04

Khi Jung Jaehyun tỉnh lại, đã gần mười một giờ, cậu nhanh chóng ý thức được người trong lòng mình đã tỉnh. Bởi vì trước đây đồng sàng cộng chẩm* quá quá lâu rồi, nên Jung Jaehyun biết được nhịp thở Kim Doyoung lúc ngủ và lúc thức không giống nhau.

*Ngủ cùng một giường, cùng chung chăn gối.

"Anh có đói không, anh Doyoung. Buổi trưa muốn ăn gì?"

"... Chúng ta đêm qua, đã làm gì?"

Jung Jaehyun nhất thời im bặt, lại hơi buồn cười. Tối qua làm cái gì, nhìn vào chẳng phải quá rõ ràng hay sao? Lẽ nào hai người họ cởi hết quần áo, ngủ chung một chiếc chăn, còn thể không làm cái gì sao.

Sợ rằng Kim Doyoung sẽ phát hỏa, Jung Jaehyun tránh câu hỏi của anh, chỉ hỏi phía sau có khó chịu hay không.

Lần này Kim Doyoung không trả lời, im lặng được một lúc thì đột nhiên dùng tay đấm vào ngực Jung Jaehyun, ấm ức tủi thân đáp, "Khó chịu, khó chịu chết đi được, bây giờ anh chỗ nào cũng thấy khó chịu! Tại sao em lại làm lâu như vậy chứ, bảo làm nhẹ một chút thì không chịu nghe... Em còn, còn bắn lên mặt anh, mùi thật nồng... Không đúng, chỗ nào em cũng bắn, em vô lại, đồ đáng ghét..."

Thế là Jung Jaehyun đã hiểu là Doyoung nhớ ra tối qua xảy ra chuyện gì rồi. Cậu thành khẩn xin lỗi, nói rằng sẽ đi mua thuốc cho Kim Doyoung, đánh cậu mắng cậu đều được, chỉ cần anh đừng khóc nữa.

Kim Doyoung tức giận hỏi lại, ở đây thì mua thuốc gì chứ? Những loại thuốc anh dùng trước đây đều là của Hàn Quốc, hay là cậu mua thuốc cho người khác, tại sao cậu lại đáng ghét như vậy... có phải cậu từng mua thuốc cho ai dùng rồi?!...

Jung Jaehyun thấy anh càng nghĩ càng lệch lạc, bắt đầu suy diễn linh tinh, liền nhanh chóng ôm anh vỗ nhẹ vào lưng và an ủi, "Không phải, chưa từng mua bao giờ, cũng không biết phải mua gì cả, chỉ là xem một chút để mua cho anh thôi...".

Kim Doyoung đã tức giận đến mức khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Buổi trưa hôm đó, Kim Doyoung không nhờ Linda mang đồ ăn tới mà nghe theo sự sắp xếp của Jung Jaehyun, bảo Jung Jaehyun gọi đồ ăn mang về. Jung Jaehyun vốn dĩ lo lắng Kim Doyoung đói quá chịu không được, nên nên muốn dậy rồi tự mình đi tới tiệm lấy cho nhanh, song vừa chuẩn bị rời giường đã bị Kim Doyoung đã ôm chặt lấy. Gọi đồ ăn ngoài đi, Kim Doyoung nói, anh vẫn chưa quá đói.

Jung Jaehyun cười cười không nói, không có ý định vạch trần anh, rõ ràng là bụng anh đang cồn cào vì đói.

Khi cậu bị Kim Doyoung ôm chặt lấy, Jung Jaehyun cuối cùng cũng cảm thấy chân thực. Cái cảm giác chân thực ấy, lúc nhìn thấy Kim Doyoung ở sân bay không có, lúc đi mua thuốc và đồ tráng miệng cho Doyoung không có, lúc quay cảnh cuối ở phim trường nhìn thấy Kim Doyoung không có, tối qua cùng tắm với Kim Doyoung không có, thậm chí khi hai người da thịt liền kề làm những chuyện thân thiết nhất trên đời cậu cũng không cảm nhận được, ngay cả sáng nay khi tỉnh dậy lần đầu tiên, nhìn thấy Kim Doyoung trong lòng ngủ ngon, vẫn là không có cảm giác đó.

Mãi cho đến bây giờ, rõ ràng Kim Doyoung chỉ dùng chút lực ôm chặt cậu, bày ra một chút ỷ lại cậu như trước kia, trái tim đang treo lơ lửng của cậu mới dần rơi xuống.

Mặc dù không khí không tính là xấu hổ, nhưng có lẽ do họ không biết nói gì sau khi say rượu loạn tình với người yêu cũ, cả hai nhất thời không nói câu gì. Nói họ là người yêu cũ thì không chính xác lắm, dù sao ở quốc gia hiện tại, hai người được tính là bạn đời hợp pháp.

Hai người đàn ông Bảo Bình ngang ngạnh và mạnh mẽ như nhau, hai năm trước vì tranh cãi việc phát triển tương lai, mà hai người bình thường luôn tỏ ra lịch thiệp đã cãi nhau đỏ mặt tía tai, cuối cùng không ai chịu thỏa hiệp liền chia tay, ngày hôm sau Jung Jaehyun lên máy bay đi Mỹ, sau đó đi liền hai năm không về.

Rất giống với bộ phim Jung Jaehyun vừa hoàn thành, cuối cùng nam nữ chính đứng trước ngã rẽ của cuộc đời nhau, từ những cuộc cãi vã gay gắt đến những cuộc tâm sự bình lặng, cho đến sau cùng phải gạt nước mắt chia tay nhau, từ nay đường ai nấy đi.

Cuộc sống giống như một bộ phim, bộ phim cũng giống như cuộc đời, chính vì nghĩ đến cuộc cãi vã với Kim Doyoung hai năm trước mà Jung Jaehyun đã có thể huy động hoàn toàn cảm xúc và trạng thái của mình, hoàn thành bộ phim một cách xuất sắc.

"Sao hôm qua anh lại nhớ đến trường quay vậy?"

"Thu âm suôn sẻ, buổi chiều không có việc gì làm nên đi. Em diễn rất tốt, nữ chính cũng rất đẹp."

"Được rồi anh, em không quan tâm cô ấy có xinh không. Anh có biết bộ phim này nói về điều gì không?"

"Đại khái biết một tí, lời của nhạc phim có thể đoán ra một chút. Rốt cuộc nó nói về cái gì?"

"À cái này thì... sau này có cơ hội sẽ nói cho anh nghe."

Sau bữa trưa, hai người đều có một số việc phải làm, Jung Jaehyun phải nhận một cuộc phỏng vấn, Kim Doyoung phải đến phòng thu âm, thu thêm bản bổ sung vì người sáng tác cảm thấy nên thêm vài câu nữa cho hoàn hảo.

Lịch trình của Jung Jaehyun sớm hơn, vì vậy cậu phải đi trước. Trước khi rời đi, cậu hỏi Kim Doyoung xem tối nay anh có muốn cùng đi uống rượu ở một quán bar gần đó không, Kim Doyoung hơi do dự, chung quy tối qua uống hơi nhiều, tối nay lại uống nữa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá phóng túng...

Jung Jaehyun bồi thêm vài lời, chỉ là uống rượu hoa quả nhẹ, quán bar cũng không đông người. Jung Jaehyun biết Kim Doyoung thực sự không thích những nơi đông đúc, mặc dù anh luôn được ánh đèn sân khấu, người hâm mộ vây quanh và dõi theo trong nhiều năm với tư cách là một nghệ sĩ, nhưng anh vẫn không thể nào hoàn toàn quen được.

Vậy được thôi, Kim Doyoung đã đồng ý, vậy chúng ta ... làm cách nào để liên lạc với nhau? Số điện thoại ở Mỹ của em là gì...

Jung Jaehyun bật cười, anh không ngốc đấy chứ? Không cần dùng số đâu, liên lạc trên kakaotalk là được.

Sau khi Jung Jaehyun bị quản lý thúc giục phải vội vàng rời đi, Kim Doyoung quay trở lại giường, vùi mặt vào gối khó chịu, cảm thấy mặt mình bây giờ nhất định là đỏ như đít khỉ.

Tối nay mình không được say, không được quan hệ sau khi uống rượu, Kim Doyoung nghĩ, có vẻ như phóng túng quá mức sẽ làm giảm chỉ số IQ ...

Dù Kim Doyoung đã dựng flag, nhưng đến tối, anh và Jung Jaehyun lại hồ đồ lăn lộn trên giường.

Bản thân Kim Doyoung cũng không thể tìm ra lý do, có thể là do tên tiểu tử thối Jung Jaehyun lừa anh là rượu nhẹ, hoặc do Jung Jaehuyn nói với anh loại rượu tối nay uống tên là "trùng phùng", anh không thể nói rõ đó là cảm giác gì nữa, hoặc có thể là do ban nhạc jazz được mời đến quán bar tối nay khiến bầu không khí thực sự tốt, hoặc có thể là dưới ánh sáng mờ ảo, Jung Jaehyun mặc một bộ âu phục thoải mái, tóc chải gọn gàng bằng keo xịt tóc, vẫn đẹp trai và quyến rũ như trước, hoặc có lẽ son dưỡng môi hương đào mà Jung Jaehyun dùng hôm nay quá ngọt ngào, cho nên khi trở về khách sạn, cậu vừa hôn một cái, anh liền không nỡ buông ra...

Tóm lại, hôm sau cả hai tỉnh dậy, Jung Jaehyun cười hỏi anh có nhớ chuyện đêm qua không, Kim Doyoung tức giận xấu hổ nghĩ, nhớ, sao lại không nhớ, rượu hôm qua không nặng...

Jung Jaehyun thấy tai của Kim Doyoung đỏ bừng, cậu biết chắc là anh nhớ. Cậu bắt đầu có suy nghĩ xấu xa, tiếp tục hỏi.

"Vậy anh có nhớ hôm qua mình làm mấy lần không, ngoại trừ một lần trong nhà tắm và vài lần trên giường ra?"

"Này Jung Jaehyun! Em thấy em lợi hại lắm hả? Sợ không nói thì người ta nghĩ mình câm à?"

Kim Doyoung muốn ngồi dậy "đánh" đối phương nhưng lại kéo căng chỗ đằng sau, đã hai ngày liên tiếp nó bị sử dụng quá mức. Anh hét lên "Đau quá" và ngã vào ngực Jung Jaehyun, sau đó dùng lực đập mạnh vào cơ ngực của cậu.

"Phía sau của anh đau lắm à? Tối qua em có mua thuốc rồi, để ở trong túi áo khoác ngoài của em, để em đi lấy."

"Em đúng là chồn cáo chúc tết gà*..."

*Giả bộ thân thiện nhằm mục đích xấu xa.

Thấy Kim Doyoung không có ý định đứng dậy khỏi người mình, Jung Jaehyun cũng không vội vàng, cứ ôm lấy anh như vậy, xoa mái tóc của anh, xoa xoa vành tai nóng bỏng, vuốt ve tấm lưng trần đầy những vết tích ân ái tối qua, mãi cho đến khi Kim Doyoung kêu mình đói, cả hai mới đứng dậy đi kiếm đồ ăn.

Trong bữa ăn, Kim Doyoung không khỏi suy nghĩ, bọn họ sao lại thế này, rõ ràng tức nhau đến mức hai năm không chịu gặp mặt, gặp mặt rồi còn chưa kịp gỡ bỏ gút mắc vậy mà đã lăn lộn trên giường trước rồi, còn lăn lộn đến tận hai ngày, bây giờ còn bình tĩnh ngồi cùng nhau ăn chung một bát thịt lợn xào cay, rốt cuộc là như thế nào đây....

Nghĩ mãi, Jung Jaehyun đã kéo thịt lợn xào cay về phía mình, còn bát canh gà nhân sâm thì đặt trước mặt anh.

"Hai ngày này anh ăn thanh đạm một chút nhé."

"Không muốn, anh muốn ăn thịt lợn xào cay cơ."

"Nếu anh muốn ăn thì em sẽ làm cho anh ăn sau, bây giờ ăn thịt gà rồi uống canh trước nhé, ngoan, nghe lời."

Kim Doyoung đã thỏa hiệp, anh không thể chịu đựng được việc Jung Jaehyun xoa đầu và bảo anh phải ngoan ngoãn, bởi vì mỗi lúc như vậy, anh sẽ cảm thấy mình không cần sắm vai một người anh hiểu chuyện, rộng lượng, phải chăm sóc một đứa em, một hậu bối. Mà có thể giống như lúc ở bên bố mẹ, làm một đứa trẻ tùy hứng, thậm chí là vô lý cũng không sao.

Dù sao thì Jung Jaehyun cũng sẽ bao dung và chăm sóc anh, dù có bảo là anh "ngoan" và "nghe lời" thì cuối cùng cậu vẫn sẽ chiều theo ý muốn của Kim Doyoung.

Ngoại trừ cuộc cãi vã kinh thiên động địa hai năm trước đó.

Nghĩ đến cuộc cãi vã đó, Kim Doyoung đột nhiên chán ăn. Anh đặt bát đũa xuống và vẻ mặt có chút u ám. Jung Jaehyun tinh ý nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của anh, hỏi anh canh gà nhân sâm có hợp khẩu vị không? Nhưng chỗ này là chỗ bán đồ ăn Hàn có hương vị chính cống nhất mà cậu từng ăn... Nếu Kim Doyoung không thích, lát nữa có thể dẫn anh đi ăn hamburger.

Nhìn vẻ mặt quan tâm và thận trọng của Jung Jaehyun, Kim Doyoung có chút an tâm, anh đột nhiên lại muốn để Jung Jaehyun vừa xoa xoa đầu anh vừa dỗ dành bảo anh ngoan ngoãn ăn cơm một lần nữa, nhưng mà làm như vậy đúng là một yêu cầu vừa xấu hổ vừa ấu trĩ, sau cuộc đấu tranh dữ dội trong đầu, anh vẫn lựa chọn giữ mặt mũi một chút, nên chủ động cầm bát đũa lên ăn tiếp.

Trái tim lơ lửng của Jung Jaehyun lại đặt xuống. Hương vị của tiệm này gần giống với khẩu vị của Kim Doyoung, cho nên vừa rồi mới đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ sau hai năm không gặp, khẩu vị của Kim Doyoung đã thay đổi rồi sao?

Nhưng món thịt heo xào cay do chính tay mình làm vẫn giữ nguyên hương vị ban đầu. Cậu rất sợ Kim Doyoung không thích mùi vị như trước kia, cũng giống như cậu sợ rằng Kim Doyoung không còn yêu mình nữa.

Vì vậy, cậu đã cố gắng dùng mấy cách trước kia để xoa dịu Kim Doyoung, con người này đôi khi hay nổi đóa lên một cách khó hiểu.

Sờ sờ đầu anh, dỗ anh nghe lời, dỗ anh ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip