên định lặp lại.

"Xin chào, em tên là Y/n!"

"Anh biết."

Khuôn mặt bạn ánh lên nét tò mò.

Anh ấy biết bạn sao? Sao có thể chứ?

"Em là Y/n, con gái của nhà hàng xóm mới chuyển đến phải không? Sáng sớm nay anh có để ý thấy."

Người kia dường như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng bạn, liền bình tĩnh giải thích như vậy.

"Đúng vậy nha, còn anh là Toshikuni, con trai của nhà Nakamura này phải không?"

Toshikuni nghe vậy hơi ngừng một chút, sau đó mới chậm rãi sửa lại.

"Là con trai nuôi."

"Cái đó đâu có quan trọng! Hơn nữa, anh Toshikuni, em rất thích anh, cho nên sáng ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi được không?"

Lời nói vồ vập mang đầy tính bộc phát vào lần gặp mặt đầu tiên của đứa trẻ đối diện không làm Toshikuni giật mình hay xấu hổ chút nào, ngược lại, hắn dường như đã dự liệu được từ trước mà khéo léo từ chối.

"Anh bị bệnh dị ứng, không thể đi lại dưới ánh nắng mặt trời."

"Không vấn đề gì, vậy thì buổi tối em sẽ tới tìm anh. Quyết định như vậy nhé!"

Cô gái nhỏ không bị đả kích chút nào, ngược lại nhiệt huyết chỉ có tăng chứ không hề giảm bớt.

Đôi mắt của Toshikuni hơi híp lại, khóe miệng hắn lần nữa giương cao, nhẹ nhàng gật đầu.

"Được."

Cứ thế, mỗi tối, bạn đều theo thói quen mà đến tìm Toshikuni, đến mức cả khu phố không ai không biết cô bé Y/n chết mê chết mệt cậu con trai nuôi của nhà Nakamura.

******

"Toshikuni, anh xem này."

Bạn kéo nhẹ ống tay áo, để lộ vết bớt nho nhỏ màu hồng nhạt hình trăng khuyết ở cổ tay trái.

"Mẹ kể từ khi sinh ra em đã có vết bớt hình trăng khuyết này rồi, kì lạ quá đúng không?"

Toshikuni nắm lấy cổ tay của bạn, quan sát hồi lâu, sau đó mới mỉm cười mà đáp lại.

"Không phải là trăng khuyết, em nhìn kĩ xem, có phải là càng giống hình dạng của móng tay người hay không?"

Vừa nói, hắn vừa đặt nhẹ móng của ngón tay cái lên trên, quả nhiên hình dạng hoàn toàn trùng khớp với vết bớt kia, giống như hai mảnh ghép được ráp lại với nhau vô cùng hoàn hảo.

Hai mắt bạn tỏa sáng rực rỡ, cũng nhanh chóng để một ngón tay lên ướm thử.

Kết quả vậy mà lại không vừa.

"A! Anh Toshikuni, của em không vừa, chỉ có móng tay của anh mới được thôi đó!"

"Đúng vậy, chỉ có anh mới có thể... mở khóa được ấn kí này mà thôi, Y/n..."

Toshikuni cúi đầu nhìn vết bớt hồng nhạt kia một cách si mê đến quỷ dị, đồng thời, hắn cũng thấp giọng thì thầm điều gì đó mà bạn nghe không rõ.

"Anh nói gì thế?"

"Không có gì, chỉ là, anh cảm thấy vết bớt này thật đặc biệt."

Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn chẳng còn nửa tia tạp chất, hoàn toàn trong vắt, nhuốm màu dịu dàng cùng sủng nịch.

"Anh cũng vậy, Toshikuni, đối với em, anh cũng là một người vô cùng đặc biệt. Anh đừng lo, em nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho anh."

Bạn mãn nhãn đều là hắn, nở nụ cười tươi, nắm chặt lấy tay hắn, không hề có chút rụt rè nào mà khẳng định chắc chắn như vậy.

Mối quan hệ của hai đứa trẻ được coi là hàng xóm cũng từ đây trở nên vô cùng thân thiết, mà bạn cũng luôn bám dính lấy Toshikuni, tựa như là hình với bóng, chẳng thể tách rời.

******

Nakamura Toshikuni, đây thực chất chỉ là một nhân dạng giả của Chúa quỷ Muzan mà thôi.

Kibutsuji Muzan, hắn ta đã sống cả nghìn năm, cũng có vô số danh tính khác nhau. Hiện tại, hắn đang sống dưới thân phận của một cậu bé mồ côi hiền lành được gia đình Nakamura giàu có tốt bụng nhận nuôi.

Theo lẽ thông thường, Muzan sẽ không sử dụng một thân phận quá lâu, để tránh không cho Sát Quỷ Đoàn truy ra được bất kì dấu vết nào mà lần theo hành tung của hắn, cũng như diệt trừ tất cả mầm mống hậu họa không đáng có.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô bé tên Y/n đã khiến cho Muzan quyết định sẽ gắn bó với cái tên giả Toshikuni này lâu thêm một chút nữa.

Chỉ là không ngờ, "một chút" này của hắn, thế nhưng lại kéo dài đến tận tám năm.

Cô nhóc Y/n ngày nào, giờ đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hoa.

Tất nhiên, vẫn là một đóa hoa căng tràn sức sống, và chỉ nở nộ khi bắt gặp ánh nhìn của Toshikuni mà thôi.

Ấy thế mà, vào sinh nhật mười tám tuổi của mình, khi bạn đến nhà Nakamura để tìm Toshikuni, đón chờ bạn lại là một cảnh tượng hết sức kinh hoàng.

Ông bà Nakamura đã bị sát hại thê thảm, mà kẻ thủ ác, không phải ai khác ngoài con trai nuôi của bọn họ.

Toshikuni trước mặt bạn lúc này quả thực vô cùng lạ lẫm, nước da hắn trắng đến mức tái nhợt cùng với đôi đồng tử đỏ au, tựa như một con quỷ dữ khát máu, thật sự khiến người ta vừa nhìn liền kinh hồn táng đảm, toàn thân run sợ.

Thấy bạn đã chứng kiến toàn bộ sự việc, hắn không những không có nửa điểm hoang mang chột dạ, ngược lại còn ung dung bước tới bên cạnh bạn.

"Toshikuni... nếu đây là mơ, vậy thì giấc mơ này... kinh khủng quá! Anh có thể đánh thức em như anh vẫn thường làm trước đây, có được không... Toshikuni?"

Giọng nói của bạn lạc đi, gần như mất tiếng, hai mắt cũng nhoè dần, cả người không thể khống chế được mà run lên bần bật.

Đáp lại lời cầu xin tuyệt vọng này của bạn, người nọ lại tỏ ra cực kì phấn khích, giống như đây chính là giây phút mà hắn đã chờ đợi từ lâu.

"Được thôi, Y/n. Đến lúc giúp em thức tỉnh rồi!"

__________________

Có phần 2 nha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip