6. Em muốn cưới anh (2).

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Lâm Mặc bây giờ đã là học sinh năm cuối cao trung; chuẩn bị đương đầu với kì thi cao khảo đầy gian nan, vất vả.

Dạo gần đây thời gian rảnh của Lâm Mặc rất eo hẹp. Đến mức cũng khá lâu rồi người trong tiểu khu không còn thấy bóng dáng hai cậu con trai đi chung nữa. Kể cả việc đi học và về nhà, lúc nào cũng chỉ thấy Trương Gia Nguyên đi một mình thôi.

Ban đầu bạn nhỏ Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên còn bày đặt giận dỗi nhưng sau khi biết được anh đang trong thời kỳ nước rút thì liền thôi. Bạn giận anh là thật đấy, nhưng bạn cũng thương anh lắm. Nên là bạn sẽ không đòi hỏi gì ở anh đâu.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, Lâm Mặc bù đầu bù cổ trong việc ôn luyện, Trương Gia Nguyên thì cứ ngày ngày đi học rồi lại về nhà một mình. Trông đến là tội.

Cho đến một ngày, đó là một buổi sớm đầy nắng giữa tiết trời cuối đông đầu xuân lạnh buốt nhưng rực rỡ sức sống; ngày nghỉ hiếm hoi trong lịch học bận rộn của Lâm Mặc. Ba mẹ Lâm đã đi công tác nên trong nhà chỉ còn mình anh. Và Lâm Mặc đã quyết định sẽ dùng ngày này để đưa cậu em trai của mình đi chơi. Dù sao cũng lâu rồi hai người không cùng nhau ở chung một chỗ.

"Ba Trương, mẹ Trương." Lâm Mặc bước vào Trương gia, lễ phép chào hai vị phụ huynh.

"Mặc Mặc hả con ?" Mẹ Trương đang nấu bữa sáng ở trong bếp, nghe thấy tiếng Lâm Mặc liền quay lại, mỉm cười hiền từ "Ngoài đó có lạnh lắm không ? Mau vào đây cho ấm nào !"

Ba Trương đang ngồi ở bàn ăn đọc báo, thấy Lâm Mặc liền đặt tờ báo xuống, vẫy anh vào ngồi cạnh "Lâu rồi không gặp con, gần đây vất vả cho con quá !"

"Cũng không vất vả lắm đâu ạ." Lâm Mặc cười tươi đáp lại, tháo giày xếp gọn vào một bên rồi mới bước vào.

"Con ăn sáng chưa ? Mẹ nấu sắp xong rồi." Mẹ Trương cho một ít hành hoa vào nồi, chỉnh nhỏ lửa rồi đậy vung lại "Ngồi ăn cùng cả nhà luôn nhé ?"

"Dạ chưa." Lâm Mặc lắc đầu "Con định sang rủ Nguyên Nhi đi chơi. Em ấy dạo này thế nào ạ ?"

Mẹ Trương cởi tạp dề treo lên móc hoa cạnh bếp, ba Trương thì thở dài "Thằng nhóc đó, giờ càng ngày càng lười biếng. Thành tích học tập dạo này cũng không ổn định chút nào, ở lớp gần đây cũng hay gây chuyện nữa. Ba đang lo quá."

"Thằng bé như vậy từ lúc nào thế ạ ?" Lâm Mặc ngạc nhiên, Nguyên Nhi lơ là học tập và kiếm cớ gây sự ở lớp chính là chuyện lớn. Bình thường thằng bé vốn rất ngoan, thành tích cũng rất tốt.

"Từ khi con không đưa đón nó đi học nữa đó." Mẹ Trương cũng ngồi xuống bàn, kể xấu con trai cưng "Hồi đầu thằng bé cứ xị cái mặt ra suốt thôi. Sau này không nháo đòi con nữa thì nó lại thành ra như vậy."

"Ba mẹ dạo này thấy khổ tâm với nó lắm." Ba Trương nhìn Lâm Mặc "Con có cách nào chỉnh đốn nó một chút không ? Chứ vài tháng nữa con đi rồi thì thật không biết phải làm sao nữa."

Lâm Mặc trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng hỏi "Nguyên Nhi vẫn chưa dậy ạ ?"

"Ừ, thằng bé vẫn còn đang ngủ nữa. Gọi thế nào cũng quấn chặt chăn không chịu dậy." Mẹ Trương lại thở dài, chỉ chỉ lên tầng.

"Vậy con thử lên xem sao."

Nói rồi, Lâm Mặc đứng dậy đi lên phòng Trương thiếu gia. Nhị vị phụ huynh ngồi dưới bàn bếp nhìn theo bóng lưng anh mà cầu mong thằng bé sẽ trị được cậu quý tử khó chiều nhà mình.

==•==

Lâm Mặc khe khẽ mở cửa bước vào phòng, anh thấy Gia Nguyên quấn chăn nằm nghiêng mặt vào góc tường, đưa lưng ra ngoài. Cả căn phòng mờ sáng nhờ ánh nắng lọt qua khe rèm khéo chưa kỹ. Thở nhẹ một hơi, Lâm Mặc khép cánh cửa lại rồi đi đến bên giường Gia Nguyên.

Anh hơi cúi người, vươn tay ra lay vai bạn nhỏ nhà mình "Nguyên Nhi, bé sâu ngủ, mau dậy thôi nào !"

Trương Gia Nguyên bị Lâm Mặc phá mộng đẹp liền khó khăn mở mắt. Hai cánh cửa sổ tâm hồn nặng trĩu trông như muốn dính liền cả vào với nhau.

Vì vừa mới bị gọi dậy chưa có tỉnh hẳn nên bạn nhỏ Gia Nguyên cực kỳ gắt ngủ. Lại không nhìn rõ trước mắt là ai nên liền nhăn mặt tỏ thái độ, quấn chăn ngủ tiếp.

Lâm Mặc hết cách đành ngồi xuống cạnh giường, thò tay vào trong chăn nhéo má cậu em "Dậy thôi nào Nguyên Nhi, mặt trời lên đến mông rồi !"

Bạn nhỏ Trương Gia Nguyên bị kéo đau thì khó chịu, lập tức vùng chăn ra định sừng sộ lên với người đối diện thì chợt khựng lại.

"Cuối cùng sâu ngủ cũng chịu dậy." Lâm Mặc ngồi trước mặt bạn cười tươi một cái "Tỉnh rồi thì mau đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng."

Anh đứng lên toan quay lưng đi thì bị một mảng ấm áp bao quanh cổ tay giật ngược về sau, ngã xuống. Lâm Mặc đột nhiên bị kéo rõ mạnh thì liền choáng váng, một lúc sau mới quay về trạng thái bình thường.

Lúc này, anh đã phát hiện ra mình nằm gọn trong lòng bạn nhỏ Gia Nguyên. Lâm Mặc chợt nhận ra cậu em trai này của mình đã cao bằng anh từ bao giờ mất rồi. Tay chân cũng dài ra trông thấy, anh còn nhìn ra cả một chút cơ trên bắp tay nữa.

Mà tình trạng hiện tại của Lâm Mặc thì là tiến thoái lưỡng nan. Khuôn mặt Gia Nguyên phóng đại ngay trước mắt anh, chỉ cần hơi ngước lên liền thấy rõ mồn một. Hai tay bạn nhỏ một vòng lên trên giữ lưng, kéo anh nằm sát vào mình; tay kia vòng qua bên dưới giữ chặt eo Lâm Mặc. Chưa hết, Gia Nguyên còn dùng chân mình kẹp chặt chân anh không cho động.

Lâm Mặc hiện tại quả thật là không thể nhúc nhíc. Anh chỉ đành dùng chút sức ở ngón tay cào cào vào bụng Gia Nguyên, nhỏ giọng gọi "Nguyên Nhi, mau bỏ anh ra. Chúng ta dậy đi thôi."

Bạn nhỏ Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên vốn đã ương bướng, giờ lại đang gắt ngủ lại càng trở nên cứng đầu "Không dậy, muốn ngủ với anh."

"Nguyên Nhi."

"Nguyên Nhi à."

Lâm Mặc gọi thêm vài tiếng nữa nhưng bạn nhỏ Gia Nguyên giả điếc không thèm thoả hiệp.

Cuối cùng, Lâm Mặc cũng đành buông xuôi. Hơi ấm từ cơ thể Gia Nguyên bao bọc lấy anh trong lòng. Lâm Mặc cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, nghĩ đến thời gian gần đây có hơi thiếu ngủ thì liền cúi xuống nhắm mắt lại. Nếu đã không thể dậy được thì ngủ một chút chắc cũng không sao.

Và thế là trong căn phòng nhỏ, có hai thiếu niên yên bình chìm vào giấc ngủ.

Mãi một lúc sau, cho đến khi ba Trương mở cửa bước vào phòng, thấy một màn này thì vừa cười vừa lắc đầu. Ông mở điện thoại lên chụp một tấm ảnh rồi vươn người kéo chăn đắp kín cho hai anh em. Sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

"Sao rồi ông ? Hai đứa nó làm gì trên đó vậy ?" Mẹ Trương thấy chồng mình đi xuống liền hỏi.

Ba Trương không nói gì, chỉ giơ điện thoại ra cho vợ xem. Trên màn hình là hình ảnh Gia Nguyên ôm cứng lấy Lâm Mặc, hai anh em nằm trên giường cùng ngủ chung. Rất đáng yêu.

"Chẳng phải Mặc Mặc lên gọi thằng bé Gia Nguyên dậy à ? Sao lại thành ôm nhau ngủ thế ?" Bà Trương nhìn thấy, ngạc nhiên "Mặc Mặc lại chiều thằng bé này rồi đúng không ? Mà sao lại không đắp chăn, trời thì lạnh như thế này ?"

"Tôi đắp cho chúng nó rồi." Ba Trương cất điện thoại đi "Tiểu Mặc dạo này chắc là rất vất vả, cứ để chúng nó ngủ thêm một chút. Bà để dành phần cho hai đứa là được."

Mẹ Trương gật đầu rồi quay người vào bếp. Nhưng đi được nửa đường đột nhiên lại quay lại, lấy chiếc điện thoại ở trong túi ra "Tấm ảnh lúc nãy, ông gửi cho tôi đi. Tôi phải khoe với ông bà Lâm gia mới được !"

Đúng là phụ nữ mà, cái gì cũng có thể tám được.

Đấy là ba Trương nghĩ thế thôi chứ ba Trương không có dám nói đâu. Trong đầu nghĩ một đằng, tay lại thao tác gửi ảnh cho bà Trương ngay được.

Bốn vị phụ huynh có một group chat riêng, có gì cũng đều nói vào đó. Nói chứ người lớn giờ cũng teen lắm đó nha.

Mẹ Trương gửi ảnh xong thì cứ ngắm đi ngắm lại mãi, miệng tủm tỉm cười. Ba Trương thấy lạ mới hỏi "Bà cười cái gì đấy ?"

"Tôi đang nghĩ là hai đứa nó đáng yêu quá." Bà Trương lại giơ tấm ảnh đã-được-đặt-làm-hình-nền trong điện thoại ra, bảo "Kể mà sau này Nguyên Nhi nó mang về một nàng dâu như Mặc Mặc nhỉ !"

Ba Trương cười "Sao bà không ước đó là Tiểu Mặc luôn ?"

"Ôi trời, được vậy lại quý hoá quá ! Hai gia đình ta đã thân lại càng thêm thân !"

Mặc Mặc à, xem chừng nếu sau này anh về làm dâu Trương gia thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha. ^^

==•==

14:55

11/05/2021

LiaLin

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip