#2 gặp lại em.

một buổi chiều mùa thu, isagi nhàn nhã bước trên bãi cát trắng dọc bờ biển. tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, xe cộ qua lại, tiếng người buôn bán, trò chuyện với nhau vừa tầm lọt vào cơ quan cảm nhận âm thanh của hắn. thành phố tấp nập và bận rộn, vội vã mà đầy vui tươi. đứng trước khung cảnh ấy isagi như trở thành kẻ dư thừa lạc lõng trong sự phồn hoa, tấp nập nơi đây.

isagi là một vị khách du lịch từ nơi xa trở về thành phố này, với chỉ một nguyện vọng là tìm được người hắn đã vô tình đánh mất 8 năm trước. ngày ấy sau trận đấu với U20 Nhật Bản nó đã từng dẫn hắn về đây, quê hương của nó. nơi nuôi dưỡng một Itoshi Rin xinh đẹp, ngoan cường nhưng cũng thật quyến rũ như cảnh hoàng hôn ảm đạm mà khiến người ta có cái buồn man mác khi nhìn vào.

hôm ấy rin cũng mua cho hắn một que kem mà theo lời nó nói thì là thứ ngon nhất trên đời, hắn chẳng nhớ rin đã mua cho hắn vị gì. cam? chanh? dâu, vani hay cái gì đó. thế nhưng rin đã chọn vị chanh cho bản thân, cái vị mà theo hắn là nhạt nhẽo và khó ăn nhất. nó khó chịu cau mày khi isagi chê vị kem do bản thân lựa chọn, nếm thử một miếng rin thở dài:

''mày nói đúng, có lẽ thứ tao thấy ngon, thấy nhớ chỉ còn là đống kỉ niệm thôi'' thời điểm ấy isagi chẳng hiểu thứ rin nói tới là gì, có lẽ nó cũng liên quan tới Itoshi Sae? dù sao thì cũng là chuyện nhà người khác, hắn cũng chẳng bất lịch sự đến mức gặng hỏi kĩ hơn. ngày đông chí, trời rét buốt đến thấu sương. isagi chẳng hiểu nổi tại sao rin lại mời hắn ăn kem.

lưỡi hắn lạnh buốt đầu cũng như bị đông cứng, cổ họng ran rát. hắn vốn không giỏi chịu lạnh, ngày xưa lúc chưa phân hóa thành alpha chỉ cần ra ngoài trời rét ăn mặc hớ hênh một chút cũng có thể bị ốm. về sau, khi phân hóa thành alpha hệ miễn dịch mới có chút cải thiện nhưng vẫn không thể chịu lạnh quá lâu.

rin nhìn gương mặt khổ sở của hắn cũng đã nhận ra vẫn đề, nó nhẹ nhàng nâng cằm hắn. một nụ hôn ấm nóng khiến isagi trừng mắt ngạc nhiên, cả hai đã từng làm tình, hôn nhau cũng không phải lần đầu thế nhưng quả thật rin chưa từng chủ động đến vậy. lưỡi nó rất mềm, rất ấm động tác thô bạo có lúc lại nhẹ nhàng mơn chớn không hề giống cái gọi là vụng về của các omega được mô tả trong mấy cuốn truyện isagi tìm thấy trong thư viện.

hắn cứng người, que kem đã chảy nước thành vệt dài từ bàn tay. mọi thứ xảy ra nhanh chóng khiến đầu óc hắn như chập mạch, đến khi rin vỗ bộp vào lưng nhắc nhở về việc kem đã sắp chảy xuống cả áo mới làm hắn tỉnh lại.

******************

''cậu ổn chứ, để tôi gọi taxi đưa cậu về nhà nhé?''  isagi đỡ lấy omega đang ngã khụy nơi con hẻm nhỏ bẩn thỉu khuất người qua lại, rin bị kích động bởi kì phát tình đầu óc ong ong tỏa ra lượng pheromone nhiều không kém. bám lấy cánh tay của isagi nó cố gắng không ngã gục xuống, chỉ 20p trước khi kết thúc ca làm khuya ở cửa hàng tiện lợi chuẩn bị về nhà với con gái.

đoạn đường mà nó thân thuộc, qua lại đã gần 4 năm nay hôm nay lại ẩn chứa nguy hiểm rình rập. mọi giác quan của rin đều rất nhạy bén, nó biết có người theo dõi phía sau. đoạn đường này vắng vẻ, không an toàn nhưng là con đường duy nhất dẫn về nhà nó buộc rin phải tăng tốc trở về nhà càng sớm càng tốt. đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, rin cảm thấy như có ánh mắt đang dõi theo mình từ nơi ấy.

đúng như dự đoán, một bàn tay kéo nó vào con hẻm tối. rin cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nơi ấy, xung quanh không có nhà dân vả lại nơi đây nổi tiếng nhiều những tên cướp giật, alpha thất bại thiếu thốn omega. nếu hét lên hiện tại chỉ càng làm họ đến đông hơn, mấy tên ăn mày thấy em ngoan ngoãn không kêu la thì khoái trí bắt đầu cởi bỏ cái quần rách nát của chúng.

rin run rẩy sợ hãi, pheromone tiết ra ngày một nhiều. em không thể phản kháng lại, tất cả những gì hiện tại rin có thể nghĩ là lời xin lỗi con gái và cầu nguyện rằng em vẫn có thể an toàn trở về với con sau đêm nay. Rina, con gái em. nó vẫn còn quá nhỏ, một cô bé mít ướt hay khóc nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời. rin chẳng thể tưởng tượng nổi con sẽ sống thế nào nếu không còn em.

và rằng nó sẽ lo lắng thế nào nếu sau cả đêm chờ đợi cũng không thấy em trở về, rin khóc trong bất lực tiếng nấc nhỏ cùng hơi thở gấp gáp lo lắng phát ra từ con hẻm thành công thu hút isagi đang đi dạo đêm gần đó. một omega tội nghiệp đang bị quấy rối? hắn có thể ngửi thấy mùi pheromone rất rõ gần đây. 

với thể chất vượt trội của một cầu thủ hàng đầu isagi dễ dàng nhấc bổng những tên ăn mày hôi hám khỏi em nhẹ như nhấc mấy con chó hoang còi cọc rồi ném chúng sang một bên. bọn họ nhận ra sự thua kém thể chất có thể đo lường bằng mắt thường nên lập tức bỏ đi để lại omega bị kích động nơi con hẻm nhỏ tối tăm.

ánh đèn đường hiu hắt chớp chớp có chút  u tối, khiến isagi chẳng thể nhìn kĩ omega tội nghiệp kia là người hắn đã tìm kiếm suốt 6 năm qua. mùi kem chanh ngọt ngào quen thuộc khiến hắn không khỏi nhớ về rin. cậu ta khó khăn đứng lên nhưng lại suýt ngã khụy do chân không còn sức.

''cậu ổn chứ, để tôi gọi taxi đưa cậu về nhà nhé?'' isagi lo lắng đỡ lấy rin. ''cám ơn anh...làm ơn gọi taxi đến địa chỉ...giúp tôi'' em khó khăn bám lấy hắn. isagi rút điện thoại từ trong túi giúp rin gọi xe đến. 

******************

isagi ngồi trên chiếc taxi thẳng tiến đến địa chỉ rin đã đưa ra, nói thật ở nơi này hắn cũng không yên tâm để một omega yếu đuối như vậy đi trong đêm cùng với một tài xế taxi lạ mặt. xe dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ đối diện bờ biển, căn nhà nhỏ bé có vẻ không phải nhà mới. có chút cũ kĩ nhưng vẫn còn chắc chắn và vô cùng sạch sẽ.

rin rút điện thoại có ý muốn trả tiền cho tài xế thì bị hắn ngăn lại. ''để tôi trả cho, nghe nói cậu có con gái mà phải không? mau vào nhà đi, bọn trẻ con tầm tuổi này nhạy cảm với sợ hãi nhiều thứ linh tinh lắm. có khi con bé đã khóc nấc lên vì lo cho cậu rồi'' em có chút ngại ngùng  nhưng vẫn cám ơn sự giúp đỡ của isagi. đây là lần đầu tiên sau suốt 7 năm rin nghe được những lời tử tế đến thế từ một alpha sau khi biết em có con năm 16 tuổi.

suốt 7 năm làm mẹ đơn thân, chửa hoang năm 16 tuổi bị chỉ trích đến mức phải rời khỏi quê hương lăn lộn nơi đất khách quê người. rin nhận đủ lời dèm pha cùng những ánh mắt kì thị và những lời chọc ghẹo của những tên alpha thiếu hiểu biết, con gái em cũng lớn lên trong cảnh thiếu đi người cha. đôi khi về  nhà với quần áo nhếch nhác bẩn thỉu đến mức rin gần như còn chẳng nhận ra con mình.

môi lần như thế em lại cố gặng hỏi con về những việc đã xảy ra ở trường nhưng rina chỉ cười ngây thơ đảo mắt né tránh rồi lại trả lời rằng bản thân đi trên đường không cẩn thận bị ngã, có những ngày người con toàn nước bẩn thì lại là té vào vũng nước hay thứ gì đó tương tự. rin nhiều lần nói chuyện với cô giáo, mong muốn có câu trả lời thích đáng thế nhưng nhận lại chỉ là thái độ hời hợt.

cho đến một ngày khi đến đón con sớm hơn do không phải tăng ca em vô tình thấy cảnh con gái bị bạn bè bắt nạt, chúng gọi con em là đồ không có cha và rằng nó cũng sẽ trở thành một kẻ tệ hại ghê tởm như mẹ nó. nhìn cảnh con gái cố gắng chống trả lại để lấy lại danh dự cho em khiến trái tim rin như bị bóp nghẹt. 

phụ huynh của những đứa trẻ ấy cũng vô cùng đắc ý trước hành động của con mình, nhận được tin mời họp riêng của cô giáo họ không chỉ đến muộn 30p. sau khi đến nơi còn phất tay nói rằng con gái em mới là người làm bẩn con họ khi để chúng phải dạy dỗ lại con bé thay cho em, rin chất vẫn bọn họ về việc sỉ nhục danh dự của cả em và con. cuối cùng chỉ nhận lại một câu nói có lẽ đến cuối đời em cũng chẳng thể quên nổi:

''con của tôi chỉ nói sự thật thôi mà? cậu cũng nên xem lại bản thân và con gái mình đi, không có bố nên không được dạy dỗ đàng hoàng là phải rồi"

trở về nhà trong sự mệt mỏi, rin gục xuống ngay cửa ra vào. bật khóc như một đứa trẻ tội nghiệp, 24 tuổi làm đủ thứ việc từ chạy bàn, thu ngân hay những công việc chân tay khác nhau chỉ mong có thể cho con gái một cuộc sống tốt hơn thế nhưng cuối cùng mọi thứ lại đi vào ngõ cụt. rina đứng một bên ngây ngô nhìn mẹ bật khóc trong tuyệt vọng.

nó chẳng biết phải làm gì để khiến mẹ khá hơn, trong những bộ phim nó từng xem trên TV người cha sẽ luôn là người an ủi vợ mình mỗi khi họ khóc. thế nhưng lại một lần nữa, nó không có cha. phải làm sao bây giờ? ai sẽ ôm mẹ vào lòng rồi dỗ dành mẹ? rina chẳng biết nữa, thế nhưng nó biết mỗi lần nó khóc mẹ nó lại sẽ xoa đầu nó, cho nó một vài cái kẹo trái cây nhỏ rồi từ từ lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên làn da mềm mại của nó rồi từ từ hỏi nó lý do.

và có lẽ lần này nó cũng sẽ làm thế với mẹ, nó vụng về ôm lấy mẹ. ê a mấy câu an ủi mà mẹ hay nói với nó mỗi khi nó khóc, đôi khi lại giúp mẹ lau nước mắt bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn. tay mẹ rất khác với nó, chai sạn thô ráp và không đẹp đẽ như mẹ của những bạn khác. thế nhưng tất cả những gì nó biết là đôi bàn tay ấy đã nuôi nó lớn lên, cho nó cơm ăn áo mặc, được đi học hàng ngày,...

rin thoáng bất ngờ trước hành động của con gái, ôm con vào lòng. em mệt mỏi thì thầm hỏi con:

''rina có thấy buồn vì không có cha không?''

đứa trẻ ngây ngô suy nghĩ rồi đáp lại:

''con cũng muốn có cha như các bạn, muốn được cha dạy học bài, đưa đi chơi chụp ảnh cùng cha, được cha dạy đi xe đạp...nhưng mà rina nhận ra mẹ cũng có thể làm được những điều đó! con chỉ cần rin thôi, nhưng nếu rin cần có ai đó như cha của các bạn để chăm sóc rin thì cũng được ạ'' nó cười tươi đáp lại, rin lại ôm con ngày một chặt hơn.

''con muốn nghe chuyện về cha của con chứ?''

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip