07
Khi đêm đã dần khuya, đường phố cũng đã vắng người qua lại, Doyoung và Jaehyun ghé vào tiệm tạp hóa gần nhà để ăn chút gì đó, sau trận khóc như mưa Doyoung trở nên đói lả.
- Ngày mai mắt tôi sưng vù không đi học được là lỗi tại cậu.
- Ừ, lỗi tại em, anh không đi học thì em cũng xin nghỉ học để chăm anh, ok chưa?
Doyoung tặng cậu một cái lườm bén hơn dao, cúi xuống ăn bát mỳ đang bốc hơi nóng hổi, Jaehyun nhìn anh, cách anh ăn trông như một chú thỏ, cắn đứt sợi mỳ bằng hai chiếc răng cửa.
- Đừng nhìn tôi như thế, mai mốt lòi hai con mắt ai chịu đền cho cậu.
- Còn ai ngoài anh kkk
- Jaehyun này
- Huh?
- Cậu biết tôi là Doko từ khi nào?
- Hmm Vào ngày đầu tiên anh cứu em, lúc anh nhìn mắt em để biết cái vụ xe bus ấy
- Vậy là chúng ta có khả năng giống nhau?
- Anh nhìn được tương lai còn em lại thấy quá khứ, lúc đó em nhìn thấy chính anh là người đã nhắn tin với em mỗi đêm và sau đó em khá buồn cười lúc thấy anh hốt hoảng khi nhận ra @j.yoonoh là em
- Heol~ Thật không ngờ cậu giấu tôi cho đến bây giờ, tôi thấy mình ngu vl khi cứ thầm lặng cứu cậu hết này đến lần khác. Thế mà hồi đầu cậu còn nghi ngờ về khả năng của tôi.
- Bây giờ em nói ra rồi mà, bởi vì lúc trước em không có can đảm để nói thôi.
- Cậu thấy quá khứ trong khoảng bao lâu?
- Nhiều nhất là ba ngày kể từ thời điểm em nhìn vào mắt người đó
- Còn tôi chỉ một ngày thôi vậy nên tôi mới luôn gần cậu để dí sát cái bản mặt này vào mặt cậu đấy. Thứ mà cậu phải đánh đổi khi có khả năng này là gì? Thứ tôi bị lấy đi là một khuôn mặt bình thường.
- Khuôn mặt anh rõ ràng là bình thường, vài đốm tàn nhang thì có sao đâu chứ.
- Với cậu không sao nhưng với tôi lại là cả một vấn đề.
- Em yêu khuôn mặt anh...
- Được rồi, nói xem cậu bị đổi cái gì?
- May mắn. Em luôn gặp xui xẻo, điểm số lúc nào cũng thấp dù em đã rất chăm chỉ, bố mẹ bỏ em đi sớm, mất tiền, mất đồ, rồi giờ là mất nhà, thậm chí còn mất cả mạng.
- Sổ sinh tử không có tên cậu nữa?
- Một bà bói mà em thường xuyên đến bảo rằng tên em biến mất khỏi sổ sinh tử và trôi lạc đi đâu đó, cho đến khi nào vận mệnh đi đúng đường nó sẽ trở về.
- Đi đúng đường là như thế nào? Ý là bắt cậu chết thì mới gọi là đúng đường?
- Số mệnh của em là chết yểu mà.
Doyoung đứng dậy ôm chầm Jaehyun, đầu vùi vào vai cậu, tay đánh nhẹ lên lưng vài cái, trách mắng:
- Tên ngốc này, cậu không được phép chết, cái này là mệnh lệnh.
Jaehyun cười nhẹ, tay vỗ lưng anh, nâng cao đầu hôn lên mái tóc nâu đen thơm mùi hoa tử đằng, ngọt ngào dễ chịu như tình cảm cậu dành cho anh.
Tiếng chuông leng keng trên mặt bàn, gió lùa vào khe cửa gỗ, làn khói mờ bay lên rồi hòa vào không trung, tiếng nước chảy xiết xuống cổ họng, ba câu ậm ự thoát ra từ yết hầu.
- Hai đứa kết hôn đi.
- HẾ??? *Đồng thanh*
- Kết hôn đi, kết hôn thì mới thoát khỏi cái nghiệt này.
- Thầy đùa ư? Thầy sẽ bị bắt vì tội tảo hôn đó - Doyoung
- Chẳng phải con 20 tuổi rồi sao? nhóc này cũng sắp 20 rồi.
- Tại sao phải kết hôn? - Jaehyun
- Doyoung, nếu con muốn cứu cậu ấy thì con sẽ phải trao một nửa sinh mệnh của mình. Kết hôn rồi hai đứa sẽ có mối linh thông, sau đó sinh mệnh sẽ được san nửa từ đó cậu Jaehyun này sẽ không phải hứng chịu chuyện tồi tệ từ số phận của cậu ấy nữa.
- Dùng chung một sinh mệnh ư? - Jaehyun
- Đúng vậy, không phải tên của con không còn trong sổ sinh tử nữa sao? Dù thân xác và linh hồn vẫn còn ở đây nhưng đối với tâm linh con đã là người chết rồi. Con cần một sinh mệnh mới để tồn tại.
- Khoan, khoan, con cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Chuyện kết hôn là chuyện quan trọng không phải muốn là được. - Doyoung
- Không phải kết hôn trên giấy tờ mà là kết hôn để trời minh đất giám, là nối duyên hai đứa với nhau. Chuyện này ta cũng không bắt ép, quyết định là ở hai đứa.
Sân thượng lồng lộng gió, Doyoung co mình ngồi một góc, lưng tựa tường, Jaehyun kê đầu lên chân anh, mắt nhắm như đang ngủ, Doyoung vuốt nhẹ má Jaehyun, tay kia che những tia nắng đang rọi xuống mặt cậu. Doyoung nhìn cậu với vẻ mặt đượm buồn, nhìn người trước mắt mình đây có thể chết bất cứ lúc nào. Tim anh lại quặn đau, cứ như bị đâm vài nhát dao rồi lại rút ra. Không kìm được dòng nước nóng hổi chảy ra từ khóe mắt, một giọt lệ rơi xuống má Jaehyun, cậu mở mắt.
- Anh, nếu anh không muốn kết hôn cũng không sao, em vẫn ổn mà.
- Không, anh không có ý đó
- Khi em chết, anh vẫn phải hạnh phúc đó
- Phủi phui cái mồm
Doyoung mau chóng lau đi dòng nước mắt, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, Jaehyun lại ngửi được mùi hoa tử đằng trên mái tóc anh. Cậu thích mùi hoa này đến vậy.
*Cậu biết hoa tử đằng có ý nghĩa gì không? Hoa tử đằng màu tím, ngọt dịu, mềm mại nhưng lại rất kiên trì. "Tôi chờ đợi sự đáp ứng của em" đó là những gì mà loài hoa này gửi gắm và cũng là những gì tôi muốn nói nên đừng nghĩ đến chuyện cậu bỏ tôi lại thế gian này*
- Hai đứa đi vui vẻ - Mẹ Doyoung vẫy tay chào anh và Jaehyun, xe bus đã đậu ở trước nhà.
Lần này trường tổ chức chuyến dã ngoại 2 ngày 1 đêm ở núi Daesan, có vẻ như ai cũng rất háo hức cho chuyến đi. Chỉ riêng mình Doyoung cảm thấy lo lắng cho mỗi lần đi xa, anh chẳng thấy gì trong mắt Jaehyun nữa, chỉ còn một màu đen trước mắt anh.
- Sao tháng 3 mà vẫn có tuyết nhỉ? - Doyoung nhìn ra cửa sổ nơi con đường đi về núi Daesan.
- Tại vì Daesan cao mà, càng đi lên tuyết càng dày, em nghe nói rừng Daesan tuyết phủ xuống đẹp lắm đó.
Doyoung không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn những bông tuyết đang rơi.
Lúc lên đỉnh Daesan cũng là lúc trời tối, Jaehyun đưa Doyoung về phòng, vì sắp xếp của nhà trường cả hai ở khác khu , sắp xếp đồ đạc cho anh xong, Jaehyun trở về phòng. Giờ ăn tối cũng đến sau khi Doyoung tắm rửa sạch sẽ, đến giờ ăn rồi vậy mà anh chẳng tìm thấy Jaehyun ở đâu cả, anh đã gọi hàng chục cuộc điện thoại nhưng cậu không bắt máy. Linh cảm có chuyện không tốt Doyoung đi khắp cả khu nghỉ dưỡng nhưng vẫn không hay gì.
- Xin lỗi nhưng cậu có thấy Jung Jaehyun ở đâu không?
- Lúc nãy tôi thấy cậu ta đi về hướng rừng Daesan
*Ting* [Doko's blog bạn có một tin nhắn mới]
@j.yoonoh: Doyoung, em nghĩ là mình nên chấp nhận số phận thôi. Anh đừng như vậy, anh sẽ thiệt thòi đó. Tìm một người tốt hơn em nhé, đừng tìm ai kém may mắn như em. Cũng đừng quên em yêu anh, yêu anh rất nhiều, mong kiếp sau có thể yêu anh một lần nữa. Yêu anh, Kim Doyoung - Doko của em.
Doyoung bật khóc khi dòng tin nhắn hiện lên, không nghĩ ngợi mà chạy thẳng vào rừng, giữa trời tuyết dày đặc này cậu có thể đi đâu chứ. Doyoung gào khóc giữa đêm lạnh, tiếng gào tuyệt vọng của anh vang khắp khu rừng.
- Jung Jaehyun, không đùa nữa, cậu mau ra đây đi!!!
- JUNG JAEHYUN!!!
Anh khóc nức nở rồi quỵ xuống mặt đất đầy tuyết, không, anh không bỏ cuộc, tiếp tục đi cho dù đôi chân run run cóng vì lạnh, từ xa anh thấy một thân thể, một nửa bị vùi dưới tuyết, đôi chân anh chạy khó nhọc, vừa khóc anh vừa bới đống tuyết lên, máu chảy xuống nhuốm đỏ màu tuyết trắng. Bàn tay anh trầy xước, máu chảy không ngừng.
- Jaehyun ah, tại sao cậu lại ngốc như thế
Doyoung liên tục đào bới, dùng hết sức để lôi cơ thể kia ra khỏi tuyết, anh ôm chặt cậu, anh vẫn khóc, giọt lệ trên mi anh đóng băng. Doyoung cõng Jaehyun trên lưng, thật nghiệt ngã khi anh lạc mất đường trong màn đêm tối như mực này. Doyoung tìm được một túp lều nhỏ, chắc có lẽ đã có ai bỏ lại ở đây. Anh cởi bỏ chiếc áo đã ướt vì tuyết của anh và cậu, anh ôm cậu, cơ thể lạnh cóng áp sát vào cơ thể của anh, da thịt cả hai như hòa làm một. May mắn thay ở đây có một vài chiếc chăn mỏng, anh quàng vào người cậu. Hơi thở Jaehyun yếu dần đi, da trắng bệch, môi chẳng còn hồng như trước, Doyoung nhanh chóng hô hấp nhân tạo, nước mắt anh rơi lã chã trên mặt Jaehyun. Doyoung ôm cậu mà gào thét trách ông trời cớ sao lại tàn nhẫn, tại sao không chịu bỏ qua cho một người mà nhất định phải cướp đi cơ hội sống của người đó.
- Jaehyun, Jung Jaehyun, cậu không được chết, cậu có nghe tôi không?
___________________________
Cơ hội sống của Jaehyun là ?%
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip