Chap 15: Con Rồng Của Hadrig




Những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu xuyên qua cái cửa sổ màu vàng nhạt, rọi thẳng xuống, chiếu sáng cho nguyên cái hành lang vẫn còn tối thui. Những tia nắng đó bắt đầu chiếu vào mắt của Draco khiến hắn khó chịu và lười biếng mở mắt ra. Hắn muốn nhắm lại thêm một tẹo nữa nhưng có vẻ thời gian không cho phép hắn làm thế.

Draco, như một thói quen, muốn vươn tay lên để duỗi người sau một đêm mệt mỏi và lạnh buốt thì sự nhớ ra hắn đang ôm Hermione trong lòng. Draco có hơi kích động vì việc này, hắn không tin được rằng mình đã hôn cô thậm chí là ôm cô ngủ đến tận sáng hôm nay, mọi thứ cứ như một giấc mơ với hắn vậy.

Dù tiếc nuối lắm nhưng hắn buộc phải đánh thức Hermione dậy để tránh bị mấy người khác phát hiện ra. Hắn hôn lên má rồi trán rồi lại lên môi cô khiến Hermione cáu kỉnh cuối cùng cũng mở mắt ra. Cô bất giác duỗi tay trong tình trạng vẫn đang còn ngái ngủ. Cánh tay cô đưa thẳng lên và đập vào mặt Draco. Đến lúc đó cô mới biết rằng mình vẫn đang nằm trong lòng hắn.

"Ôi trời Draco! Có sao không?" Cô vội vã quay người lại khi nghe thấy tiếng rên rỉ đằng sau lưng.

"Năm ba thì là đánh gãy mũi, tối hôm qua là tạt nước trà nóng còn hôm nay lại đập vào hàm. Em đang định giết tôi đấy hả?" Draco dù đau đớn vẫn cố mỉm cười. Đó không còn là nụ cười nửa miệng thương hiệu của Draco mà là một nụ cười rạng rỡ.

"Xin lỗi..." Cô hơi cúi đầu xuống. Draco chộp lấy thời cơ xoa xoa đầu Hermione khiến cô giật mình.

"Tí gặp ở lớp nhá, giờ tôi phải về Slytherin rồi." Draco vẫn ngồi im ngay đó dù đang nói tạm biệt. Hắn đỡ cô dậy rồi sau đó mới chật vật đứng dậy vì cả cơ thể đang kêu lên mấy tiếng răng rắc của xương. Có vẻ ngủ ở ngoài trời, trên sàn nhà không phải là ý tưởng hay.

"Anh muốn lấy ít trà chứ? Em sẽ vào lấy nhanh thôi." Cô mặc áo khoác vào cho chỉnh tề rồi gấp gọn cái khăn quàng cổ lại.

Draco từ tốn lắc đầu, hắn hôn lên trán cô thêm một lần nữa rồi dùng tay áp lên mặt cô "ta có thể cùng nhau uống vào lúc khác mà. Bây giờ em nên đi vào trong trước khi có ai đó phát hiện ra em đã ở ngoài này cả đêm."

"Ừ, cảm ơn anh!" Cô vui vẻ đáp, tự dưng lại muốn ôm lấy hắn. Hermione thở dài, nếu như sau khi tạm biệt cô thì hắn lại đi làm mấy chuyện xấu xa kia thì sao? Lúc đó cô có còn kịp chạy đến và ngăn cản hắn khỏi làm việc ngu ngốc không?

"Nè cô nàng lúc nào cũng mơ mộng! Đi vào trong đi nào." Hắn dùng tay búng nhẹ lên trán cô.

"Nói anh nghe nè Draco, đừng có đi lang thang vào buổi đêm như vậy nữa nhé! Với lại đừng có chộp lấy rắc rối nữa." Cô cảnh cáo, Draco cũng hiểu rõ Hermione đang cố nói với hắn điều gì.

Vậy nên hắn mới đứng im và không đáp lại cô khi cô nói câu đó.

Hermione hiểu rõ vì sao hắn lại im lặng như vậy. Cô tiếp tục thở dài nhưng vẫn ngẩng mặt lên và mỉm cười với hắn.

Hôm nay, tiết đầu tiên là tiết Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí của giáo sư kiêm bảo vệ và gác cổng Hadrig. Lớp học của bác đông hơn hẳn mọi ngày vì mấy đứa năm năm cần lấp đầy cột điểm của tụi nó bằng mấy môn học dễ lấy điểm.

Hufflepuff là nhà duy nhất quan tâm thực sự đến môn học này, tụi nó hăng say đến nỗi ngày nào cũng đến chăm sóc con rồng con của bác Hadrig. Ngay khi nhận được tin rằng con nhện Aragog đã qua đời, tụi nó còn đưa đũa lên trên trời để tưởng nhớ con nhện đó, trong khi những người khác đang ói ọe vì tưởng tượng đến con nhện nhớp nhúa ấy.

"Hôm nay mấy trò sẽ học về loài rồng Hungary. Ờm, ừm thì ta đã được hiệu trưởng Dumbledore cho phép đưa con rồng này ra để giảng dạy cho mấy đứa vài ngày trước khi trả nó cho bộ Sinh Vật Pháp Thuật." bác Hadrig đưa cao tay lên, trên tay bác là một cái bao tay da dày cộm có gắn với dây xích, cái dây xích thì lại nối liền với một con rồng gai góc đang đậu ở trên cái bao tay. Con rồng bị đeo một cái mặt nạ che phủ cả mặt nó khiến nó khó chịu, khua khua mấy cái tay ngắn ngủi muốn gỡ cái mặt nạ ra.

Mấy đứa đang định trốn tiết thậm chí đã quyết định tham gia lớp học sau khi thấy con rồng kì diệu ấy.

Khi ai ai cũng tiến lên để ngắm ngía sinh vật huyền thoại kia thì Harry lại lùi về phía sau vì lí do ám ảnh với mấy con rồng hồi năm 4, thậm chí con rồng này là phiên bản nhỏ hơn của con Đuôi Gai cậu gặp năm đó. Draco cũng không phải ngoại lệ khi lần cuối hắn chạm vào một sinh vật huyền bí thì hắn đã bị bất tỉnh trong bệnh thất của tuần.

Đột nhiên bác Hadrig gỡ mặt nạ của con rồng ra, con rồng bị kiềm hãm gầm lên một tiếng rồi phun lửa ra xung quanh khiến mấy đứa học sinh lùi lại đầy sợ hãi.

Draco dù đứng từ xa nhưng vẫn run rẩy với thứ nguy hiểm kia. Hermione đang đứng trong đám đông bắt gặp gương mặt nhăn nheo của hắn cũng phải bật cười.

"Như mấy trò đang chiêm ngưỡng, sinh vật tuyệt đẹp này có khả năng phun lửa với một diện tích khá lớn và nhiệt độ có thể lên đến vài ngàn hoặc hơn." Bác cố gắng giảng bài cho bọn nó.

"Tuyệt đẹp chỗ quái nào cơ?" Draco không ngừng rùng mình khi nói câu đó. Hắn muốn chạy ra khỏi lớp ngay bây giờ nhưng cột điểm thiếu không cho phép hắn làm điều đó.

"Giáo sư" Hadrig đột nhiên tháo luôn dây xích của con rồng ra khiến mấy đứa học sinh la hét rồi chạy tán loạn.

Con rồng nhìn đám đông, ánh mắt của nó bỗng nhiên nổi lửa, nó rướn mình rồi vươn đôi cánh to khổng lồ ra sau đó bay vuốt lên không trung.

Hermione đang đứng trong đám đông hỗn loạn, cô đang tính toán tình hình và tự hỏi không biết mình có nên chạy trốn giống mọi người hay không thì cô cảm thấy ai đó đang phóng từ trên trời xuống. Hermione bàng hoàng khi nhận ra con rồng yêu quý của bác Hadrig đang muốn đâm thẳng vào người cô.

Draco cũng đang chạy tán loạn thì thấy con rồng đang lao vùn vụt xuống phía dưới, hắn cười khẩy rồi cảm thấy tội nghiệp cho kẻ đã bị con rồng khóa mục tiêu. Vài giây sau, sắc mặt của hắn lạnh đi khi nhận ra một bóng người quen thuộc.

"Chết tiệt! Chạy đi Granger!" Draco hô lớn. Nhưng khoảng cách của cô với hắn đều quá xa nhau, với cả chân cô đều đã nhũn ra khi nhìn thấy cái chết cận kề.

Hắn đưa mắt nhìn sang bác Hadrig, người đã thả con rồng, ông cũng cuống cuồng không kém khi đang lật đật tìm kiếm thứ gì đó trong mấy cái túi áo của mình.

Tự nhận thức được hắn không thể nhờ vả ai dừng con rồng lại. Draco với tí hi vọng loe lói chạy đến bên Hermione rồi đẩy cô và hắn ra trước khi con rồng nướng chín cả hai.

Draco kịp thời đẩy Hermione sang một bên nhưng cả hai buộc phải đứng dậy ngay sau đó vì con rồng vẫn tiếp tục nhắm đến Hermione. Cả hai chạy thụt mạng qua những tán cây và đám đông, chạy đến khi Draco đột nhiên vấp chân và ngã xuống. Hermione quay lại, cố kéo hắn ra nhưng con rồng cũng đã rượt đến nơi.

Nó phóng như tên đến chỗ cả hai rồi bỗng dưng ngã lăn xuống đất.

Là giáo sư Slughorn đã kịp thời ứng cứu trước khi con rồng kịp đuổi đến nơi. Hermione đang cố kéo Draco dậy ngồi gục xuống kế bên hắn rồi thở hồng hộc vì cuộc rượt đuổi nguy hiểm ban nãy.

"Anh có sao không?" Cô hỏi Draco.

"Hình như áo sơ mi của anh rách rồi. Còn em?" Hắn mệt mỏi đưa tay ra phis sau để sờ thì phát hiện ra một vết cháy to đùng.

Sau đó một tiếng còi chói tai mới vang lên từ phía căn chòi của bác Hadrig. Hóa ra thứ bác tìm ban nãy là cái còi khống chế con rồng hung dữ. Bác mệt mỏi tập hợp học sinh của mình lại rồi khẩn khoản xin lỗi vì sự lộn xộn.

"Xin lỗi mấy trò, ta không biết nó sẽ hung tợn như thế, ta còn không thể tìm thấy cái còi... Xin lỗi mấy đứa!" ông hơi hơi cúi người xin lỗi.

"Không sao đâu Hadrig, chỉ là sự cố nhỏ thôi." Giáo sư Slughorn an ủi đồng nghiệp của mình.

"Cảm ơn anh Horace, vậy anh qua đây làm gì thế?" bác Hadrig cuối cùng cũng sốc lại tinh thần, ông hỏi thầy Slughorn nhưng có vẻ vẫn hơi run rẩy.

"Ờm thì tôi muốn mời anh đến bữa tiệc tối mai của câu lạc bộ S.L.U.G. Bọn nhỏ sẽ dẫn một ai đó đến cùng nên có lẽ anh cũng nên dẫn theo ai đó." Thầy mỉm cười với bác. Từ sau đám tang của con nhền nhện, mối quan hệ của cả hai đã được cải thiện, cả hai người đã trở thành những người bạn nhậu không thể thiếu của nhau.

Mấy đứa học sinh có trong câu lạc bộ nhìn nhau rồi mỉm cười, sau đó nữa bọn nó lại nhìn sang những người bạn hẹn mà mình muốn hẹn rồi đỏ tía mặt mày.

Draco và Hermione cũng thế. Cô dự định sẽ mời hắn, nhưng trong hoàn cảnh thế này có lẽ không hợp lí lắm.

"Sao cái áo chùng của mày nhìn chật thế?" Blaise hỏi khi thấy Draco cử động thật khó khăn với cái áo chùng màu xanh.

"Thì là... Đây là áo cũ, áo mới của tao mang đi giặt hết rồi." Draco kiếm cớ.

Mắt hắn đưa sang Hermione đang mặc áo sơ mi và cà vạt.

Nhưng mà đâu ai biết rằng đó là áo chùng của Hermione. Vì Draco không mặc áo chùng đến tiết lần này nhưng hắn lại còn bị thiêu rụi một lỗ rõ to ở sau lưng nên Hermione đã nảy ra ý rằng cho hắn mượn áo của mình. Rồi dùng tí bùa để nhuộm lại màu mũ đỏ tía thành xanh lá đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip