04
Ánh nắng rọi thẳng vào phía cửa sổ trong căn phòng gác mái của Doyoung. Bên ngoài đã bắt đầu có tiếng xe cộ đi lại, tiếng nói chuyện rôm rả khắp con phố. Cùng lúc đó, chiếc chuông báo thức của anh reo lên. Như thói quen, Doyoung với tay lên nhấn tắt, đầu vùi vào chăn mà ngủ tiếp.
*Ting* [Doko's blog bạn có một tin nhắn mới]
@j.yoonoh: Doko, sáng tốt lành.
@doko: Cậu cũng thế, hôm nay lại có chuyện gì?
@j.yoonoh: Hôm qua thực sự rất kỳ lạ, quên mất không nói với cậu
@doko: huh?
@j.yoonoh: hôm qua suýt chút nữa là mình về chầu trời rồi
@doko: sao thế?
@j.yoonoh: hôm qua mình suýt gặp tai nạn
@doko: lạy chúa phù hộ cậu
@j.yoonoh: Quá tam ba bận vậy nên mình muốn cậu xem hôm nay mình sẽ xảy ra những chuyện gì?
@doko: ok, mình đi rửa mặt chút
@j.yoonoh: ok *đã gửi một hình ảnh*
Doyoung bật dậy, chạy vào nhà tắm, ánh đèn làm Doyoung hơi chói mắt sau giấc ngủ.
- Hế? chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy? - Doyoung nhìn vào gương rồi ôm lấy khuôn mặt mình, anh shock nặng, ngỡ ngàng trước sự biến đổi của khuôn mặt.
- Mặt mình bị gì thế này? Không thể nào. - Doyoung dụi dụi không thể tin chuyện xảy ra trước mắt.
- Những đốm tàn nhang... nó... biến mất rồi, thực sự biến mất rồi.
Khuôn mặt anh bất ngờ trở nên tươi sáng mịn màng và chẳng có một đốm tàn nhang nào ở trên đó cả, đây là những gì Doyoung từng mong đợi, nhưng tại sao có chuyện này xảy ra chứ?
*Ting* [Doko's blog bạn có một tin nhắn mới]
@j.yoonoh: Doko, cậu đâu rồi. Sao lâu vậy, mình trễ học mất huhu
@doko: mình đây, xin lỗi, mình cũng trễ rồi. Lát mình trả lời nhé?
@j.yoonoh: Ok
Doyoung người vẫn còn run run, không tin vào mắt mình. Cố chà chà vuốt vuốt hai bên má và sống mũi nhưng khuôn mặt cậu vẫn mịn màng như vậy.
- Đm đùa ư? Tại sao lại như thế? Hôm qua đâu có giúp ai đâu, à... không, hôm qua mình có giúp Jung Jaehyun. Cậu ta? cậu ta khiến những đốm tàn nhang chết tiết ấy biến mất. Không phải một đốm mà là hoàn toàn. Trời đất quỷ thần, thằng nhóc đấy là tiên tử hạ thế hay gì?
Jaehyun nằm trên bàn học hắt xì một cái rõ to, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem giờ, chút chút quay đầu về phía cửa.
- Sao giờ này cậu ta chưa đến nhỉ? bình thường đến sớm lắm mà?
Tiếng xì xầm to nhỏ từ ngoài lớp, ai nấy đều tụm năm tụm bảy chỉ trỏ nói to nói nhỏ chuyện gì đó. Jung Jaehyun tò mò, đứng dậy và ngó ra cửa. Cậu trố mắt nhìn người phía trước mình đang tiến lại chỗ ngồi mà cậu đang chờ đợi.
- Kim Doyoung! Chuyện gì xảy ra vậy? Như này là thế nào? Khẩu trang của cậu đâu?
Doyoung không nói gì, vứt cặp vào bàn rồi nằm xuống, tiếng xì xầm vẫn vang vảng bên tai cậu.
- Kim Maseukeu? cậu ta đây á?
- Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta không đeo khẩu trang khi đến trường đó.
- Thật sự thì trông cậu ta khá đáng yêu mà, nếu cắt cái đống tóc tai bù xù ấy chắc phải xinh trai lắm.
- Xinh trai như thế sao phải che mặt?
- Này, Doyoung! à không, anh! Hôm nay sao anh lại không mang khẩu trang?
- Tự dưng không muốn mang nữa
- Không được, em chỉ muốn mỗi mình em xem khuôn mặt anh thôi.
- Cậu lấy đâu ra cái quyền đấy?
Jaehyun nhăn mặt tỏ vẻ giận dỗi, môi bặm lại, liếc sang Doyoung rồi lén vén mái tóc anh lên.
- Tàn nhang của anh đâu?
- Tẩy rồi.
- What? nó là điểm nổi bật khiến anh đáng yêu hơn đấy!
- Gì cơ? nó mà đáng yêu
- Thật luôn, vì vốn dĩ anh đã đáng yêu sẵn rồi
- Im đi
Jaehyun vẻ mặt đầy hờn dỗi, đi về phía bàn mình.
Tiết học vừa kết thúc, Doyoung chạy ngay vào nhà vệ sinh, lảng tránh những ánh mắt của những người xung quanh. Anh chọn một phòng rồi rút điện thoại ra check thông báo.
"Nếu có một ngày, khiếm khuyết trên cơ thể bạn biến mất, bạn trở nên xinh đẹp. Bạn có cảm giác như thế nào và sẽ làm gì? - Doko"
@user9296: Thì vui chứ sao kkkk
@user8793: đm đéo còn gì vui hơn
@user1029: Ngay sau đấy sẽ đi tuyển người yêu =)))
@user3643: Đi làm người mẫu =)))
@user6360: Đi qua vờn tml người yêu cũ =)))
...
*Ting* [Doko's blog bạn có một tin nhắn mới]
@j.yoonoh: Doko, cậu đã rảnh chưa? xem hộ mình đi
@doko: đây rồi
@j.yoonoh: đợi nãy giờ đó.
Doyoung mở tệp ảnh ra, nhìn vào đôi mắt màu nâu cà phê, sao trông quen thuộc. Anh rùng mình thoát ra khỏi những khung cảnh dường như đang xảy ra trước mắt, anh có chút bất ngờ vì đôi mắt của người này, ngón tay thoăn thoắt gõ phím.
@doko: cậu tên là Jung Jaehyun?
@j.yoonoh: sao cậu biết?
@doko: 19 tuổi học trường trung học Daehwan? Lớp 6 năm 3?
@j.yoonoh: nhìn vào tương lai mà cậu biết cả thông tin cá nhân của mình á?
@doko: không, chỉ là... hôm nay cậu chẳng sao đâu, sẽ có người bên cạnh giúp đỡ cậu thôi.
@j.yoonoh: ai?
@doko: tôi không biết, là một người nào đó.
@j.yoonoh: cậu không nhìn thấy mặt?
@doko: hỏi nhiều quá, tôi đi đây.
@j.yoonoh: ơ, kìa... Doko.
Tiết học thể dục tự do ngoài trời vẫn vậy, Doyoung vẫn một mình ở trong lớp, mắt hướng ra cửa sổ, nhìn cậu trai lúc nào cũng reo réo bên tai mình đang chơi bóng rất vui vẻ. Anh lôi điện thoại ra, mở tệp ảnh của @j.yoonoh rồi xem lại một lần nữa.
- Chết tiệt, sao bây giờ nó lại thay đổi? - Doyoung nhanh chân chạy ra khỏi lớp, gồng hết sức chạy về phía sân thể dục. Chỉ sợ chậm 1 giây thôi, sẽ phải hối hận cả cuộc đời. Anh bán sống bán chết chạy đến rồi ôm lấy Jaehyun mà ngã nhào xuống đất, vừa lúc đó một quả tạ từ phía xa lao thẳng tới hai người, mém một tý nữa thôi sẽ trúng đầu Jaehyun. Anh ôm chặt Jaehyun, đầu vùi vào lòng cậu, Jaehyun có chút bỡ ngỡ xen chút bối rối. Không hiểu sao từ đâu lao tới một con thỏ nhảy vồ vào người mình như thế này đã thế còn ôm không chịu buông, Jaehyun đỏ mặt nghĩ thầm Doyoung dễ thương biết bao.
- Bộ đui hay gì? xém tý nữa là vỡ đầu rồi.
- Em xin lỗi, em có biết gì đâu.
- Bị ngu hả? cậu chạy vào chỗ ném tạ rồi bảo không biết gì?
- Tại mải chạy quá nên em không chú ý.
- Đm ngu vl.
Nói rồi Doyoung bỏ đi, Jaehyun đuổi theo đến hành lang rồi chạy tới ôm anh từ phía sau, đầu dúi vào lưng anh.
- Em xin lỗi mà, cảm ơn anh.
- Làm trò gì vậy? thả ra xem nào.
- Không, mặt dày ôm anh một chút để cảm tạ kkk
Doyoung gỡ tay Jaehyun, xoay người tính tát cậu vài phát cho tỉnh ra.
- Ơ, anh! Doyoung, mặt anh, tàn nhàng nó xuất hiện kìa, anh chỉ là dùng mỹ phẩm che phủ thôi đúng không?
- Gì cơ?- Doyoung sờ mặt mình, hoảng sợ - Không không, không thể được
Anh chưa kịp chạy đi thì đã bị Jaehyun níu tay lại, cậu ôm lấy khuôn mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm tít đó.
- Tại sao anh lại nhắm mắt? mở mẳt ra đi, em muốn nói cái này.
- Không thể mở được, có gì nói đi. - Doyoung bặm môi
- Em không biết anh nghĩ sao về việc có tàn nhang trên mặt nhưng đối với em nó là điều đặc biệt. Nó là thứ khiến em nghĩ về anh nhiều hơn và không có gì đẹp hơn việc nó ở trên khuôn mặt xinh xắn của anh.
- đẹp cái con khỉ - Doyoung mắt vẫn nhắm, hai tay Jaehyun ôm má anh khiến nó phính lên, môi anh chu ra như một chú thỏ.
Jaehyun không thể kiềm chế mà đặt lên đôi môi hồng của anh một nụ hôn, không quá lâu cũng chẳng quá nhanh, cậu chạm vào rồi giữa nguyên như vậy cho đến khi cậu nhận ra mình đã phạm tội tày trời, Doyoung giật mình mở mắt, đẩy Jaehyun ra, tát vào mặt cậu một cái thật mạnh rồi lau môi.
- Đcm nụ hôn đầu của ông đây... mất rồi, sao mày dám làm thế với ông?
Jaehyun bật cười, xoa lên mái tóc rối của anh mà nói:
- Vì em thích anh đó, anh biết cảm giác thích một ai đó là gì không? là khi em nhìn anh có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn rất đẹp.
- Con mẹ nhà cậu, tỏ tình kiểu l gì vậy? biến!
*Ting* [Doko's blog bạn có một tin nhắn mới]
@j.yoonoh: này Doko, hôm nay là một ngày vui với mình, mình đã hôn người mình thích
@j.yoonoh: cậu ấy đáng yêu lắm trời ơi
@j.yoonoh: doko, hôm nay cậu không online hả?
@j.yoonoh: cậu vẫn hiện nút online mà, sao không trả lời?
@j.yoonoh: nhớ reply mình nhé!
_____________________
Hôm qua mình có việc nên không up được chap.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip