V

Sau ngày hôm ấy quả nhiên Doyoung có bị quở trách vì tự ý hành động nhưng đáng sợ hơn cơn giận của đội trưởng chính là nhân thú của anh. Một người quen sống độc thân đặc biệt còn chưa đem nhân thú nào về nhà như Doyoung đã bị dáng vẻ hung tợn của con hổ trắng kia doạ sợ. Sáng ra mở cửa phòng sẽ thấy có một con hổ trắng đằng đằng sát khí ngồi chình ình cạnh chuồng chó, mỗi bước đi đều nhìn theo anh. Lúc nấu ăn thì sẽ lại có một nam nhân cao to bên cạnh trừng mắt nhìn từng chuyển động của mình, chỉ có một miếng dầu nhỏ bắn ra rất nhanh sẽ có một bàn tay vươn ra kéo anh cách xa khỏi bếp hai mét hơn. Thật ra anh thậm chí còn muốn lớn tiếng trách móc cơ nhưng nhìn cái gương mặt kia cứ im lặng quay đi rồi lại nhìn bàn tay nổi gân bên dưới, hơi sợ. Ừ thì cậu ta đang lo cho anh thôi mà nhưng có ai đảm bảo là cậu ta không bẻ đầu anh khi anh cãi lại đâu.

"Anh đi đâu?"

Doyoung đang vác một balo lớn, từ trên xuống dưới đều là một màu đen. Anh rón rén quan sát nhưng chưa bước ra khỏi phòng thì cái con hổ trắng kia đã ngồi nghiêm ở cạnh chuồng chó rồi. Jaehyun tâm trạng bây giờ đang cực kỳ không vui, vừa mới đi làm chưa được bao lâu đã bị quở trách tại sao không quản người cho chặt. Ai bảo chủ cậu như con thỏ đấy, rời mắt một lát là chạy biến đi đâu mất mà bản thân thì không biết mình yếu đuối có biết bao kẻ thù xung quanh rình rập.

"Anh đi ra đây một chút."

"Em đi theo anh!"

"Không cần không cần." Doyoung xua tay. "Anh đi rất nhanh rồi về."

"Thế đi đâu? Anh lại đi bắt người ta rồi làm mấy trò liều lĩnh, anh không biết nguy hiểm đang rình rập à?"

"Được rồi anh đi gặp con trai anh đấy được chưa?"

"Con trai nào? Em chẳng phải cũng là con trai anh sao?"

"Không giống! Nói chung không cho em đi!"

"Em cứ đi đấy!"

"Không có vé cho em!"

Thế là lại có một cảnh Doyoung tức giận cắm mặt đi trước đằng sau lại có Jaehyun đi kè kè. Anh thấy dạo nay ở cạnh cái con hổ này lâu quá bản thân cũng bắt đầu mềm lòng rồi. Doyoung chạy ra mua hai cái bánh hotdog quay lại dúi một cái vào tay Jaehyun rồi tiện đưa thêm vài tờ tiền.

"Cầm lấy đi đâu đó đi anh chỉ ở đây đúng một tiếng thôi."

"Lúc về em không thấy anh thì đừng trách!"

Jaehyun vẫy tay nhìn theo Doyoung đến khi anh vào trong hội trường. Cậu nhìn xung quanh xem có gì chơi để giết thời gian không nhưng xung quanh chưa có gì thu hút cậu cả. Jaehyun đi qua lại vô tình nghe được một đoạn đối thoại của một nhóm nữ sinh.

"Ahh hôm nay có cảnh hậu trường của Yoonoh đó, master nim quả nhiên nắm bắt tâm lý quá mà!"

"Nghe đồn trong concert Yoonoh oppa cởi áo đó."

"Jeno cũng xé áo luôn đó!"

"Áaaa! Phấn khích quá!!"

Jaehyun đen mặt, bỏ cậu lại để xem con người ta khoe múi à? Cậu tiến đến chỗ đám nữ sinh kia nở một nụ cười tiêu chuẩn.

"Cho hỏi làm sao để có vé vào trong vậy ạ?"

Hai má lúm sâu hoắm lộ ra thành công đốn gục trái tim thiếu nữ. Mấy cô gái kia đồng loạt đưa vé cho Jaehyun còn nói tặng anh luôn, cậu mỉm cười tươi nói cảm ơn rồi lấy chiếc vé gần tay nhất chạy vào bên trong.

"Tao nghĩ mình vừa đổi chồng rồi!"

"Yoonoh oppa, Jeno oppa mong anh tha thứ em phải đi bóc lá vừng cho một chàng trai khác rồi."

Jaehyun thành công vào trong ngồi theo chỉ dẫn của nhân viên. Vị trí này nằm ở trên tầng hai nên rất dễ quan sát xung quanh, đưa mắt nhìn một chút đã tìm thấy Doyoung đang ngồi ở tầng dưới. Anh tươi cười với một người đàn ông khác, đôi lúc còn ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ rồi lại cười rộ lên. Jaehyun tâm tình một chút cũng không vui, chẳng quan tâm màn hình trên kia chiếu gì tầm mắt chỉ dán chặt lên người dưới kia.

"Ha anh ấy bỏ mình để đi với đàn ông khác. Bạn trai ảnh chứ gì? Soi gương lại đi làm sao có thể đẹp được như Jaehyun ta đây."

Jaehyun càng nghĩ càng thấy tức, bàn tay vô thức siết mạnh lấy tay ghế đến mức thanh sắt móp hẳn vào. Vì xung quanh đã tắt đèn nên chỉ có duy nhất ánh sáng từ màn hình rọi xuống bởi thế tầm nhìn cũng không được rõ. Jaehyun nhìn thấy hình như Doyoung quay sang người kia từ từ tiến sát lại mà tên kia cùng rất hợp tác còn hơi nghiêng đầu đối mắt với anh. Không phải họ hôn nhau đấy chứ? Jaehyun tức giận nghiến chặt răng, ánh đèn vừa sáng là bỏ đi ra bên ngoài luôn.

Quá sức tưởng tượng thật chứ, Doyoung công khai hôn nhau trước mặt con trai luôn? Bữa đã mua cái chuồng chó ở nhà đã quá sức tưởng tượng của cậu rồi giờ lại còn ngang nhiên giữa chốn đông người hôn nhau? Sống hơn cả mấy thập kỷ cậu chưa thấy trường hợp nào như thế này luôn. À mà kia rồi, thậm chí còn khoác tay đi ra cùng nhau nữa? Anh Doyoung còn cười lắc lắc tay làm nũng? Thế giới này chưa có thứ gì chua hơn Jung Jaehyun lúc này.

"Anh Doyoung!"

Doyoung bị gọi giật mình quay sang nhưng tay vẫn bám lấy người bên kia. Ở cự ly gần Jaehyun mới nhận ra người này là một nhân thú. Ghét bỏ nhân thú là cậu đây mà lại đi ôm ấp nhân thú khác, anh còn lương tâm không?

"Ah Jaehyun, giới thiệu với em đây là Taeyongie hyung. Ảnh là nhân thú của sở cảnh sát quận ngày trước làm với anh, mốt sẽ là đồng nghiệp với chúng ta đó. Taeyongie hyung đây là–"

"Jung Jaehyun con trai của Doyoung." Jaehyun đưa tay ra trước. "Và là nhân thú duy nhất của anh ấy."

Taeyong rất vui vẻ bắt tay thậm chí còn nheo mắt đáp lại cái bóp tay đầy tình thương kia.

"Youngie à em nhận con nuôi mà không báo anh sao? Vậy bé nhân thú này cũng là con trai anh luôn rồi."

"Tôi chỉ là con trai của mình anh ấy!" Jaehyun cao giọng.

"Ây gù hai cái người thích nắm tay này. Taeyongie hyung anh rảnh không? Chúng ta tiện đây đi ăn luôn nhé?"

"Ừ anh biết một quán lẩu rất ngon, em có thích không?"

"Ha anh Doyoung chỉ thích hambur–"

"Em thích lắm! Ta đi thôi!"

Doyoung cười tươi kéo tay Taeyong đi bỏ lại Jaehyun đằng sau. Bây giờ không cần đi đâu đem nồi nồi lẩu trực tiếp đặt lên đầu Jaehyun là đủ rồi. Cậu tức tối bám sát bọn họ, tay cũng đan lại với Doyoung nhưng anh không để ý lắm cũng cứ thế để cậu nắm. Thôi thì coi như an ủi một xíu cũng được.

"Mà cậu cũng là nhân thú nhỉ? Tôi là sói dạng thuần."

"Em ấy là hổ đó, chưa kể lông còn trắng muốt nữa. Hôm nào anh phải thấy cơ."

Jaehyun ưỡn ngực tự hào giống như đang đeo cả chục cái huy chương trên ngươi. Thấy chưa bố cậu à nhầm anh đồng nghiệp đang khen cậu đó. Anh đồng nghiệp nhưng sắp thành bạn đời đang khen cậu đó.

"Hổ trắng á? Anh cứ nghĩ cậu ta là trâu hay bò gì với cái sừng dài đẹp cơ."

"Anh đừng nói thế chứ."

Doyoung bật cười còn bên cạnh Jaehyun đã tức đến mức xì khói rồi.

Quán lẩu mà Taeyong nói rất gần đây nên cả ba nhanh chóng đã đến. Doyoung ban nãy ăn chiếc hotdog kia đã no rồi nên cũng chỉ ngồi đó cười cười tiếp chuyện chứ không ăn mấy, tay anh nhanh nhẹn nhúng lẩu rồi mỉm cười mời Taeyong ăn. Jaehyun bên cạnh tuy cũng được Doyoung gắp cho nhưng vẫn không thấy đủ, cậu là nhân thú của anh không thể nào lại đối xử giống với tên sói kia được.

"Anh em muốn ăn tôm!"

"Ừm của em đây." Doyoung gắp liền hai con tôm vào bát cho Jaehyun.

"Hong chịu muốn được Doyoungie bóc cơ!"

Jaehyun kéo kéo tay áo làm nũng khiến Doyoung rùng mình. Anh bảo người kia khoan làm trò chỗ này rồi anh bóc cho mà ăn. Taeyong bên kia cười gian nhìn cặp đôi trước mặt, hình như em trai anh vớ phải một con hổ bám người hay ghen rồi. Taeyong từng là hàng xóm của Doyoung, cả hai ở chung với nhau từ cấp ba đến tận khi Doyoung được điều lên sở cảnh sát thành phố mới tách rời. Mới hai năm thôi mà em trai nhỏ của anh cũng đã hốt được một nhân thú rồi nhưng điều này khiến Taeyong không vui lắm. Thì cũng phải, chả ai muốn người từng là của mình thân thiết với người khác cả.

"Rượu quán này rất ngon, lâu ngày gặp lại em phải uống với anh một ly."

"Em không uống đâu, hẹn anh khi khác vậy."

"Nào em không nể anh sao?"

"Anh ấy đã không muốn uống rồi, để tôi thay anh ấy."

Doyoung thấy Jaehyun giật lấy cốc rượu không khỏi bất ngờ. Anh quay sang nói nhỏ vào tai Jaehyun.

"Em biết uống rượu à?"

"Để yên em xử tên này."

Doyoung cũng cứ thế im lặng nhúng lẩu tiếp, tay liên tục gắp cho cả hai. Jaehyun với Taeyong bên này bắt đầu đấu mắt, liên tục rót rượu cho nhau quyết tỉ thí xem ai trụ được lâu hơn. Taeyong thuộc họ sói, đương nhiên có nhiều cái ranh mãnh hơn Jaehyun. Anh quyết để bản thân uống ít hơn còn lại chọc cho cậu liên tục uống rượu.

"Youngie em thích chó hơn hay thích mèo?"

"Umm em không biết nữa nhưng em thích chó hơn, chó con vừa thân thiện lại dễ cưng hơn mèo nữa."

Jaehyun tức tối đập mạnh ly rượu xuống bàn, tay với lấy chai rượu uồng liền hai ly. Doyoung thấy thế liền cản lại nhưng đã bị Jaehyun giận dỗi quay mặt đi uống tiếp. Jaehyun tui nói cho anh biết là hổ thuộc họ mèo đó!

"Mà thật ra em thích heo hơn, mấy con heo hồng hồng đáng yêu chưa kể thịt heo cũng ngon nữa."

"Thế nếu chọn giữa sói và hổ em thấy loài nào nhanh hơn?"

"Chắc là sói–"

"Phục vụ cho bàn này thêm rượu!" Jaehyun đập mạnh chai rượu rỗng xuống bàn. "À anh nói tiếp đi."

"Ờ ừm em uống ít thôi."

Taeyong bên này nhịn cười đến run người, uống thêm một chén nữa. Tửu lượng anh không tốt bây giờ đã chếnh choáng rồi, tốt nhất vẫn cứ chọc hổ nhỏ đây để bản thân dành phần thắng.

"À mà hồi bé em bảo rất thích nuôi cún nhỉ? Thế giờ em có muốn nuôi anh không?"

"Phục vụ tính tiền! Anh Doyoung em khó chịu muốn về!"

Doyoung căn bản đang mải nhúng lẩu nên chưa nghe rõ được Taeyong hỏi gì, đang tính hỏi lại thì thấy Jaehyun mặt mày nhăn nhó kéo anh đi về. Doyoung lúng túng nói cậu ráng chịu một chút anh tính tiền rồi sẽ đưa cậu về rồi lại quay sang Taeyong nói anh cứ ăn đi có gì sẽ gửi lại tiền cơm hôm nay.

"Thôi đưa con ma men đấy về đi bữa này anh mời."

"Lần sau em sẽ mời anh giờ em đi trước, mà muộn rồi anh nhớ về cẩn thận."

"Yên tâm em cũng thế nhé. Mai gặp."

"Ai bảo mai gặp, tôi không cho gặp đó!"

Jaehyun đã ngấm rượu mặt mũi đều đỏ bừng lên, bước đi cũng siêu vẹo nhưng vẫn cứ hùng hùng hổ hổ vênh mặt lên nói chuyện với Taeyong. Doyoung cười ngượng xin lỗi anh lẫn mọi người xung quanh rồi xách áo kéo con hổ say khướt này đi về.

"Jaehyun em ngoan một chút được không?"

Doyoung chật vật cõng con ma men say khướt trên vai lần nữa ghen tị với Taeil và Haechan. Tiệc cuối năm hai tên đó chuốc rượu anh say khướt nhưng ít ra còn có nhân thú bên cạnh vỗ về đưa về nhà còn anh thì chỉ tự mình lảo đảo lết thân về nhà, tưởng giờ có nhân thú riêng thì khác nhưng ai dè lại phải chăm ngược lại.

"Jaehyun em giờ nặng lắm rồi nên đừng có biến thành hổ, anh xin em luôn đó."

"Youngie thích biến thành hổ à? Em cũng thích hề hề."

Nói xong Jaehyun vừa cười ngốc ngếch lại biến thành một con hổ trắng đè lên người anh. Doyoung chưa nói gì đã bị cái bao tải kia đè đến mức ngã lăn quay ra, bao nhiêu người đi qua bàn tán khiến anh xấu hổ. Jaehyun giờ đã say đến mất nhận thức cứ thế dụi dụi vào người anh cười hề hề nói yêu anh nhất, muốn ôm anh đi ngủ còn Doyoung giờ một từ cũng không vào chỉ biết mắng tên này.

"Anh mắng em à?" Jaehyun méo xệch giọng chảy tỡi ra. "Anh mắng con trai mình à?"

Doyoung thấy cứ kéo lê cái con hổ đang giãy đành đạch như trẻ con ba tuổi thế này thật mất mặt. Cuối cùng đành nhẹ giọng thương lượng.

"Nếu giờ Jaehyunie ngoan, biến thành người tự đi về thì đêm nay anh sẽ ôm em đi ngủ."

"Thật á?"

"Thật. Là cảnh sát không bao giờ nuốt lời."

Jaehyun biến lại thành người lại xiêu vẹo đi về với Doyoung, cứ như trẻ em ba tuổi mà ngâm nga trên đường.

——————————————————
Mn chưa quên tui đúng hong 😀

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip