01
Từ chỗ quản lý biết được tin ngày mai Kim Doyoung sẽ đến Mỹ để thu âm ca khúc quảng bá bằng tiếng Hàn cho bộ phim mới của mình, Jung Jaehyun đang nhắm mắt để trang điểm liền giật mình kinh ngạc mở mắt ra, kết quả bị cọ trang điểm quẹt vào mắt. Chuyên viên trang điểm liên tục xin lỗi, cậu dụi mắt nói không sao, đồng thời cúi xuống nhặt tập kịch bản rơi trên sàn. Sau khi đứng thẳng dậy, cậu lại nhắm mắt, đứng đó 1 phút điều chỉnh lại nhịp thở, mới miễn cưỡng áp chế được trái tim loạn nhịp đang đập thình thịch và sự ướt át khó tả trong mắt.
Cảnh thứ hai bắt đầu đếm ngược để quay rồi, nhưng Jung Jaehyun không có cách nào tìm được cảm giác, không phải do quên lời mà là vì cảm xúc không đạt, ngay cả cách tiếp xúc với nữ chính cũng trở nên cứng ngắc. Đạo diễn biết rằng gần đây đang quay các cảnh cuối, sắp đóng máy rồi nên cậu rất áp lực, liên tục đau đầu và mất ngủ. Cảnh quay lớn đó cần tập trung cao độ để điều chỉnh cảm xúc, đạo diễn trấn an cậu rằng chỉ còn hai cảnh cuối cùng thôi, theo kế hoạch ban đầu thì không quá ba ngày, hôm nay tạm thời đến đây đã, về nghỉ ngơi trước đi.
Jung Jaehyun tan làm sớm, vốn dĩ muốn về nhà để ngủ một giấc, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Mười giờ đêm, cậu nhận ra sự thật là đêm nay có lẽ cậu sẽ lại mất ngủ nên đứng dậy mặc quần áo, đi đến quán bar nhỏ gần chỗ ở mà cậu thường lui tới.
Ông chủ là người Mỹ gốc Hàn, vì Jung Jaehyun thường xuyên lui tới, hai người giao tiếp qua lại bằng tiếng mẹ đẻ, một vài bận như vậy liền quen thân. Thấy Jung Jaehyun lại đến quán bar một mình vào đêm muộn, ông chủ đã khéo léo chuẩn bị loại rượu mà Jung Jaehyun thường uống, một chốc đã được bưng tới quầy.
"Sao, tối nay lại đi một mình hả?"
"Hôm nào chẳng là một mình."
"Vậy khi nào mới có hai người nhỉ? Cả nam cả nữ chẳng thấy cậu đưa ai theo, bỏ phí hoài cái khuôn mặt đẹp trai này... không biết cậu rốt cuộc thích kiểu thế nào nữa, cậu có biết là ở đây có bao nhiêu khách của tôi muốn xin phương thức liên lạc với cậu không hửm..."
Jung Jaehyun không nói, cậu trầm mặc, chỉ uống rượu liên tục. Thấy cậu không nói gì, ông chủ cũng không muốn tự chuốc vạ vào thân, lặng lẽ đi pha chế cho những vị khách khác. Mới pha được có hai ly rượu, bên này ly rượu của Jung Jaehyun đã thấy đáy luôn rồi. Ông chủ ngạc nhiên sao hôm nay uống nhanh như vậy, tửu lượng cũng không thấp, nghe thấy Jung Jaehyun đang đỡ đầu, ánh mắt không có tiêu cự lầm bầm.
"Tôi cũng muốn hai người đến... Ngày mai anh ấy đến rồi, tôi muốn hỏi anh ấy rằng có muốn đến uống rượu với tôi không..."
"Ai? Cậu đang nói ai cơ? Ai muốn đến hả?"
Jung Jaehyun lại im lặng, ông chủ tốt bụng bỗng nhiên cảm thấy trầm cảm, Jung Jaehyun uống hết ngụm rượu cuối cùng, để lại một câu "Mong đêm nay ngủ ngon..." liền rời khỏi quán bar.
Đêm hôm đó, nhờ có chút men rượu, Jung Jaehyun vừa chạm vào gối liền thiếp đi. Trong mơ, cậu mơ thấy cảnh tượng rất lâu về trước, hồi còn là thực tập sinh chưa ra mắt ở Hàn Quốc, cùng Kim Doyoung ca hát trên sân khấu ở Rookies Show.
Trong giấc mơ của Jung Jaehyun, ca từ và giai điệu thậm chí còn trở nên mơ hồ, chỉ có khuôn mặt và giọng nói của Kim Doyoung là cực kì rõ ràng. Thỉnh thoảng, khi Kim Doyoung nhìn cậu, cậu sẽ vô thức bật cười, sau đó quay đầu về hướng khán giả như thể xấu hổ.
Giá mà anh ấy có thể nhìn mình nhiều hơn, Jung Jaehyun trong mơ nghĩ, giá như anh Doyoung lúc nào cũng nhìn mình thì tốt.
Mặc dù uống rượu có thể miễn cưỡng ngủ, nhưng Jung Jaehyun luôn ngủ không sâu và có nhiều giấc mơ, sau đó lại thức dậy từ sớm. Hơn 6 giờ, khi trời vừa tờ mờ sáng, Jung Jaehyun đã mở mắt, mệt lả như cả đêm không ngủ.
Đến mười giờ mới bắt đầu quay, Jung Jaehyun muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng màn hình điện thoại di động sáng lên, là quản lý gọi tới. Người quản lý nói rằng Kim Doyoung đã tạm thời thay đổi chuyến bay, đáng lẽ chiều nay là đến nơi rồi, nhưng lại đổi sang chuyến bay sáng nay, muốn mượn xe bảo mẫu của Jung Jaehyun đến đón, bản thân sẽ sắp xếp cho trợ lý lái xe khác đến đón Jung Jaehyun đi làm.
Đủ thứ suy nghĩ linh tinh xoay mòng mòng trong đầu cậu, vừa mở miệng liền nói là dù sao cậu cũng tỉnh hẳn rồi, chi bằng đi cùng xe bảo mẫu đến đón người, sau đó trở lại phim trường cũng vẫn kịp.
Từ khi Jung Jaehyun sang Mỹ, người quản lý mới bắt đầu theo cậu, cũng không biết rõ những hoạt động trước kia của cậu ở Hàn Quốc ra sao, chỉ cảm thấy chắc Jung Jaehyun muốn gặp lại thành viên cũ sớm một chút để ôn lại chuyện xưa, nghĩ một lát đã đến giờ rồi, bèn đồng ý luôn.
Tắm rửa xong xuôi đứng trước tủ quần áo, lâu ngày rồi không gặp lại, Jung Jaehyun có chút luống cuống. Bình thường quần áo khi đi làm cậu không cần bận tâm đến, còn phong cách quần áo thường ngày lại na ná nhau, cuối cùng chọn tới chọn lui một hồi, mãi đến lúc quản lý gọi điện giục cậu mau ra xe, cậu mới vội vàng mặc đại một chiếc áo thun trắng và quần jean theo phong cách đơn giản, đội chiếc mũ lưỡi trai lên rồi bước ra ngoài.
Jung Jaehyun chưa bao giờ cảm thấy con đường đến sân bay lại xa xôi, thời gian lại dài đến như vậy. Trước kia, trên đường đến sân bay, đa số cậu đều ngủ bù, hoặc nghe nhạc thư giãn, thả hồn ra phía cửa sổ ngắm cảnh, chỉ cảm thấy rằng ngủ một giấc hay nghe hết một bài hát liền đến sân bay rồi.
Đợi được bọn họ đến đón, Kim Doyoung cùng hai nhân viên công tác đã thu dọn hành lý và đợi ở sân bay. Ngay khi nhìn thấy Kim Doyoung qua cửa kính xe, Jung Jaehyun đã cảm thấy mình không thể thở nổi, cũng không thể cử động được. Kim Doyoung vậy mà lại mặc áo phông trắng, quần jean và thậm chí đội mũ lưỡi trai giống hệt cậu.
Người quản lý bước xuống xe trước cậu, tiến tới chào hỏi nhân viên và cùng xếp hành lý, chưa kịp đợi Jung Jaehyun xuống xe, Kim Doyoung đã dụi mắt và ngáp dài bước lên xe.
"Anh Doyoung..."
"Jaehyun...?"
Trong xe đồng thời vang lên hai giọng nói, không rõ là ai trước ai sau, sau đó đồng thời đều im bặt. Kim Doyoung vẫn chưa ngồi xuống, đứng đó một lúc, cũng không có bất kỳ động tác nào khác.
"Anh ngồi cạnh em nhé? Một lát nữa các staff có thể ngồi phía sau."
Kim Doyoung do dự một lúc, lại nghĩ rằng nếu để Jung Jaehyun ngồi cạnh staff hình như hơi kì quặc, liền ngồi xuống bên cạnh cậu. Mãi cho đến khi Jung Jaehyun giúp anh thắt dây an toàn, anh mới định thần lại và nghĩ rằng, thực ra có thể để một staff ngồi ghế phụ lái, còn lát nữa anh sẽ ngồi cùng một staff khác ở hàng ghế phía sau mà...
Jung Jaehyun là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cậu hỏi anh bay đường dài như vậy có mệt không, Kim Doyoung bảo cũng tạm, bởi vì lúc cất cánh có uống chút rượu vang nên đã ngủ một lát.
Sau đó cả hai không nói chuyện gì nữa. Jung Jaehyun nghĩ, không biết Kim Doyoung có còn nhớ trước khi ngủ uống chút rượu sẽ dễ ngủ hơn không nhỉ, thực ra đó là "mẹo" mà cậu chỉ cho Kim Doyoung.
Nhưng Kim Doyoung làm sao mà quên được, anh là người không thích cũng không giỏi uống rượu, hoàn toàn là bị ảnh hưởng từ Jung Jaehyun mới hiểu biết một chút về các lại rượu, rồi dần dần uống được một chút, mà phần lớn thời gian đó đều là lúc ở bên Jung Jaehyun nên mới biết uống. Sau khi chia tay với Jaehyun, hai năm nay, số lần anh động vào rượu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà tại vì sao lại uống rượu cơ chứ... Quên đi, Kim Doyoung không muốn nhớ lại, dù có nói không mệt mỏi như thế nào, một chuyến bay dài vẫn khiến người ta mệt cả thể chất lẫn tinh thần. Quản lý của Jung Jaehyun khởi động xe, trong xe yên lặng, cơn buồn ngủ của Kim Doyoung đột ngột ập đến, chẳng bao lâu đã nghiêng đầu thiếp đi.
Trên đường từ sân bay về thành phố, Jung Jaehyun dù bị Kim Doyoung gục đầu vào vai mình ngủ, nhưng cậu lại cảm thấy đường trở về thành phố sao êm đềm và ngắn ngủi như vậy, cảm tưởng như mới có mười phút trôi qua mà đã đến chỗ khách sạn Kim Doyoung chuẩn bị ở.
Jung Jaehyun lấy điện thoại di động ra xem bản đồ, may mà cách chỗ ở của cậu không xa, chừng ba dãy phố. Cậu đánh dấu vị trí của khách sạn, tận hưởng khoảng thời gian dài không được Kim Doyoung dựa vào, nhất thời không muốn đánh thức anh dậy.
Đợi quản lý và những người khác dỡ hành lý xuống xe, chuẩn bị nhận phòng khách sạn, Jung Jaehyun miễn cưỡng gãi gãi vào lòng bàn tay của Kim Doyoung, gọi anh dậy. Vì lòng bàn tay bị ngứa, Kim Doyoung đã vô thức nắm tay Jung Jaehyun và bảo cậu "đừng ồn", nhưng sau khi tỉnh táo hẳn, anh đột nhiên ngồi thẳng dậy và buông tay ra.
"À, đến, đến khách sạn rồi hả?"
"Ừm, đến rồi đó, xuống xe thôi anh."
Thế là Kim Doyoung ôm ba lô nhảy xuống xe như chạy trốn, nhanh nhẹn như con thỏ nhỏ bị lão hổ già rượt đuổi. Jung Jaehyun có chút buồn cười, vì vậy cậu chầm chậm xuống xe theo, đợi họ sắp xếp xong, cậu "nhìn trộm" số phòng của Kim Doyoung, mới cùng quản lý chào tạm biệt họ.
Trở lại xe, Jung Jaehyun nhớ ra lúc nãy ở sảnh khách sạn, Kim Doyoung rõ ràng muốn trốn tránh cậu, nhưng khi nghe người phục vụ hỏi một câu bằng tiếng Anh, dáng vẻ lúc đó của anh vừa muốn nhờ cậu giúp đỡ lại đắn đo không nói, càng cảm thấy buồn cười, khóe miệng bất giác nhếch lên. Trong lúc chờ đèn đỏ, quản lý bắt gặp ý cười tràn ngập đôi mắt cậu, cảm thấy lâu rồi không thấy dáng vẻ thư thái như này của cậu, bèn trêu đùa bảo cậu gặp được thành viên cũ vui vẻ như thế cơ à, nhưng mà có thấy hai người nói chuyện với nhau mấy đâu...
Jung Jaehyun không trả lời, người quản lý tiếp tục nói một mình, nhưng mà anh ấy tựa vào vai cậu ngủ nha, chắc hẳn trước đó quan hệ hai người tốt lắm, rốt cuộc thì cũng hoạt động bao năm với nhau còn gì...
Đó không chỉ là quan hệ tốt... Jung Jaehyun nghĩ, còn hơn cả một mối quan hệ tốt.
Mặc dù người quản lý rất tò mò, nhưng không hề biết rằng, sau khi Jung Jaehyun đến Mỹ để phát triển, rõ ràng cậu có rất nhiều người theo đuổi, da trắng có, người châu Á có, phụ nữ và đàn ông đều có, nhưng cậu lại giống như một nhà sư khổ hạnh, không rơi vào lưới tình, cũng không nhận lời mời hẹn hò với bất kỳ ai, hay vì bất kì mục đích gì, tại sao lại như vậy.
Cái hồi Jung Jaehyun vừa mới từ chối lời hẹn hò của một người mẫu xinh xắn tóc vàng mắt xanh, quản lý có hỏi cậu lý do tại vì sao, bỗng trong giây lát Jung Jaehyun trông rất cô đơn, nhưng cuối cùng cậu vẫn không trả lời.
Tại vì sao... tại vì sao ư? Còn có thể là tại vì sao nữa đây.
Vì trong lòng có điều gì đó không thể buông bỏ, có một người trong lòng không muốn buông tay cũng không thể buông tay.
Chính là người mà bọn họ vừa đi đón, người đó Jung Jaehyun quen biết từ năm mười tuổi, đến năm hai mươi tuổi thì họ ở bên nhau, người mà gần mười năm chỉ coi cậu là bạn bè, người vừa có lòng tự tôn vừa mạnh mẽ, không dễ dàng nói lời yêu với cậu, người mà vừa cứng đầu vừa nhẫn tâm không chịu liên lạc với cậu suốt hai năm trời, người mà đến bây giờ không nói không rằng đột nhiên bay sang Mỹ thu âm bản OST cho bộ phim của mình.
Người này, về mặt luật pháp của Mỹ, chính là bạn đời hợp pháp của Jung Jaehyun.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip