CHAP 08 : TRUY ĐUỔI VÀ BỊ THƯƠNG
#Truy đuổi và bị thương
T7 : 19.09.2020
. . . . . .
"Không sao, tôi sẽ an toàn"
Là câu nói của Phương Tuấn anh biết là Bảo Khánh đang lo lắng điều gì nên bồi thêm một câu nữa. Nhìn gương mặt của Bảo Khánh lúc này rất giống với cậu bé năm xưa. Phải rất giống có lẽ là trùng hợp thôi hay là cử chỉ hành động giống nào cũng rất có thể. Vì thế trên thế gian này muôn vạn tỷ người mà.
- ĐOÀNG -
Bảo Khánh sau khi nghe câu nói ấy liền thở hắt ra một hơi một tay cầm lái một tay đưa ra cửa sổ bắn về phía sau.
Trên đường lúc này rất loạn có người sợ bị bắn trúng nên liền tấp vô bên lề đường né tránh hiện trường súng đạn vô tình kia. Đã biết súng đạn vô tình thì ai dại dột gì mà đâm đầu vào như những con thêu thân chứ.
Phương Tuấn nằm ở trên nốc xe vừa bắn vừa né đạn trông rất điêu luyện đi gốc áo của anh bay phấp phới trong gió đun đưa nhẹ nhàng theo nhịp thổi của những cơn gió lướt qua.
Bên phía đối thủ cũng có một vài người bị anh bắn trúng mà la ú ớ mớ này cúi xuống mớ kia lại ngốc đầu lên theo từng tốp một như muốn giết chết đối phương.
Cây súng trong tay Phương Tuấn chỉ còn hai viên đạn cuối cùng, súng cảnh sát không hề nhiều đạn huống hồ gì đạn dự phòng anh cũng đã thay và xài gần hết.
Nhưng bọn chúng lại nói một câu thôi mà khiến lòng anh như có cơn sóng đang cuộn trào lên dấy lên một xúc cảm rõ rệt.
"GIẾT"
Bọn chúng lại nhìn Phương Tuấn mà hét lại lần nữa, con mẹ nó anh không phải là người trong cuộc có cần phải đuổi cùng giết tận mới thỏa mãn sao.
- PẰNG . . . ĐOÀNG -
Phương Tuấn bắn hết hai viên đạn cuối cùng trúng vào tay cầm súng của hai tên phía sau cũng may không lệt hướng hai viên đạn đã gim sâu vào tay cầm súng của họ. Bọn chúng khẽ nhăn mặt liếc ánh mắt sắc bén về phía người vừa bắn bọn chúng ánh mắt hằn lên tia đỏ rực.
Phương Tuấn thân thủ nhanh nhẹn liền chui lại vào trong xe. Bảo Khánh biết liền quay qua xem xét tình hình của anh nhưng vẫn may không bị bắn trúng cậu liền thở phào nhẹ nhỏm.
"Súng tôi hết đạn rồi" - Phương Tuấn ném cây súng vào sau ghế thầm cảm thán anh điên người mất thôi đang gây cấn như thế lại hết đạn má nó.
"Súng tôi còn được 5 viên anh đoán thử xem có đủ không?"
Bảo Khánh vừa xoay tay lái cho xe chạy xuống hầm, căn hầm khá dài lại ít ánh sáng nếu muốn hành động ở đây có lẽ phải là sát thủ bắn tỉa hoặc là trợ thủ đắc lực tia hồng ngoại cũng rất có thể.
"Không đủ, phía sau hai xe hơn 10 người nhưng chúng ta chỉ có từng 5 viên đạn" - Phương Tuấn xoa cằm suy nghĩ sâu xa.
"Phía trước có khúc cua chỉ cần rẽ trái sẽ có rừng chúng ta bỏ xe lại chạy vào rừng cũng rất ổn"
Bảo Khánh nhìn màn hình bản đồ ở trên xe đưa ra kế hoạch vô cùng đơn giản. Phương Tuấn nghe ba chữ bỏ xe lại liền xoay người liếc con người kia muốn cháy mắt.
"Cậu bị điên hả? Đây là xe tôi bỏ xe lại sau này đi làm tôi đi bộ chắc?"
Phương Tuấn nhìn chằm chằm con người kia, đôi con ngươi đen lánh anh nói như hét to vào mặt người ta. Bảo Khánh nghe vậy liền biết mình đi quá đà trên môi vẽ lên nụ cười như không cười.
"Tôi quên mất nhưng không làm thế chúng ta sẽ chết anh cũng biết điều đó mà"
Bảo Khánh vừa tăng tốc cho xe ra khỏi hầm liền cầm chặt vô lăng hơi quay đầu sang con người đang nhìn mình chăm chú.
"Nhưng mà xe tôi mới mua" - Phương Tuấn vẫn tiếc, anh vừa mới mua nó khi về nước mới chạy được mấy ngày nay bỏ xe coi như mất trắng rồi.
"Yên tâm, xong vụ này coi như tôi đền cho anh chiếc mới coi như trả công cho anh vì hôm nay đã bảo vệ tôi như thế ổn chứ?"
Bảo Khánh vỗ ngực nhìn vẻ mặt tiếc tiền của anh ta mà cậu không khỏi cười. Nếu không có vụ này chắc cậu đã cười vào mặt anh ta rồi.
"Cậu nói được làm được thất hứa sẽ làm chó"
Phương Tuấn liền thả lỏng cơ mặt khi nảy anh hơi làm căng nên giờ liền thư giản hít hà không khí cho thông xíu nữa còn phải chạy bán mạng mà.
"Tôi trước giờ chưa thất hứa với ai bao giờ" - Bảo Khánh nghe anh ta nói vậy liền hận không thể đấm vào mặt anh ta mấy cái cho bỏ giận nữa kìa.
Bảo Khánh cho xe rẽ trái liền cho xe tăng tốc mặc kệ con người kia đang làm cái trò quỷ gì. Khi xe chạy tới gần bìa rừng cậu cho xe sang hướng tự động lái cậu và anh liều mạng nhảy xuống xe.
"1 ... 2 ... 3 ... Chạy"
Phương Tuấn hét ầm lên, Bảo Khánh theo bản năng mà chạy tay trái thì cầm súng tay phải thì nắm lấy bàn tay của Phương Tuấn mà chạy. Cậu chạy trước anh chạy phía sau và rồi.
- ĐOÀNG -
"Hự" - Phương Tuấn lấy cánh tay còn trống che đi khóe miệng.
Bảo Khánh rất muốn quay lại xem tình hình thế nào nhưng lại nghe câu nói giục của anh liền thôi.
"Không sao, tôi không sao chạy tiếp đi một đoạn nữa thôi"
Câu từ mà Phương Tuấn phát ra càng lúc càng nặng nề đến lạ, áo của anh đã thấm đỏ một mảng nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn cho ai coi chứ?
Cả hai chạy được một đoạn cậu liền quay đầu về phía sau cảm thấy đã an toàn cậu liền buông tay anh ra không chạy nữa, hai tay chống chân thở dốc mồ hôi thì chảy nhễ nhại.
Phương Tuấn dựa cả tấm lưng mình vào gốc cây cả người ngồi bệt xuống đất, hơi thở nặng nề hít thở không thông nổi.
"Anh làm sao vậy?"
Bảo Khánh vừa điều chỉnh nhịp thở xong liền quay qua nhìn thấy có gì bất thường liền đi lại gần anh ngồi xổm xuống.
"Phương Tuấn . . . Phương Tuấn . . anh bị thương rồi tại sao lại không nói hả rốt cuộc là tại sao?"
Bảo Khánh đưa tay lên sờ gần miệng vết thương đang chảy máu mà lồng ngực cậu có chút khó chịu liền cáu gắt hết cả lên.
Phương Tuấn cầm tay Bảo Khánh lắc đầu mím chặt môi cố phun ra từng chữ một cho người kia an tâm, đôi môi anh đã tái nhợt đi.
"Tôi thật sự không sao mà" - Phương Tuấn liền cười nụ cười chỉ nhẹ nhàng không sa hoa.
"Như vậy mà không sao hả? Rõ là bị thương nặng như thế anh xem chỗ bị bắn gần tim không hả? Vậy còn nói là không sao? Hay là anh muốn đợi đến khi anh chết rồi mới có sao?"
Bảo Khánh quát hất bàn tay kia ra khỏi tay mình cậu xem xét rất kĩ vết thương nặng như thế nếu không cứu chữa kịp thời sẽ mất mạng như chơi.
Phương Tuấn nghe vậy liền thở dài một cái rồi ngất lịm đi miệng luôn lẩm bẩm một câu gì đó Bảo Khánh phải đưa tai sát lại gần mới nghe được.
"Không sao . . . không sao"
Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng cũng đủ làm cho ruột gan Bảo Khánh sôi sùn sụt lên một tia lo lắng, một tia bất an cảm giác này cũng là quá giống với chàng thiếu niên năm đó đi.
"Phương Tuấn . . . Phương Tuấn. .anh đừng làm tôi sợ đừng ngủ mà...tỉnh lại mà nói chuyện với tôi đi"
Bảo Khánh vội lây người kia nhưng đáp lại cậu là sự im lặng không chút tiếng động chỉ có tiếng gió thổi xào xạc chẳng còn gì.
Bảo Khánh liền xoay lưng đỡ cả thân hình kia lên lưng mình, mặc dù anh bự con nhưng sao lại nhẹ quá cơn gió thổi qua thôi cũng có thể thổi bay anh có lẽ là làm việc nhiều ăn không đủ chất dinh dưỡng ngủ không nhiều mới thành ra như vậy.
Cõng Phương Tuấn trên lưng, hai tay Phương Tuấn lỏng lẻo ở trước ngực của Bảo Khánh đun đưa theo nhịp chạy của cậu. Bảo Khánh vừa chạy vừa nói như muốn khóc đến nơi.
"Phương Tuấn. . . anh nhất định sẽ an toàn mà, anh cố lên đợi một chút tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện."
"Sau đó . . . sau khi anh khỏe lại chúng ta sẽ đi ăn như đã nói, đi mua xe mới coi như đền bù anh còn nữa..."
"Còn nữa sẽ cho anh tham gia đội còn nữa sẽ cùng nhau phá án. Anh đã nói sẽ bắt hết những tên tội phạm ra ánh sáng mà... Vì thế ... Vì thế anh cố chịu đi chỉ một chút nữa ... chỉ một chút nữa thôi anh sẽ không sao mà"
Bảo Khánh vừa nói vừa chạy vừa thở như một tên ngốc đần nói chuyện với một tên đã ngất. Bảo Khánh cứ cắm đầu chạy về phía trước khu vực khi nãy cậu và anh đã cùng nhau chạy qua.
Bọn kia có lẽ đã bỏ đi rồi nhưng chỗ này rất vắng ít xe qua lại bệnh viện lại rất xa nơi này...phải làm sao đây ai đó cứu cả hai đi. Làm ơn...
________END CHAP 08________
- wattpad : 2020.09.19 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip