Tử đằng và nắng

"Em đã đến tận Philippines để gặp được anh đó."

Manila, ngày 14 tháng 4 năm 1999.

Giữa cái nắng như đổ lửa của mùa hè năm ấy, cậu con trai có mái tóc vàng chanh cùng gương mặt khuất dưới chiếc mũ rộng vành, nở một nụ cười tươi tắn, hệt như đóa hoa hướng dương nở rộ trong đôi mắt tím. Em ấy tên là Sano Manjirou.

Kurokawa Izana là một thằng nhóc nghèo sinh ra tại khu ổ chuột nằm giữa lòng thành phố, và đương nhiên cũng không nằm ngoài kế hoạch khi nó cũng chẳng hề có người thân gì nốt. Bệnh tật đói rét, tất cả những thứ tưởng chừng như quá sức đối với một đứa trẻ mười ba tuổi, một mình Izana nếm trải qua hết. Đôi lúc thằng nhóc cũng từng nghĩ rằng, tại sao ông trời lại đối xử bất công với nó như thế, và nó căm ghét tất cả. Ghét những con người đủ đầy ngoài kia, ghét cả thằng công tử bột cứ bám lấy nó, ghét cả âm thanh ngọt ngào mà thằng kia dùng để gọi tên nó, ghét hết tất cả.

"Này Izana, anh có thể đi chậm lại không?"

"Này Izana, anh có thể nắm tay em không?"

"Izana, anh chờ em theo với."

"Izana."

"Izana!"

"Izana..."

Như mọi lần, Manjirou lại đi theo phía sau nó như một cái đuôi nhỏ. Dù bất kể Izana có làm cái gì, đi đâu, hay tỏ ra khó chịu với em đi chăng nữa, Manjirou vẫn đi theo sau hắn.

Izana chán ghét nhìn phía sau mình, rồi tăng tốc chạy nhanh về phía trước, ở phía sau Manjirou cũng nhanh chóng chạy theo, cả hai cứ duy trì một khoảng cách không gần không xa đó. Cũng đã ngót nghét gần nửa năm, khi mà thằng nhóc tóc vàng đó xuất hiện. Izana còn nhớ, đó mà một ngày nắng nóng, người ta lười đến mức chẳng thèm ra đường mà ve cũng chẳng buồn kêu.

Nó còn nhớ rõ cảm giác trái tim đập điên cuồng trong lòng ngực.

Izana có một bí mật, chôn chặt ở dưới tận đáy lòng.

Nó yêu Manjirou.

Yêu đến mức điên cuồng.

Yêu đến sẵn sàng hy sinh tất cả.

Nhưng nó cũng ghét Manjirou.

Ghét đến mức nhìn thôi cũng không muốn.

Như người ta vẫn thường nói, còn điều gì đau đớn hơn khi quá mức yêu lấy một người, mà bản thân lại chẳng xứng với người đó.

Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây?

Nên nó lựa chọn khác đi.

Chỉ có khi ghét đi rồi, nó mới không còn đau khổ nữa.
.
.
.
.
.
.

Đó là một ngày mưa giông tháng mười. Bầu trời nặng nề đến kì lạ, Manila chìm trong đen tối mù mịt

Manjirou nằm trên giường bệnh thở thoi thóp.

Em về Tokyo.

Nhận được thông tin đó, Izana chỉ lặng lẽ xoay người vào phòng, châm một điếu thuốc như cách mà nó thấy người lớn vẫn hay làm, hít sâu một hơi, ho sặc sụa.
.
.
.
.
.

Ngày 30 tháng 10 năm 2003, Izana lần đầu lên máy bay sang Tokyo.

Manjirou giờ đây đã trở thành Mikey, còn thằng nhóc tóc vàng năm nào hay đi theo lưng hắn cũng sớm chẳng còn nữa, chỉ còn lại ánh mắt đen xa lạ và dò xét như nhìn một kẻ điên bên đường.

Izana nén cơn tức giận sắp bùng phát và cả nỗi mất mát không tên vào sâu trong cuốn họng, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đi theo sau bóng lưng nhỏ bé đó, hắn lặng thinh, hóa ra em vẫn luôn gầy guộc như thế.

Nhà Sano vẫn luôn mở rộng cửa chào đón chàng thanh niên mười tám như lời họ đã hứa, chỉ có người cần nhất vẫn hề chẳng nhận ra.

Và rồi, Izana thật sự bùng phát khi thấy cái đuôi nhỏ của nó trở thành người bông hoa hướng dương của người khác. Trước khi nhận ra, nó đã điên tiết lao vào đánh nhau với thằng đó một trận té lửa, rồi sau đó ôm cái mặt bầm dập cùng trái tim vỡ nát khi phải biết được một sự thật kinh hoàng.

Manjirou của nó mất trí nhớ.

Tháng 12 năm đó, chuyến bay vội vã cất cánh trở về Philippines, và Izana thề sẽ không bao giờ đến Tokyo một lần nào nữa.
.
.
.
.
.

Manjirou có một bí mật, chuyện rằng em thích chính anh trai của mình.

Thật tội lỗi làm sao, nhưng em thích Izana. Ngay từ tấm bé, Manjirou đã phải lòng ánh mắt màu tím đó, màu hoa tử đằng hoang dại, để rồi ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau lưng anh.

Thứ Majirou thích là ánh mắt, nhưng thứ Manjirou nhận lại là bóng lưng cô độc, mãi mãi chẳng thể nào chạm tới.

Năm 14 tuổi, tỉnh lại trên giường bệnh, Manjirou trống rỗng. Cảm giác trống rỗng đến tận trái tim, cứ như thứ đã từng tồn tại trong đó bị khoét ra mất. Và em bắt đầu mơ. Giấc mơ về cánh hoa tử đằng tung bay trong nắng trời mùa hạ, mơ về bóng lưng mơ hồ ở thành phố xa hoa.

Manila, nơi bắt đầu giấc mơ của Mikey.
.
.
.
.

Mikey có một bí mật, rằng em yêu Izana. Em yêu chàng trai tóc trắng lần đầu gặp bên đường.

Nhưng hỡi ôi, anh ta là anh trai em.

Mikey đau đớn siết chết lấy thứ tình cảm tội lỗi ngay khi nó chưa kịp nảy mầm. Bóp nó vỡ vụn rồi thả vào dưới tán cây tử đằng.

Nhưng Mikey không hiểu, dù em đã cố gắng cẩn thận đến thế, Izana vẫn luôn chán ghét em.

Và rồi ngày ấy, khi chuyến máy bay cuối cùng cất cánh từ Tokyo, Mikey tuyệt vọng.
.
.
.
.

Cần bao nhiêu dũng khí mới có thể vì người trong lòng mà một thân một mình tìm đến nơi đất khách?

Cần bao nhiêu yêu thương mới có thể nhắm mắt điên cuồng tin tưởng vào một giấc mơ?

Mikey chống cằm, đưa mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nhìn khung cảnh quen thuộc dần dần biến thành những chấm nhỏ rồi mất hút dưới làn mây.

Có ai đó đã từng hỏi rằng, trong đầu tôi đã nghĩ gì khi đặt chân lên chiếc máy bay đó.

Lúc ấy, Mikey lặng im.

Em nghĩ gì?

Tôi chỉ muốn....

Một lần được dũng cảm theo đuổi tình yêu, một lần trái tim tùy hứng.

Vượt qua tất cả mọi thứ trên đời, định nghĩa hay định kiến.

Trước khi bắt đầu năm mới, trước khi chuyến máy bay cuối cùng cất cánh rời khỏi Tokyo, tôi muốn đến bên cạnh anh ấy.

"Xin thông báo, số máy quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng..."

"Xin thông báo, số máy quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng..."

"Xin thông báo..."

Khẽ khàng siết lấy chiếc điện thoại trong tay, âm thanh tút tút không ngừng phát ra từ thiết bị điện tử lạnh ngắt.

Mikey cắn răng, kiên quyết gọi lại một lần nữa.

Giả vờ làm ngơ với chiếc máy bay đang không ngừng lắc lư chao đảo, chật vật tìm lấy một chỗ bám víu, khó khăn giữ mình đứng thẳng còn không vững, nhưng từng con số vẫn lần lượt được hoàn thành một cách cẩn thận, hít sâu một hơi, căng mắt nhìn lại dãy số đã học thuộc làu làu, tâm tâm niệm niệm, âm thầm cất giấu bên trong trái tim, nhấn nút gọi, kề sát vào bên tai, kiên nhẫn chờ đợi tiếng trả lời.

Như cánh chim lạc bầy.

Cố chấp đến đáng thương.

Cả cuộc đời này em đã sống vì cái gì?

Như một kẻ ngu ngốc mải miết chạy theo ánh trăng, vượt qua muôn trùng núi cao, vượt qua ngàn con nước lớn, tưởng chừng như sắp có được bỗng chốc lại tan theo bóng mưa, hóa thành mây khói.

Hoa tử đằng, một tình yêu thầm lặng.

Mãi mãi không bao giờ trọn vẹn.

Có lẽ kết cục vốn dĩ đã được định sẵn vào ban đầu, ngay từ trong giây phút em đem trái tim trao cho chàng trai có đôi mắt ấy.

Nở một nụ cười thê lương. Khóe môi câu lên thành một vòng cung thảm hại.

Cánh tay buông xuôi, thả rơi vật vẫn luôn nắm chặt lấy, kim loại chạm đất phát ra tiếng kêu leng keng.

Cho đến giây phút cuối cùng.

Anh vẫn chẳng lựa chọn ở bên em.

"Kiếp sau đổi lại là anh đến theo đuổi em nhé. Để anh biết được cuộc đời này em đã bất lực bi thương đến nhường nào."

Ngày 21 tháng 12 năm 2003, vào lúc 13 giờ 19 phút.

Chuyến bay mang số hiệu NH869 từ Tokyo đến Manila, rơi.

Tất cả hành khách tử vong, không một ai sống sót.

Giọng nữ phát thanh đều đều vang vọng khắp gian phòng vắng lặng. Mùi thuốc lá xộc lên gay mũi, làn khói trắng mờ đục uốn lượn theo từng cơn gió.

Ting ting, tiếng chuông báo phát ra từ chiếc điện thoại bị bỏ lại trên bàn.

Màn hình còn chưa kịp tắt, ánh sáng mờ mờ chớp lóe, in trên đó là cuộc hội thoại vỏn vẹn chưa đầy năm giây.

Năm giây...

Cả một đời người.

Izana đứng lên khỏi chiếc ghế sofa cũ mèm, bỏ lại chiếc Tivi phát ra những âm thanh rè rè về bản tin tức mới nhất.

Bầu trời Manila đỏ nắng.

END.

Chỉ có khi ghét đi rồi, nó mới không còn đau khổ nữa.

Sửa lại lần bao nhiêu rồi không biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa hài lòng với tác phẩm vào hiện tại, vì tôi biết, nó rất khó hiểu. Ngay cả chính bản thân tôi khi bắt tay vào viết những dòng đầu tiên của chiếc fic này cũng chưa hề hình dung ra mình sẽ viết những gì, và đi theo hướng như thế nào, tất cả chỉ đơn giản là những cảm xúc rời rạc được chắp vá lại theo linh cảm. Nhưng khi viết đến những dòng cuối, tôi thật sự mong mọi người có thể có một chút gì đó cảm nhận được những nỗi đau khổ, những bí mật chôn sâu dưới đáy lòng của nhân vật. Có lẽ, sẽ có nhiều người cảm thấy tình yêu của Izana ích kỷ và vẩn đục, và chính bản thân anh ta cũng là một kẻ ích kỷ, nhưng đối với tôi, đó là con người. Một con người bình thường, tự ti về bản thân, tự ti vào gia cảnh, khi đối mặt với những thứ mình thích cũng ngại bản thân chẳng đủ tư cách để chạm vào. Nhưng con người ấy lại đem lòng yêu ánh dương rực rỡ, như loài hoa sống phụ thuộc vào ánh nắng mặt trời, cảm giác đầy khổ sở đó đã khiến anh ta lựa chọn một con đường sai lầm, và đích đến của con đường đó là sự dằn vặt dai dẳng cho đến hết cuộc đời. Còn về phần Mikey, tôi tạo ra em khi vừa buông tay khỏi một tình cảm vô vọng, nên có lẽ, tôi đã đem tất cả những cảm xúc đau đớn tuyệt vọng đó đặt hết lên em, nhưng sau tất cả, em vẫn luôn là mẫu người tôi ngưỡng mộ, dũng cảm yêu, dũng cảm theo đuổi tình yêu. Những lời thổ lộ bỏ dỡ của hai người họ là bức tường tạo nên sự tiếc nuốc trong ngậm ngùi, cho đến những giây phút cuối đời, Mikey vẫn chẳng hay biết tình cảm Izana dành cho mình, còn Izana cũng chưa từng một lần dám đối mặt với sự thật. Qua đó tôi hy vọng, tất cả mọi người đều có thể một lần thực sự sống cho chính mình, cuộc đời vốn dĩ rất ngắn ngủi, chẳng ai biết bản thân sẽ ra đi lúc nào, có đôi khi, một lần bỏ lỡ lại chính là tiếc nuối cả một đời.

Larissaa, 15/07/2022.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip