Phần 2 Chương 6

Recommend mọi người mở Paper cuts - EXO khi đọc FLASH BACK để có những trải nghiệm tốt hơn nhé. (Mình có ghim nhạc cùng tiếng mưa rùi đó). Cảm ơn vì đã đọc nha.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*FLASH BACK:

Một ngày trời mưa lớn, gió thổi rất mạnh khiến hàng cây bên đường rung lắc dữ dội, Dongyoung cả người ướt nhẹp ôm đống giấy quảng cáo đã thấm đẫm nước. Chạy nhanh đến bên một quán cafe gần đó để trú mưa. Dongyoung run lẩy bẩy vì lạnh nhưng chẳng thể bước vào quán để uống một cốc cafe ấm bởi trong người chẳng còn một đồng nào cả. Vừa đi làm thêm vừa đi học khiến sức khỏe cậu càng ngày đi xuống nhưng chẳng còn cách nào khác, phải khó khăn nhường nào mới được đến Mỹ du học. Dongyoung xoay người nhìn vào trong chợt thấy một gương mặt quen thuộc, là người ấy, thật trùng hợp cậu ta cũng ở đây. Nhìn cậu ta vui vẻ cùng bạn bè như vậy khiến Dongyoung có chút ghen tị nhưng cũng mãn nguyện khi thấy cậu ta vẫn sống tốt. Có lẽ cậu đã quên được khoảng thời gian trước đây khiến cậu đau khổ. Cũng vì thế mà Dongyoung chẳng có lý do nào để xuất hiện trước mặt một người mình từng làm tổn thương. Chợt người ấy nhìn về phía Dongyoung khiến cậu giật mình quay người đi. Một nhân viên từ trong quán bước ra nói lớn:

- Này, cậu không thể đứng trước quán của tôi như một kẻ ăn mày thế này đâu, mau đi đi.

- Không thể để tôi trú mưa một chút ở đây sao? - Dongyoung kéo chiếc mũ hoodie lên, chẳng nhìn đối diện tên nhân viên kia, một phần vì sợ người trong kia nhận ra mình một phần không muốn làm lớn chuyện.

- Nếu cậu không đi tôi sẽ báo cảnh sát đó.

Dongyoung không thể ngoảnh lại nhìn người ấy thêm một lần nữa chỉ đành ngậm ngùi bước đi, dù sao cả người cũng ướt rồi quan tâm gì đến viếc trú mưa nữa. Người cũng đã rời đi rồi vương vấn gì đoạn tình cảm đó nữa. Tâm trạng thật hỗn độn, Dongyoung ngồi xuống trạm đợi xe bus, đầu cúi xuống nhìn những giọt mưa rơi xuống tí tách tí tách trộn lẫn với suy nghĩ rối răm trong đầu cậu.

- Cậu dùng cái này đi! - Một người nhẹ nhàng đặt chiếc ô bên cạnh cậu rồi vội vàng chạy vào chiếc ô của người bạn đi cùng. Chính là Yoonoh, giọng nói này Dongyoung không thể nhầm được nhưng lời cảm ơn đâu có dám thốt ra cũng chẳng thể nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Đợi Yoonoh đi rồi, mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng Yoonoh phía sau, đôi mắt đỏ ngầu cứ liên tục tuôn ra dòng nước mắt, Dongyoung nấc nhẹ một cái, rồi ôm mặt khóc thút thít như một đứa trẻ. Tại sao tim gan lại nhói đến vậy, dằn xéo lấy nỗi đau vốn dĩ có thể quên đi.

Cậu ấy vẫn tốt bụng như thế, vẫn là Jung Yoonoh mà Dongyoung đã quen hơn 10 năm nay, chỉ có điều cuộc sống của cậu ấy đã không còn có sự tồn tại của một Kim Dongyoung nữa. Điều đau lòng hơn là tự tay Kim Dongyoung đã cắt đứt mối tình cảm này. Dù cho có lừa dối bản thân bao nhiêu lần đi nữa thì sự thật Jung Yoonoh là người quan trọng nhất trong lòng cậu và cậu vẫn không ngừng theo dõi Yoonoh từng ngày từng ngày chỉ là không thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt người ta. Thật đáng tiếc, chẳng nhẽ duyên số của cả hai đến đây là kết thúc?


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Giám đốc, cậu tại sao cậu muốn loại Kim Dongyoung? Tôi thấy cậu ấy rất có triển vọng, giao tiếp rất tốt. Chúng ta như thế không phải là đang bỏ sót một nhân tài ư?

Yoonoh tay chống trên bàn, tựa đầu xuống như là mệt mỏi lắm, mái tóc được vuốt đều keo thành nếp giờ cũng đã rối bời, cậu ngước đầu thở dài mà nói:

- Chỉ đơn giản là tối không thích thái độ của cậu ta thôi, anh nói xem, một người với vẻ mặt kiêu ngạo như vậy sẽ dễ dàng nghe lời ư?Hơn nữa tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ta.

- Chẳng phải hai cậu là bạn cùng trường ư? Trước đây có xích mích gì chăng?

Yoonoh nhíu mày nhìn vị trợ lí trước mặt mình, hỏi:

- Sao anh lại biết cậu ấy cùng trường với tôi?

-Ha, cậu nói như thể tôi không biết gì ấy. CV của cậu ta tôi đọc qua rồi.

- Ừ nhỉ tôi đãng trí quá! Hôm nay không có lịch trình gì nữa, tôi muốn nghỉ ngơi đừng để ai làm phiền tôi nhé - Yoonoh ôm mặt cười trừ.

Vị trợ lý gật đầu song cúi người bước khỏi phòng. Yoonoh nới lỏng chiếc cà vạt tháo ra treo trên giá, áo vest cũng được treo gọn gàng sang một bên, chiếc áo sơ mi mỏng đã gỡ 3 nút cúc trên cùng lộ ra đường xương quai xanh quyến rũ cùng làn da trắng mịn, có lẽ khi ai nhìn vào cũng làm cho tâm trí bị mê hoặc. Yoonoh ngã nhào xuống chiếc giường được đặt sau văn phòng làm việc của mình. Đã một tuần sau khi gặp lại Dongyoung ở công ty, cậu không ngừng bị dày vò bởi những suy nghĩ tiêu cực, hơn nữa những ký ức của thời thiếu niên cứ liên tục ùa như mùa lũ. Cả người thấm mệt Yoonoh nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ Yoonoh liên tục nghe thấy một giọng nói vừa lạ vừa quen "Hoa đào nở rồi". Phải chăng đang xuyên vào hồi ức của một ai đó, giọng nói liên tục vang lên "Mặt dây gỗ táo của cậu lại sáng nữa rồi" Hình ảnh chiếc mặt dây gỗ táo quen thuộc xuất hiện như rơi vào cảnh mộng mơ hồ vừa thực vừa ảo. "Chúng ta phải sống thật lâu để còn ngắm hoa đào nhé!''. Giọng nói nhè nhẹ như vừa thì thầm vào tai Yoonoh khiến cậu giật mình mở mắt.

Điện thoại trên chiếc tủ cạnh giường vang lên, Yoonoh rướn người với tay lấy:

- Alo, có chuyện gì không?

- Alo, Giám đốc! bên phía công ty Weilin đột nhiên thông báo ngừng hợp tác với chúng ta? - Phía đầu dây bên kia gấp gáp.

- Sao bọn họ lại đổi ý? Mau chóng sắp xếp để tôi gặp mặt giám đốc bên đó đi. - Yoonoh vội vớ lấy chiếc áo vest, sửa soạn chỉnh tề.

Trời đã xế chiều rồi, mây dần chuyển sang một màu đỏ hồng như đám kẹo bông khổng lồ, chiếc xe sang dừng bên một quán cafe lớn đặt dưới công ty điện tử Weilin. Yoonoh vừa bước xuống xe đã khiến bao con mắt đổ dồn về mình. Cũng phải thôi, một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú, mái tóc vuốt ngược lên lộ rõ hàng lông mày sắc. Chân đi giày tây mặc áo vest tất nhiên sẽ làm bao người đắm say. Yoonoh vội vàng bước vào, đi đến chỗ được hẹn trước. Chợt ánh mắt cậu thay đổi, nét mặt nghi hoặc mà hỏi:

- Tại sao cậu lại ở đây?

- Còn tại sao nữa? Không phải cậu hẹn tôi sao giám đốc Jung? Tôi chính là đại diện của Weilin

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảm ơn dzì đã đọc~~~

Art by me.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip