Chương 2: Gặp mặt
Yên tĩnh trong rừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rậm rạp lá cây chiếu xuống từng tia nắng, như là vỡ vụn gương phân tán ở thanh bích trong rừng. Dưới thân cây đại thụ, bạch y tuấn mỹ nam yêu ỷ dưới tàng cây, một đầu tóc bạc thoáng như ánh trăng tản ra mông lung quang huy, tuấn mỹ mà mang theo yêu văn khuôn mặt yêu dã lạnh băng, tản ra người sống chớ gần hơi thở. Màu trắng hòa phục, vai phải thượng còn có một cái lông xù xù cùng loại nào đó sinh vật cái đuôi tồn tại. Hắn chung quanh tràn ngập dày đặc mùi máu tươi, nhưng trên người lại là không có vài đạo miệng vết thương, chân chính nghiêm trọng cũng chỉ có hắn cánh tay trái.
Trong giây lát, Sesshoumaru mở cặp kia kim sắc xinh đẹp yêu đồng, lạnh lùng đem tầm mắt đầu hướng cách đó không xa đất trống trước mặt. Tuy nhìn không thấy gì biến hóa, nhưng hắn nghe được có thứ gì đang ở đó và mùi càng lúc càng nồng. Đột nhiên ngay tại mảnh đất trống đó, một màn sương mù hiện lên cùng với hình bóng lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng trong lớp sương dày kia. Việc lạ này làm Sesshoumaru không khỏi cảnh giác, tay phải hai đầu ngón tay nổi lên hơi hơi màu xanh biếc sáng rọi.
Sương tan đi và trước mặt hắn là thiếu nữ mặc lục y không quá mười tám, nàng hai mắt nhắm lại không để ý xung quanh, mái tóc đen dài được búi lỏng hai bên và rũ xuống, và mỗi búi tóc được cố định bằng hoa. Nàng có làn da trắng như bạch ngọc, đôi môi anh đào cùng cái mũi nhỏ làm khuôn mặt nàng tràn nét thơ ngây. Cộng thêm linh khí đột nhiên hội tụ quanh nàng, làm cho người khác lầm tưởng nàng là tiểu tiên nữ hoặc tinh linh lạc xuống trần.
Tây Quốc điện hạ quan sát thiếu nữ trước mặt, từ khi nàng xuất hiện khiến cho linh khí mỏng manh trong không khí dao động và hội tụ quanh nàng. Không, phải nói là bị nàng hấp thụ linh khí vào trong cơ thể. Cái Sesshoumaru chú ý và đánh giá không phải là vẻ đẹp của thiếu nữ trước mắt, mà là khí chất cùng mùi. Nàng có mùi thanh nhã như mùi hoa lan mới nở trong sương sớm và thoang thoảng các mùi dược trộn với nhau. Nhìn khí chất im lặng, lạnh nhạt, ôn hòa và vô hại của thiếu nữ làm Sesshoumaru hạ tay xuống, lục quang trên tay cũng biến mất.
'Nhân loại?' Dựa theo cái mũi của hắn thì có vẻ đúng vậy, nhưng việc linh khí tụ tập quanh người trước mặt thì không giống 'Miko (nữ pháp sư)?' Nhìn quần áo xanh ngọc bích khá lạ mà nàng đang mặt, hắn tự giác bỏ qua giả thuyết này, chưa kể theo những gì hắn biết về pháp sư, thầy tu cùng nữ pháp sư thì linh lực là cơ thể họ tự sản sinh và tích tụ dần theo năm tháng chứ không hấp thụ linh khí ngoại vật.
...
Lâm Lan cảm thấy quái lạ, đang tu luyện sao đột nhiên cảm thấy linh khí xung quanh loãng thế này? Và sao có yêu tu trong nhà? Là khách của sư phụ hay nhị sư huynh sao? Người này là nguyên nhân khiến linh khí bị loãng sao? Không trách Lâm Lan nghĩ thế, vì sư phụ và hai vị sư huynh đều có vài người bằng hữu, trong đó có vài vị là yêu tu thi thoảng đến làm khách. Thường là khách của sư phụ hoặc nhị sư huynh thôi còn khách của đại sư huynh thì rất hiếm khi tới. Còn vụ khiến linh khí bị loãng là cô từng chứng kiến một vài yêu tu trong lúc ra ngoài rèn luyện, có vài yêu tu khi tu luyện đến mức độ nhất định thì yêu lực trào ra ăn mòn linh khí xung quanh, không phải yêu tu nào cũng vậy, là tùy cơ địa mỗi người thôi.
Lâm Lan từ từ mở mắt và lọt vào đôi mắt to tròn của cô là một nam yêu tóc trắng bạc ngồi dựa gốc cây đại thụ trước mặt, cô chớp chớp mắt cảm thấy quái lạ. Lạ không phải là nam yêu mà là khung cảnh xung quanh, cô nhẹ nhàng nhìn quanh thì phát hiện đây không phải sơn cốc mà cô sống hơn ba trăm năm. Nhìn giống một khu rừng già hơn trăm tuổi, hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh cảm xúc trở về bình thường 'Chẳng lẽ trong lúc mình tu luyện vô tình kích động thí nghiệm nào đó của nhị sư huynh rồi bị truyền tống đến đây sao?' Nghĩ nghĩ cô nhìn lại vị yêu tu trước mắt.
Tóc bạc tuấn mỹ nam yêu, hồng văn hai bên má cùng ấn ký trăng lưỡi liềm tô lên nét huyền bí vương giả cho hắn. Nhưng cái thu hút cô không phải vẻ ngoài mà là đôi mắt kim sắc của hắn, nhìn thôi cũng đủ biết sơ qua về vị yêu tu trước mắt. Cường giả, lạnh băng cùng cao quý, đây là những gì Lâm Lan đánh giá. Và thường những vị cường giả khinh thường ngầm chơi xấu hay âm mưu người khác vì 'Có thực lực chân chính thì bất kỳ âm mưu nào cũng chỉ là trò chơi' đây là khái niệm Lâm chân nhân dạy cho cô khi cô bắt đầu tu luyện.
Còn vì sao tuấn mỹ nam yêu cùng khí chất lạnh lùng như Sesshoumaru thường thu hút nữ giới, nhưng sao Lâm Lan lại không động tâm? Việc này phải nói đến việc giáo dục phòng sắc lang, lúc đó giảng viên là Lâm Kiên cùng An Kỳ, Diệp Thiên đâu? Đại sư huynh thuộc phái hành động hơn là nói, nên thường đưa đan dược hay đan phương cho tiểu sư muội.
Quay lại việc Lâm Kiên cùng An Kỳ giáo dục nhà họ bông hoa nhỏ. Lúc đó hai người thay phiên nhau giảng một cách thật đơn giản cùng dễ hiểu cho Lâm Lan.
"Tiểu Lan nhi a, vài ngày nữa ngươi xuất cốc rèn luyện là việc cần thiết, vi sư cùng ngươi hai vị sư huynh sẽ không cản ngươi. Nhưng nên nhớ ngoài đời hiểm ác không giống trong nhà chúng ta, nếu không phải việc liên quan đến mình hay không cần thiết thì đừng để ý, cứ mặc kệ"
"Sư phụ nói đúng đấy Lan nhi, thế giới bên ngoài có nhiều loại người. Đừng nghĩ người có diện mạo đẹp có nghĩa là tốt, ai biết người đó có âm mưu gì biến thái đâu" Nội dung phòng sắc lang chương một: Dạy dỗ tiểu Lan nhi không được để sắc đẹp dụ hoặc hay còn gọi phòng chống mỹ nam kế.
"Ngươi sư huynh A Kỳ nói đúng, nên nhớ kỹ tri nhân tri diện bất tri tâm. Vi sư dạy ngươi nếu muốn biết người đó tốt xấu, đáng tin hay không thì đừng nhìn diện mạo. Nhìn thẳng vào mắt người đó mà đánh giá, vì con mắt là cửa sổ tâm hồn. Nếu đánh giá không được thì đừng có bất kỳ quan hệ nào" Thay vì đánh giá dung mạo để bị câu dẫn, thì nhìn vào con mắt đánh giá. Nếu đụng đôi mắt đào hoa thu hút thì sao? Đương nhiên là họ có dự phòng rồi.
"Tiểu sư muội phải nhớ kỹ, đừng đánh giá vẻ ngoài mà hãy đánh giá qua con mắt. Đặc biệt thấy ai mà có đôi mắt tràn đầy hấp dẫn hay nhìn ngươi say đắm không rời thì những người đó không tốt, toàn biến thái. Đối với mấy tên đó thì thứ nhất là làm lơ rời đi, thứ hai nếu bọn họ dây dưa hoặc chặn đường thì đừng vô nghĩa, trực tiếp đánh một trận rồi chạy. Thứ ba nếu đối phương thực lực cao hơn ngươi thì dùng bom khói rồi chạy nhanh về nhà nói cho chúng ta, sư huynh cùng đại sư huynh và sư phụ thay ngươi xử lý"
Đó là lý do Lâm Lan chưa bao giờ bị sắc đẹp mê hoặc (=,=) cho dù người đẹp nhất thiên hạ đứng trước mặt cô cũng làm lơ vì cô không hiểu xinh đẹp là gì. Trong mắt Lâm Lan chỉ có nhìn được với khó nhìn, việc này phải nói đến nội dung phòng sắc lang chương hai: Đừng bao giờ để tiểu Lan nhi hiểu nghĩa xinh đẹp hay để nàng nghĩ nàng xinh đẹp, nếu nàng nghĩ bản thân xinh đẹp rồi bắt đầu chăm sóc sắc đẹp để đẹp hơn lỡ thu hút đám ong bướm thì thế nào a? Nên mỗi khi cô được khen hay khích lệ toàn là 'giỏi quá', 'làm tốt lắm',... đại loại thế. (=w=')
Nhìn Sesshoumaru, hắn cũng quan sát Lâm Lan khi cô vừa mở mắt. Tuy gương mặt không biểu lộ nhưng đôi mắt lại nói lên hết, từ kinh ngạc đến khó hiểu sau đó tò mò nhìn hắn. Sesshoumaru có loại kỳ quái cảm giác đây không phải là nhân loại thiếu nữ mà là nhân loại nữ hài tử. Lúc Lâm Lan định mở miệng hỏi đường thì tiếng kêu thất thanh cùng tiếng bụi cây lạo xạo gần đó vang lên.
"Sesshoumaru sama! Tìm được ngài rồi đại nhân Sesshoumaru!" Một con tiểu yêu giống ếch xanh cầm cây gậy gỗ mặc nâu phục, thất tha thất thiểu chạy về phía nam yêu.
"Là ngươi à Jaken" Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Sesshoumaru không phải nghi vấn mà là khẳng định.
"Tên bán yêu Inuyasha đáng giận đó! Hắn không chỉ lấy đi Tetsaiga mà còn cướp luôn tay trái của người nữa" Jaken bắt đầu khóc lóc lải nhải "Tôi tuyệt không thể tha thứ cho hắn được!" Khóc lóc một hồi, con ếch xanh mới phát hiện thiếu nữ đang ngồi gần đó nhìn họ
"Nhân loại?! Nhân loại làm gì ở đây?" Jaken giật mình kế tiếp thành bực bội "Đáng khinh nhân loại! Ngươi tính làm gì Sesshoumaru đại nhân?!" Đang định tiếp tục la lối thì...
"Jaken câm miệng" Sesshoumaru nhắm mắt dưỡng thần, lúc Jaken đến hắn cũng có chú ý thiếu nữ này. Xuất hiện từ hư không, hấp thụ linh khí... người này thật là nhân loại sao? Hắn cũng chú ý khi Jaken xuất hiện thì nàng ta không có biểu hiện kinh sợ hay gì, chỉ khi cất tiếng mới kinh ngạc, vì sao kinh ngạc? Dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Lâm Lan đương nhiên không kinh ngạc khi nhìn thấy tiểu yêu quái ếch xanh, sau khi bình tĩnh mình ở chỗ xa lạ thì cô cũng dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh. Cô biết được có tiểu yêu quái đang chạy đến đây và một thiếu nữ đang lén lút nhìn họ không quá xa. Cái cô kinh ngạc không phải hình dáng kỳ quái của Jaken, tuy số lần cô ra rèn luyện không đến hàng chục nhưng thời gian rèn luyện cũng không ngắn, nhiều nhất là cô đi rèn luyện khoảng hơn hai mươi năm. Nên cho dù hình dáng có kinh cỡ nào cô cũng tiếp thu được cùng lắm là hơi ớn thôi, mà điều cô kinh ngạc chính là bọn họ nói cái gì một chút cô đều không hiểu a!
...
Mọi người nghĩ sao? ^^ Cầu ý kiến ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip