III
Sau sự cố ngày hôm đó thì trường thi ấy buộc phải tạm ngưng sửa chữa nên cũng buộc cả hai phải chờ đợi. Jaehyun phải có bằng ở đó mới có khả năng cùng với Doyoung tham gia vào đội còn anh thì cũng đang bắt đầu tiếp nhận một vụ án mới nên cũng ít khi ở nhà.
Jaehyun chán nản nằm ườn trên ghế sô pha đợi Doyoung về. Dạo nay anh hay về muộn cũng không còn cảnh buổi đêm kéo cậu đi tập luyện nữa. Jaehyun biết Doyoung rất bận, lúc nào cũng vừa ăn vừa cầm một tập hồ sơ mà xem đi xem lại mấy lần. Cậu cũng muốn tham gia nhưng khổ nỗi lại không có quyền được đến hiện trường, còn đọc tài liệu thì không đủ. Có vài lần Jaehyun đã bảo anh có thể để cậu tham gia thì Doyoung chỉ cười mà xoa đầu nói đem bằng cảnh sát ra đây thì mới cho làm.
Jaehyun biết bản thân ngày trước là cảnh sát nhưng nguyên quãng thời gian dài sau khi tốt nghiệp lại không nhớ gì cả. Mấy lần trước cậu và anh cũng thử search tên mình trên mạng nhưng chẳng thu được kết quả gì, Johnny cũng thử vào hệ thống quốc gia nhưng cũng không có dữ liệu gì về cái tên Jung Jaehyun cả.
Ném chiếc điều khiển xuống ghế, cậu đứng dậy thay sẵn đồ rồi ngoan ngoãn ngồi chờ Doyoung về. Hôm nay anh hứa sẽ đưa cậu đi ăn rồi mua đồ mới nữa nên Jaehyun rất phấn khích chờ Doyoung. Đột nhiên lúc này có tiếng chuông cửa, hai tai của Jaehyun nhanh chóng dựng đứng lên, cậu phi ra bên ngoài mở cửa nhưng chỉ có một anh bưu tá đứng đó mỉm cười đưa cho cậu một sấp tài liệu. Jaehyun bĩu môi nhận lấy, hai tai cũng cụp xuống đến đáng thương. Đóng cửa vào nhà thì cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, để phòng trường hợp Jaehyun có chuyện gì mà Doyoung đã cắn răn bỏ album mà mua cho cậu một chiếc điện thoại mới. Ít ra nhân thú nhà anh được cái thông minh rất nhanh đã biết cách dùng chứ không như Johnny ba năm rồi vẫn chưa biết nhắn tin.
"Jaehyunie à? Anh có lẽ phải tăng ca một chút em cứ gọi đồ ăn về ăn nhé. Tuyệt đối không đi lang thang nghe chưa, anh sẽ sớm về thôi."
"Dạ vâng anh mau về nha! À mà nãy có ông chú đưa phong thư gì đó em nhận rồi ấy."
"Em phải xem thử người nhận là ai rồi mới nhận chứ."
"Trên này ghi Jung Jaehyun"
"Jaehyunie nhà ta có người gửi thư cho sao? Vậy em cứ mở đi rồi có gì đợi anh– Đồng chí Kim Doyoung có một vụ ẩu đả lớn ở đường số 3– anh phải đi rồi em ngoan đợi anh ở nhà."
"Vâng anh cẩn thận,"
Jaehyun cúp máy nhìn tập tài liệu trước mặt bắt chước theo Doyoung lấy kéo cắt phong thư ra. Bên trong toàn bộ là giấy tờ, từ bằng cấp đến hộ chiếu của cậu. Jaehyun nhìn một hồi thì ngớ người ra, bên trên đúng là dán ảnh cậu thông tin đều là của cậu nhưng khi đọc lại chẳng thấy một chút quen thuộc nào như đang đọc hồ sơ của người khác vậy. Cậu cầm một tấm thẻ lên là thẻ tên công nhận nhân thú của đội đặc nhiệm giống như của Johnny, một ý nghĩ vụt qua đầu cậu. Nếu có tấm thẻ này tức là cậu được phép cùng đi làm chung với Doyoung như Johnny với Taeil. Đang vui mừng thì đột nhiên người cậu run lên.
Trực giác của nhân thú rất nhạy bén đặc biệt là nhân thú thuần chủng. Mỗi khi có nguy hiểm ập đến đều có thể cảm nhận thấy rất rõ đối với một số nhân thú khi đã bắt cặp với một người hay còn gọi là bạn đời thì khi người kia gặp nguy hiểm hay căng thằng đều có thể cảm nhận được. Ví dụ như bây giờ Jaehyun đã hoá thành một con hổ trắng xé gió phóng đi trong màn đêm. Ban nãy cậu cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, trực giác đã mách bảo cậu rằng Doyoung đang gặp nguy hiểm vì thế cứ như vậy mà lao ra khỏi nhà.
Tiếng còi xe cảnh sát đang lớn hơn, ánh đèn xanh đỏ nháy liên tục cũng hiện rõ. Jaehyun chạy nhanh đến đấy, và cậu nhìn thấy anh đang được một nhân thú khác không phải Johnny bế theo. Jaehyun cau mày phóng đến giành lại Doyoung, cậu ôm chặt anh vào người rồi quay sang đe doạ người kia bằng ánh mắt. Ranh năng sắc nhọn lộ rõ, ánh mắt cũng thay đổi.
"Bình tĩnh tôi là đồng đội của anh ấy Mark. Tôi không biết cậu là ai nhưng nếu có hành vi không đúng tôi sẽ áp dụng pháp luật lên anh."
"Ai cho cậu lấy Doyoung của tôi?" Jaehyun gầm gừ tay ôm chặt lấy người đang hôn mê trong lòng.
"Tôi đã nói rồi tôi là đồng đội với anh ấy. Tôi yêu cầu anh trả anh ấy lại cho chúng tôi nếu không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, cậu cũng cảm–"
"Mark đó là nhân thú của Doyoung."
Johnny áp giải tên cuối lên xe từ tốn nói với Mark.
"Cậu ta chưa có bằng nên chưa thể đến làm việc với chúng ta được."
Mark như hiểu ra vấn đề, tay đặt trên súng cũng buông ra. Jaehyun thấy Johnny thì tâm thế phòng bị cũng đã thu lại một ít trở lại dáng vẻ con người bình thường. Cậu vẫn ôm lấy Doyoung lo lắng nhìn anh, trên người có rất nhiều vết xây xác thậm chí trên trán vẫn còn đang chảy máu.
"Một cuộc ẩu đả của nhân thú, Doyoung hyung vì muốn xử lý nhanh mà quá hấp tấp gây ra chấn thương không đáng có. Tôi nghĩ anh nên để tôi đưa Doyoung hyung đến bệnh viện." Mark yêu cầu.
"Tôi đi cùng."
Jaehyun bế Doyoung lên theo Mark đến bệnh viện. Bác sĩ nói chấn thương không quá nghiêm trọng chỉ là do va chạm mạnh nên Doyoung chỉ bị ngất xỉu một lúc mà thôi. Mark cảm ơn bác sĩ rồi quay lại giường bệnh, Jaehyun vẫn ngồi đó tay nắm chặt lấy tay Doyoung, đầu dụi dụi lên ngực anh.
"Bác sĩ nói Doyoung hyung không sao, ngủ chút là được."
Jaehyun không nói gì ngồi thẳng dậy rút ra tấm thẻ cảnh sát ban nãy được gửi đến giơ trước mặt Mark.
"Nếu có thứ này thì tôi đã đủ điều kiện làm đồng đội anh ấy rồi chứ?"
Mark nhìn tấm thẻ trông không có vẻ là giả lại nhớ lại cảnh ban nãy người trước xù lông bảo vệ Doyoung. Mark cũng không làm khó cứ thế gật đầu.
"Mai tôi sẽ nói với đội trưởng phê duyệt anh. Nhưng trước đó tại sao anh lại tìm đến Doyoung hyung?"
Hai mắt Jaehyun cụp xuống tay vẫn nắm chặt lấy tay Doyoung.
"Tôi không biết chỉ biết tôi theo cảm giác thân quen mà lạc vào nhà anh ấy, muốn được anh ấy gọi tên, muốn được ở cạnh anh ấy. Đơn giản thế thôi."
"Hoá ra nhân thú đều giống nhau nhỉ? Tôi là Mark nhân thú của Haechan, nếu anh được phê duyệt chắc chắn sẽ còn là đồng nghiệp với nhau dài khi đó tôi sẽ giới thiệu anh với bạn đời của tôi."
"Jung Jaehyun, xin lỗi ban nãy tôi không tự chủ được."
"Không sao đối với tôi khi ấy nếu là anh tôi cũng không kiềm chế lại được."
"Cậu thuộc loại nào?"
"Tôi là nhân thú thuần là một con báo gấm Bắc Mỹ giống Johnny hyung."
"Còn tôi là hổ trắng Siberia. Cậu không về với bạn đời sao?"
"Ừm nếu có anh ở đây thì tôi quay về đây, anh cứ yên tâm sẽ không có chuyện gì xảy ra với Doyoung hyung đâu."
"Ừm cảm ơn cậu."
Jaehyun quay về giường, ánh mắt xen lẫn nhiều tia phức tạp. Cậu nhìn Doyoung một lúc lâu rồi bỏ đi ra ngoài để lại anh một mình trong phòng bệnh.
Doyoung tỉnh dậy cảm thấy cả người ê ẩm đau nhức, nhìn sang bên ngoài đã thấy trời sáng rồi. Tối qua anh quả nhiên có chút chủ quan thật, vì muốn sớm được về với Jaehyun mà lại hơi mất tập trung rồi bị hai tên cáo kia chạy đến bao vây. Sức người đấu với một nhân thú đã khó đã vậy anh còn dính tới hai nhân thú bao vây, may khi đó có Johnny và Mark nếu không bản thân anh giờ chắc thành thịt viên rồi. Nhưng trong khoảnh khắc mơ hồ đấy anh lại mơ thấy mình được Jaehyun bế trên tay ôm đến bệnh viện.
Doyoung phì cười, chẳng hiểu tại sao khi nghĩ đến mai này được cùng Jaehyun đi làm nhiệm vụ chắc chắn sẽ phải bảo vệ cậu ấy thật tốt. Jaehyun là con trai của Doyoung đây, tất nhiên là sau Yoonoh rồi nhưng bản năng ăn sâu anh không cho phép ai đụng vào bé con của mình.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, đội trưởng mỉm cười đi vào hai bên còn có cả hai con báo gấm. Doyoung khó hiểu nhìn ba người hùng hổ như đi đánh nhau vào phòng bệnh mình, trên tay đội trưởng còn cầm cả một cái tập giấy dày cộm. Một con hổ trắng lững thững bước vào, Doyoung nhận ra đó là Jaehyun. Anh lo lắng ngồi dậy, động phải vết thương khiến cho mặt nhăn nhó lại.
"Đội trưởng có gì ta từ từ nói nhé, con hổ trắng kia chắc chắn không phạm pháp. Có tôi làm chứng cậu ta–"
"Trung cấp Kim Doyoung nhận lệnh!"
"Rõ!"
Cả người anh bỗng chốc run lên một chút, không lẽ đêm qua Jaehyun hoá hổ đến sở cảnh sát làm ầm lên tìm anh đấy nhé?
"Nhân thú của trung cấp, Jung Jaehyun đã xuất sắc vượt qua kì kiểm tra đánh giá và chính thức trở thành một thành viên của đội đặc nhiệm. Từ giờ nhân thú của cậu được phép tham gia vào các vấn đề của đội đặc nhiệm."
Doyoung đơ người tiếp nhận thông tin, Jaehyun nào cơ? Con hổ ban nãy đã biến thành người đứng nghiêm để đội trưởng đeo bảng tên lên cảnh phục rồi nhảy chân sao đến chỗ Doyoung ôm lấy anh mà dụi dụi. Jaehyun nhận ra người anh tuy có hơi gầy nhưng lại rất mềm, bụng còn hơi săn chắc nên sờ rất thích. Chưa kể mùi đào nhẹ nhàng của anh thật sự rất quyến rũ, ngọt ngào mát lạnh chỉ muốn cắn một phát.
"Anh anh anh em giờ là cộng sự của anh rồi, tụi mình ở với nhau 24/24 giờ lun á!"
"Oiii anh mày bất ngờ đó nha! người con trai không cần nhân thú lại có được một bé hổ dính người kìa."
Doyoung đẩy Jaehyun ra, nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới thậm chí còn bắt xoay qua xoay lại để quan sát kĩ hơn. Jaehyun bị nhìn đi nhìn lại bỗng thấy thẹn thùng, hai tai cùng đuôi cũng đồng loạt hiện ra.
"Anh!"
Doyoung giờ mới bình tĩnh lại mỉm cười xoa xoa đầu Jaehyun.
"Làm tốt lắm! Quả nhiên con trai của anh."
Jaehyun được khen chưa mừng được gì đã nhận ra có câu không đúng.
"Con trai?"
Ba người bên cạnh cũng đồng loạt phì cười. Lần đầu có người nhận nhân thú làm con trai đó.
"Đúng rồi. Mấy ngày nay em có kiếm được đồng nào đâu nên anh phải nuôi em còn gì. Em sẽ là đứa con trai của anh sau Yoonoh, Dongyoung, Jeno, Jaemin..."
"Khoan sao anh bao nuôi nhiều người như thế? Một mình Yoonoh đã quá rồi mà còn ai nữa?"
"Anh còn chưa kể xong, mấy đứa trẻ nhóm Neo vừa tài năng như vậy ai mà không thích thì đúng là mù mà. Chưa kể bé Yoonoh rất đáng yêu anh phải đội lên trước em."
"Nhóm đó thì sao em còn ở với anh."
"Trước đó chỗ đấy là standee của Yoonoh anh còn chưa tống em vào chuồng thú là may."
"Anh tống em vào chuồng?" Jaehyun bất ngờ mặt cũng đỏ bừng lên. "Anh quá đáng thế em là nhân thú của anh đó."
"Đó là em tự mò vào nhà anh, tự dính lấy anh còn gì. Anh lúc đầu đâu cần nhân thú."
Ba người kia đứng một góc nhìn cảnh hai người kia gân cổ lên cãi nhau mà lắc đầu ngán ngẩm. Mark thậm chí còn phải dùng máy dịch để hiểu hai người kia đang cãi gì mà sung đến vậy. Đội trưởng thở dài không biết với tình trạng này hai người có phối hợp nổi với nhau không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip