1. crush

Nhật ký Wonyoung. 

Có người này. 

Khi mình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát của người đó, tim mình đập loạn xạ, đầu óc mình trống rỗng. Mình chẳng thể thấy gì ngoài người ấy, mọi thứ xung quanh nhoè đi, và người đó bỗng thành nhân vật chính trong mắt mình. Khổ nỗi ngày nào mình cũng gặp người đó. Không, thật ra mình muốn cảm ơn trời vì ngày nào mình cũng được thấy người đó. Không biết nên vui hay nên buồn, lúc nào đối diện với người đó mình cũng cố nén sâu những cảm xúc to lớn này xuống tận đáy lòng. Mỗi lần người đó nhìn mình, con tim nhỏ bé của mình lại đập muốn bay ra khỏi lồng ngực. Mà người ấy lại nhìn mình hơi bị nhiều, mệt ghê. 

Đôi mắt của ấy bừng sáng như hồ nước lung linh dưới ánh hoàng hôn, long lanh tựa giải ngân hà. Mỗi lần mình lỡ nhìn vào đôi mắt đó, mình thấy cả một bầu trời sao đêm nằm lọt trong con ngươi đen láy. Mình bị lạc trôi trong đôi mắt đấy rồi, nhưng ở đó mình thấy cả thế giới. 

Khi mình nhìn thấy người ấy, mình tìm thấy niềm vui. Có những ngày mệt mỏi lắm nhưng chỉ cần vô tình gặp người ấy trong hành lang trường mình cũng có động lực cố gắng đến hết ngày. Chẳng cần phải nói gì, chỉ cần nhìn thấy thôi, sự hiện diện đó đối với mình như một món quà vô giá...

/////

Nụ cười ngây ngốc hiện rõ trên mặt nhỏ khi vừa mới nghĩ tới crush lâu năm của mình. Ngay cả khi ở ngoài đường nhỏ cũng khó khăn lắm mới giấu được cái khoé miệng cứ chực nhoẻn thành nụ cười của mình. 

- Bữa nay có viết thêm thư tình gì cho Yujin nữa hong? - Rei vui vẻ mở cửa ngồi vào chiếc xe mui trần đắt tiền của Wonyoung. 

Rei có khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu không liên quan gì tới cái chiều cao gần mét bảy của mình. Trông thì có vẻ ngây thơ thế thôi chứ tinh thần cũng phải sắt thép bê tông lắm mới dám ngồi vào xe Wonyoung lái. Nhỏ Wonyoung còn chưa đủ tuổi có bằng lái xe nữa mà. 

- Mấy cái đó không phải thư tình bà nọi. - Wonyoung giảy nảy mặc dù nhỏ biết thế nào xíu nữa nhỏ cũng cho Rei đọc. Mà vậy mới nói cái đấy không phải thư tình. 

- Ừa không phải thư tình mà là cả cuốn sổ, ok bà viết về chị ta suốt. - Rei lắc đầu ngao ngán. 

Không biết từ khi nào Wonyoung bắt đầu thích viết nhật ký. Càng lớn lên Wonyoung lại càng ít nói ra tâm sự của mình và viết lại chúng nhiều hơn. Càng viết càng thoải mái. Mặc dù Wonyoung viết về nhiều thứ xảy ra trong ngày của mình, dài ngắn thế nào thì cuối cùng nó cũng chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất: An Yujin. 

/////

Rei và Wonyoung cắp sách từ bãi đậu xe vào trường, đang mải mê trò chuyện với nhau thì bỗng dưng ai đó chạy xồng xộc từ phía sau tới. 

- Wonyoung! Rei! Đợi với!

Wonyoung nhận ra giọng nói đó tự dưng muốn đứng hình. 

Là giọng An Yujin. 

Người con gái đó đang bám vai Rei thở hồng hộc. Rei nhìn qua Wonyoung nhếch nhếch lông mày cười tỏ ý trêu ghẹo.

- Mấy đứa có thử cái tiệm gà mới mở gần trường mình chưa? - Yujin hào hứng. 

- À, em thử với Liz hôm qua nè. Ngon gần chết - Rei lắc lư. 

- Nhất là món...

Rei và Yujin bắt đầu nói chuyện say sưa về gà rán, Wonyoung cố gắng lắng nghe lắm đó mà sao không nghe được cái gì hết nè. Nhỏ bị sao nhãng rồi. Tất cả là tại Yujin và cái cách nói chuyện tràn ngập năng lượng của chị ta. Ánh mắt Wonyoung cứ hướng về đôi môi đang mấp máy kia thay vì tập trung vào những ngôn từ phát ra từ đôi môi đó. Wonyoung đang mơ mộng cái gì đó xa vời lắm, nhất là khi nhìn thấy Yujin hào hứng nói về thứ mình thích. 

Đang mơ mộng thì Wonyoung bị Rei thúc cho một cái vào hông giật cả mình. 

- Mày có nghe chị nói gì không? - Yujin bĩu môi nhìn Wonyoung. 

- Nó có nghe gì đâu unnie. Đầu óc nó ở đẩu ở đâu rồi á. Chắc đang nghĩ về Sunghoon sunbaenim hay gì đó. - Rei cố tình bao biện cho Wonyoung, biết ngay nhỏ này cứ ở gần Yujin là ngây ngốc. 

- Thôi tao biết rồi, mà không rảnh nói lại đâu. - Yujin cười toả nắng. Wonyoung lại chết lên chết xuống. 

Đến cầu thang, Yujin tạm biệt hai đứa em lớp dưới rồi đi lên trên. Mặt Wonyoung bỗng dưng xịu xuống khi thấy Yujin đi mất. Wonyoung đợi Yujin xoay lưng lại phía mình rồi nhân cơ hội quan sát chị ấy thêm một chút. Cảm giác như stalker vậy, tự dưng cứ nhìn người ta chằm chằm, nhưng Wonyoung không kiềm chế được. Wonyoung cứ muốn nhìn chị gái xinh đẹp với đôi chân dài thẳng tắp kia thôi.

 - Bà tém tém lại giùm tui. Gì mà lộ liễu vậy má! - Rei đập vào cánh tay của Wonyoung cho nhỏ tỉnh lại. 

- Tại unnie đẹp quá. - Wonyoung vẫn mải nhìn theo Yujin. 

- Biết rồi khổ lắm. - Rei đập tay lên trán bất lực. 

Wonyoung thở dài khoác tay Rei vào lớp. 

- Mà khi nào bà định tỏ tình? - Rei cười khúc khích. 

- Không bao giờ. - Wonyoung nhún vai. Gì chứ câu hỏi này quá dễ, có mơ Wonyoung mới dám tỏ tình với crush. 

- Sai bét. Câu trả lời đúng phải là "hôm nay" chứ. - Rei bắt chước tông giọng điệu đà của Wonyoung. 

-  "Không bao giờ" nghe hợp lý hơn á. - Wonyoung nháy mắt. 

- Tui thấy bà có nhiều cơ hội thành công lắm chứ bộ. - Rei ngoắc ngoắc tay thuyết phục.

- Ừ trong mơ đó bà.

- Không tui nói thiệt. Bà với unnie trông cũng có khác gì hai con người đang yêu nhau đâu. Thân với nhau từ trước khi còn học cấp 2, unnie lúc nào cũng rúc đầu vào cổ bà như con cún, thấy hai người tự dưng không đâu ôm nhau hoài nhiều khi tui nhìn tui còn ghen nữa. 

- Ôm thì vẫn ôm xưa giờ chứ không phải kiểu đó. Bà biết mà, chỉ có tui là người tự dưng có mấy cảm giác đó thôi. - Wonyoung lắc đầu. 

Chơi thân với nhau từ lâu rồi nhưng nhỏ cũng không biết chính xác từ lúc nào mà cảm xúc của nó với chị gái thân thiết vượt quá tầm kiểm soát thế này. Có thể là khi cả hai vào cấp 3. Mà cũng có thể là trước đó. Wonyoung không hề biết, chỉ biết khi đọc lại những dòng nhật ký mình viết nhỏ mới nhận ra cảm giác yêu thích của nó đối với Yujin cứ lớn dần lớn dần và tới một ngày giọt nước tràn ly, nhỏ không thể nhìn Yujin như cách nhỏ nhìn một người bạn thân thiết ngày xưa nữa.

Rei và Wonyoung nói về chuyện này mấy lần rồi. Lúc nào Rei cũng tin là Wonyoung hoàn toàn có thể câu được crush trong khi Wonyoung hoàn toàn nghĩ ngược lại. 

Lạ lùng nha, Wonyoung là cô gái nổi tiếng và được nhiều người theo đuổi nhất trường. Nhỏ này phũ đến nỗi mấy người crush nhỏ còn không dám tỏ tình vì không muốn làm mất thiện cảm trong mắt Jang Wonyoung. Bởi vậy mấy đứa con trai hay vui vẻ tụ tập quanh Wonyoung líu lo suốt. 

Còn Rei cũng vô cùng nổi tiếng, ai cũng biết Rei có người yêu rồi và Rei rất là chung thuỷ nhưng cũng không ai biết người yêu của Rei là ai, chỉ có duy nhất Wonyoung biết về cô gái chân dài xinh đẹp đến từ đảo Jeju tên Kim Jiwon. Vậy nên Rei với Wonyoung mới thân thiết thế. 

Mà Wonyoung cứng đầu quá đi, Rei có thuyết phục bao nhiêu đi nữa nhỏ cũng không chịu nghe lời rồi tỏ tình với crush, Wonyoung chỉ chịu viết hết suy nghĩ ra cuốn sổ rồi để đó.

Wonyoung không bao giờ để cho ai thấy những điều mình viết trong cuốn nhật ký đó (Rei là ngoại lệ nhưng có chọn lọc), mà cả Rei cũng không thấy được những trang Wonyoung viết như đang viết fic. Chẳng hạn như Wonyoung được crush nắm tay và "chụt chụt", được nói những câu "em thương chị", "chị yêu em", hay buổi tối được rúc vào lòng cho crush ôm chặt, đi hẹn hò giữa chốn công cộng líu la líu lo, hay đơn giản là được nói một câu "Yujin là của em". Wonyoung là người theo chủ nghĩa mộng mơ. Vậy đó. 

- Lại bắt đầu rồi đó. - Giọng nói của Rei đưa Wonyoung về với thực tại.

- Bắt đầu gì? - Wonyoung ngơ ngác. 

- Bắt đầu nghĩ về chị ta nữa đó. 

- Ai nói bà? 

- Không cần nói nữa, bà nhìn cái mặt bà lúc này bà còn chối được tui mới lạ đó. Bà có nghĩ tới ai mà bà cười ngây ngốc vậy đâu. Bà see tình lắm rồi bà ơi. 

- Chắc vậy... - Wonyoung hết đường chối rồi. Rei biết quá rõ mà. 

Trong nhóm bạn 5 người của họ (Wonyoung, Yujin, Rei, Liz, Gaeul), chỉ có Rei là biết về bí mật của Wonyoung. Một ngày kia Wonyoung cẩu thả để nhỏ người Nhật vô tình đọc được nhật ký, thế là nhỏ không còn cách nào khác ngoài nói ra sự thật vì bằng chứng rành rành trước mắt rồi. Kể từ hôm đó Wonyoung hoàn toàn cảnh giác.

Tự nhiên Wonyoung nghĩ nếu đúng như Rei nói, nếu Wonyoung lộ liễu tới vậy thì tại sao Yujin chưa từng nhận ra. Họ rất thân nhau nữa là đằng khác, Yujin gần như biết mọi thứ về Wonyoung cơ mà. Không có ai hiểu Wonyoung như Yujin đâu, thật đấy.

Bỗng dưng hai khoé môi của Wonyoung cong ngược xuống, hai mắt tràn trề thất vọng. Wonyoung nghĩ Yujin nhận ra cảm xúc của nhỏ dành cho chị nhưng quyết định không làm gì vì Yujin KHÔNG THÍCH Wonyoung. Nhỏ cứ đinh ninh Yujin không hề có cảm xúc gì cho mình vì như vậy không bình thường chút nào.

Wonyoung lại thở dài lắc lắc đầu. Gì mà tự dưng tiêu cực dữ vậy, Wonyoung lúc nào cũng tích cực và tự tin vào bản thân mà. Tự tin đến nỗi người ta chỉ đi ngang qua Wonyoung cũng nghe mùi tự tin rồi. Wonyoung không muốn nghĩ tiêu cực, không nên nghĩ nhiều, chỉ nên đối xử với Yujin như ba đứa bạn thân còn lại thôi. 

Wonyoung về nhà, nhanh chóng tắm rửa skin care rồi ngồi phịch lên ghế, bắt đầu viết tiếp những dòng suy nghĩ đầy cảm xúc của mình. 

Đôi môi căng mọng ấy như một tác phẩm nghệ thuật. Người ấy là một tác phẩm nghệ thuật rồi, nhưng đôi môi ấy đúng là hoàn hảo của tạo hoá. Hai cánh môi đó mềm mại và hồng hồng, mình chỉ muốn đặt thử môi mình lên đấy. Muốn ngậm cánh môi đó cho đến khi mất hết cảm nhận thì thôi. Nhất là mỗi khi người đó nói chuyện với mình, không bình tĩnh nổi. Mình cứ nhìn cặp môi đó thay vì nghe người ấy nói. Mình có nghe đó mà mình không hiểu gì hết. Lạ lắm, người ta nói tiếng Hàn mà mình cứ ngỡ tiếng thiên thần, mình không tập trung được. Đầu mình lúc đó chỉ toàn những hình ảnh mình được chạm vào đôi môi đó. 

Đôi mắt ấy hay cong ngược lên thành hai hình trăng lưỡi liềm những lúc người đó hào hứng. Mình có thể làm mọi thứ chỉ để mãi được nhìn thấy nụ cười đó. 

/////

Ngày hôm sau, Wonyoung ngồi cùng bàn thí nghiệm với Rei và Liz. Hoạt động nhóm Wonyoung gánh hết vì hai cô kia cứ lén lút nhìn nhau cười hì hì thấy mà ớn. Được một cái là mấy đứa con trai trong lớp thích làm hộ Wonyoung nên cũng không quá kinh khủng.

Chuông giải lao vang lên là ba đứa dọn sách sách vở từ phòng thí nghiệm về lớp rồi phi thẳng ra nhà ăn, đói muốn rụng rời.

Yujin có tiết hoá học tiết tiếp theo. Hôm nay cũng làm thí nghiệm nhưng Yujin không hề biết trước đó Wonyoung, Rei và Liz học trong phòng này. Và Yujin cũng không biết mình ngồi vào bàn ba đứa nó ngồi ban nãy. Vừa kéo ghế ra Yujin thấy cuốn sổ nhỏ nhỏ nằm lọt giữa lòng ghế. Không có nhãn tên, chẳng biết sổ của ai, Yujin mở ra xem thử. 

Rồi. 

Vừa đọc qua mấy dòng, Yujin tưởng mình bị điên.

/////

Wonyoung rất thích tiết Tiếng Anh. Nhỏ lúc nào cũng đạt điểm tuyệt đối và lúc nào cũng xung phong đọc bài. Giữa lúc đang học Wonyoung lấy sách vở ra, bỗng dưng nhận ra có cái gì thiêu thiếu: cuốn sổ không có trong cặp. 

Wonyoung không hề hoảng loạn, chỉ mỉm cười. 

À chắc nó nằm trong hộc bàn. 

Không có. Vẫn mỉm cười.

À chắc nó dưới đất. 

Không có nốt. 

Giờ Wonyoung hoảng loạn. 

/////

Cố giữ bình tĩnh, Wonyoung nghĩ xem nó có thể ở đâu. Trước đó Wonyoung đến chỗ nào. Không sao hết. Mặc dù lộ ra là chết Wonyoung nhưng nhỏ đang cố nghĩ tích cực. Lẹ lẹ tìm cuốn sổ là không sao hết. Không có ai biết hết. 

Wonyoung giơ tay. 

- Wonyoung. - Cô giáo cứ nghĩ Wonyoung có câu hỏi gì.

- Thưa cô em cần đi vệ sinh. - Wonyoung dửng dưng nói to giữa lớp. 

- Sắp hết tiết rồi, lát nữa. - Cô phẩy phẩy tay. 

Wonyoung muốn bốc lửa nhưng đành cắn răng ngồi xuống. Càng ngồi càng nghĩ tiêu cực. Nhỡ có ai đọc được nhật ký của Wonyoung thì sao. Nếu như tụi học sinh phát hiện ra crush của Wonyoung là ai thì sao? Nếu YUJIN phát hiện ra thì sao? Xin chúc mừng Wonyoung, nỗi sợ lớn nhất của bạn sắp đến. 

Hết tiết học, Wonyoung khẩn cấp bước ra ngoài, đi thật nhanh lên thư viện. Wonyoung không có chạy vì Wonyoung sang chảnh, nhưng Wonyoung sắp chết đến nơi rồi. Khó thở quá, tìm hoài chẳng thấy cuốn sổ. Thư viện không có, nhà ăn không có, tủ khoá không có... Wonyoung càng lúc càng run rẩy. Bây giờ thực tại mới thật sự đến với Wonyoung, hết nghĩ tích cực được nữa rồi.

Hôm nay Liz với Rei hẹn hò nhau, Wonyoung chui thẳng vào phòng y tế trong tuyệt vọng và sợ hãi, nhỏ nói dối cô y tá là mình bị sốt mà mặt nhỏ vừa đỏ vừa nóng thật nên cô cho nhỏ nghỉ trên giường. Wonyoung ngồi lọt thỏm trên cái nệm nhỏ, lo lắng không biết cuốn sổ đó giờ đang ở đâu. 

/////

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip