06

Những vật dụng nguyên vẹn còn lại trong căn nhà bám một màu đen được đặt vào một chiếc thùng, chúng còn dính những bụi tro trông thật lem luốc. Jaehyun ngậm ngùi bê thùng đồ của mình lên rồi chào những nhân viên bảo hộ.

- Tôi sẽ cho cậu mượn đồ, mặc dù tôi hơi gầy nhưng chiều cao của chúng ta cũng ngang ngang nhau đó.

- Không sao, em sẽ đi mua một ít đồ. Không biết bao giờ người ta mới trả tiền đền bù.

- Vậy tiền chi tiêu của cậu?

- Đừng lo, bác em sẽ gửi.

Cả hai nắm tay nhau đi dạo trên phố, vào một vài shop quần áo để chọn một ít đồ cho Jaehyun. Doyoung nắm chặt tay Jaehyun không chịu rời, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tương lai của Jaehyun bây giờ là một màu xám mịt mờ không thể thấy rõ được, lúc thế này lúc thế kia. Quả thật chuyện này khiến Doyoung vừa hoang mang vừa lo sợ.

- Em đến ở nhờ nhà anh như thế này bố mẹ anh không phiền chứ?

- Tất nhiên là không, nhà tôi đủ rộng để cho người khác ở mà.

- Vậy không phải là em với anh chung phòng ư?

- Cậu nghĩ gì vậy?

- Khiến em mừng hụt rồi.

- Đừng có nghĩ bậy bạ

- Em còn nghĩ buổi tối sẽ được ôm anh ngủ cơ.

- Bớt mộng tưởng đi.

Bố mẹ Doyoung đón tiếp Jaehyun rất nhiệt tình, bởi đây là người bạn đầu tiên mà anh đưa về nhà. Thậm chí mẹ anh còn gọi đùa Jaehyun là con rể khiến cậu ngại ngùng mà đỏ mặt, dù sao bố mẹ cũng là người hiểu con cái mình trên hết, bác gái nhìn vào cũng thừa biết hai người đang hẹn hò. Họ chuẩn bị cho Jaehyun một căn phòng rất đẹp, rỗng rãi có đủ mọi vật dụng sinh hoạt có điều Jaehyun cảm thấy vẫn thiếu một thứ, đúng, chính là Doyoung. Ánh mắt cậu nhìn Doyoung như đang cầu xin *Em chẳng muốn xa anh một chút nào hết*.

- Hai đứa đang hẹn hò đúng không?

- Sao mẹ biết

- Mẹ là mẹ của con mà, trước mặt cậu ta con cũng không mang khẩu trang nữa. Con lại cứu cậu ta nữa rồi phải không? Tàn nhang của con đậm hơn lúc trước rồi.

- Vâng

- Mẹ chỉ mong con sẽ không hối hận về những gì con đã làm, mẹ cũng sợ con sẽ đau lòng nếu một ngày con tuột tay không giữa được cậu ta nữa.

- Con biết mình nên làm gì mà.

- Mẹ tự hào về con. Khuôn mặt này của con, nó rất đẹp.

"Mọi người có sẵn sàng vì một người mà hi sinh đi một thứ của bản thân không? - Doko"

@user647 Chỉ khi người đó xứng đáng với mình

@user708 Nếu không hối hận thì cứ việc thôi

@user027 phải xem giá trị của vật hi sinh như thế nào đã

@user879 chẳng có ai vì tôi nên tôi cũng chẳng vì ai cả

...

*Ting* [Doko's blog bạn có một tin nhắn mới]

@j.yoonoh: Sao cậu không reply tin nhắn của mình?

@doko: từ nay cậu đừng nhắn tin cho mình nữa

@j.yoonoh: sao thế?

@doko: chỉ là mình không muốn nhắn tin với cậu nữa thôi

@j.yoonoh: cậu như thế này khiến mình đau lòng đó

@doko: chẳng phải cậu có người yêu rồi sao? cứ nhắn tin cho tôi cậu ta sẽ hiểu nhầm đó

@j.yoonoh: có sao đâu hay là cậu có người thương rồi nên không thèm nhắn tin cho mình nữa?

@doko: cái đấy không liên quan đến cậu, tôi off đây

@j.yoonoh: :(

*Cốc* Jaehyun gõ cửa phòng Doyoung, anh vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt mếu máo của Jaehyun, hai tay ôm gối, đôi mắt long lanh nhìn anh như van nài.

- Lạ phòng quá nên em không ngủ được

- Vào đi

Jaehyun nở nụ cười, nhanh chân chạy vào rồi phóc lên giường Doyoung mà nằm. Cậu nằm chừa ra một chỗ nhỏ để dành cho tấm thân nhỏ bé của anh.

- Cậu nằm vậy sao tôi nằm?

- Chỗ của anh là ở trong lòng em đây này - Jaehyun đưa hai tay lên

- Thôi khỏi đi, thà tôi ra sofa nằm còn hơn.

- Không được - Nói rồi Jaehyun bật dậy ôm lấy anh mà kéo xuống giường.

- Đây là nhà tôi đó

- Bắt được anh rồi thì đây là nhà của hai đứa mình kkkk

Anh nằm im trong lòng Jaehyun mà ngủ lúc nào không hay, Jaehyun nhẹ nhàng đặt đầu Doyoung tựa vào cánh tay của mình, tay kia vòng qua người anh, cúi đầu xuống hôn lên trán anh rồi nhẹ lòng mà ngủ.

Vẫn như mỗi sáng, cả hai đều thức dậy sớm để đến trường, có điều hôm nay Kim Doyoung và Jung Jaehyun cùng nhau đi học, nắm tay nhau đi khắp con đường, Doyoung cũng không đeo khẩu trang nữa, tóc được vén sang gọn hơn.

- Doyoung, anh có muốn cắt tóc không?

- Không biết nữa

- Em nghĩ anh cắt tóc sẽ đáng yêu hơn đó

- Cậu thực sự nghĩa vậy?

- Chiều nay tan học em đưa anh đi cắt tóc nhé?

Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, cảnh vật chiều tàn hiện lên, Jaehyun dẫn Doyoung vào một shop salon, tự mình chọn kiểu tóc cho anh. Từng sợi tóc của anh rơi xuống, Doyoung cảm giác có chút hồi hộp. Sau hơn 1 tiếng, Doyoung bước ra khỏi tấm rèm, anh như trở thành một người khác vậy. Một chàng thiếu niên xinh xắn với mái tóc cắt gọn được uốn nhẹ và nhuộm nâu đen. Jaehyun bị hút hồn bởi vẻ đáng yêu này của anh mà đứng đơ như tượng, Doyoung cúi mặt xuống ngại ngùng.

- Bố mẹ tôi sẽ hét toáng lên khi thấy tôi như thế này mất

- Em nghĩ hai bác sẽ rất vui đấy kkk. À tối nay em về nhà muộn một chút, bây giờ em đưa anh về rồi em sẽ đi luôn.

- Cậu đi đâu? Tôi đi cùng được không?

- Em nghĩ là anh không nên đi đâu. Em có hẹn với mấy đứa bạn ở khu Cheondong.

- Đừng về muộn quá

- Em biết rồi.

Doyoung cảm thấy khá lo lắng, đứng ngồi không yên, lúc nãy không kịp kéo cậu ta lại mà nhìn. Bây giờ không thể biết được Jaehyun sẽ như thế nào. Sau một lúc lo nghĩ, Doyoung nhận ra có chút kì lạ về những vụ việc suýt giết chết Jaehyun. Ngày đầu tiên, vào lúc 18h15 chuyến xe bus mà Jaehyun thường ngồi để về nhà mất lái đâm vào toà CBN. Ngày thứ hai, vào lúc 15h17 ai đó ném tạ và quả tạ suýt trúng đầu Jaehyun. Hôm qua, tòa CBN bốc cháy lúc 17h20. Vậy có nghĩa là những tai nạn sẽ liên tục xảy ra trong một thời điểm liên quan đến giờ phút của vụ việc trước. Có thể 20h tối nay Jaehyun sẽ gặp tai nạn. Bây giờ đồng hồ đã điểm 19h53, Doyoung không kịp khoác áo mà chạy thẳng ra khỏi nhà, tay liên tục nhấn gọi cho Jaehyun nhưng cậu không trả lời. Doyoung đi khắp khu Cheondong để tìm cậu mà chẳng thấy. Cho đến khi anh sững người nhìn phía trước đường lớn là một vụ tai nạn xe, đầu anh trống rỗng. Anh tiến về phía đám người kia, tiếng xe cấp cứu vang bên tai anh. Doyoung chẳng thể tin được đều trước mắt, người đó được trùm khăn trắng qua đầu, cáng lên xe cấp cứu, anh với tay chạy theo thì bị giữ lại.

- Doyoung!

Doyoung quay đầu, mắt rưng rưng, họng cứng như bị đóng băng, nhìn người phía sau gọi mình, anh không cầm được nước mắt mà khóc toáng lên.

- Em ở đây mà, xin lỗi anh. Sao anh ra ngoài lại ăn mặc phong phanh thế này? - Jaehyun ôm anh vào lồng ngực mình, Doyoung nắm tay đánh mạnh lên lưng cậu mà hét.

- Đm đi đâu mà không chịu nghe máy? tôi còn nghĩ người nằm ở kia là cậu.

- Em biết anh sẽ đến cứu em mà Doko

- Do...o..ko... cậu...

- Doko, quá khứ của anh hiện lên trong mắt em. Nhờ anh mà một người đã chết như em vẫn có thể đứng ở đây.

____________________________

Hmmmmm :) bất ngờ chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip