và em tan đi cùng ánh sương
thân thể em như cánh hoa tàn, nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống.
màu đỏ của máu như đoá mân côi nở rộ trên nền tuyết trắng, một đoá hoa xinh đẹp kiều diễm.
mùi vị của tử thần đã nếm được trên đầu môi.
một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thế là hết rồi, la tại dân, em không thể ôm anh lần cuối rồi.
nở một nụ cười thật cay đắng, kết cục như ngày hôm nay, không phải do em tự chuốc lấy hay sao? sao lại còn khóc?
lừa gạt la tại dân, đẩy la tại dân vào chỗ chết, tất thảy đều là em dựng lên. thế sao giờ phút tử thần đến, người ra đi lại là em?
em hận la tại dân, hận gia đình anh ta. ba anh ta cướp đi gia đình của em, đẩy ba em vào với kiếp tù tội, khiến mẹ em vỡ tim mà chết, mang theo đứa em nhỏ vừa mới thành hình thành dạng của em.
em hận la tại dân, hận gia đình anh ta nhiều lắm. sao có thể phá vỡ gia đình người khác mà vẫn có thể sống hạnh phúc đến như vậy chứ, em hận, hận tất cả những người dòng họ la, và tại dân mà em yêu cũng không ngoại lệ.
thân lưu trân là người mâu thuẫn, em vừa yêu tại dân cũng vừa hận tại dân, muốn giết chết anh nhưng cũng muốn thấy anh sống thật tốt. đôi khi thân lưu trân nghĩ bản thân mình điên thật rồi, la tại dân có gì mà khiến em yêu nhiều vậy chứ?
thân lưu trân yêu la tại dân, em dâng cho anh tất cả những gì em có của tuổi thanh xuân rồi mới cay đắng nhận ra, ba anh ta, chính là người đã phá nát gia đình hạnh phúc của em.
ừ thì thân lưu trân yêu la tại dân đấy, nhưng mối thù trong lòng em còn lớn hơn. thân lưu trân gạt bỏ tình yêu, từng bước dẫm trên con đường hận thù, sỏi đá và gai nhọn đâm nát trái tim em, khiến nó vỡ vụn và trở nên thật ghê tởm, tanh mùi máu tươi.
hoàng nhân tuấn sững sờ nhìn người con gái đang nằm trên nền tuyết lạnh lẽo. chạy thật nhanh ôm lấy em vào lòng, điên cuồng mà gào thét với người ta, mong người ta cứu lấy em. tình yêu đầu đời của cậu, cậu không thể đi em đi như thế được. thân lưu trân vẫn chưa thực hiện lời hứa với cậu.
tuấn, nếu cậu giúp tôi trả thù, cả đời này về sau tôi sẽ ở bên cậu và yêu cậu.
từng giọt nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên gò má cậu, nhanh chóng nắm lấy bàn tay của thân lưu trân, áp sát vào đôi má của cậu để mong giữ lại chút hơi ấm của em, và cũng mong rằng nó sẽ giữ em lại với cậu.
tuấn, tha cho tại dân.
lời nói thoát ra đầu môi, em đi về miền đất của những giấc mơ, nơi có ba, có mẹ, có đứa em nhỏ vẫn đang ngóng chờ em.
lời nói thoát ra đầu môi, thân lưu trân trở về tinh khôi.
hoàng nhân tuấn chỉ biết đứng đấy mà gào khóc, ôm thật chặt lấy em, không, thân lưu trân, em không thể đi lúc này được, ở lại với anh đi. lỗi là do anh, tất cả đều là do anh, nếu như anh không nổ súng, lưu trân của anh sẽ không chết, nhất định lưu trân sẽ không chết.
cách đoá hoa mân côi nở rộ tuyệt đẹp nhưng tràn đây bi ai kia một đoạn ngắn, la tại dân vẫn đứng yêu một chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn vào thân xác ai kia đang nằm dưới đất.
sao lại thay anh nằm đấy, thân lưu trân, sao em lại làm thế với anh? rõ ràng em là người muốn anh chết, nhưng rồi em lại cứu anh, tại sao lại thế?
người ta mang thân lưu trân đi rồi, người ta đưa em về nhà rồi, nhưng la tại dân vẫn còn đứng đấy, thế là thân lưu trân của anh đã đi thật rồi.
la tại dân không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi nhưng trái tim anh đã bị đôi mắt của em cứa rách rồi, ánh mắt bi ai của lưu trân khi nhìn anh lần cuối, nó làm trái tim anh tan nát rồi.
thân lưu trân nhẹ nhàng tan theo sương sớm, bỏ lại nơi đây nỗi buồn thấm đẫm con tim.
~~~~~~~~~~
la đổng sự trưởng dạo này yêu đời quá, nhân viên trong công ty đồn là anh đã có người yêu rồi.
nghe nói trong cuộc họp ban quản trị chiều nay, có lẽ người yêu anh đã gọi đến. la tại dân mỉm cười ngọt ngào, nhẹ giọng đáp lại, ừ, ở nhà ngoan, tối anh nấu cơm cho em. buổi họp chiều nay mọi người được tan sớm.
la tại dân bước vào nhà, bỏ áo khoác xuống ghế, thân lưu trân cùng với đứa nhỏ của hai người ra đón. hạnh phúc của tại dân chỉ đơn giản là về nhà với vợ với con mà thôi. hôn vào má công chúa nhỏ một cái, anh nhanh chóng tắm rửa rồi cùng lưu trân vào bếp chuẩn bị bữa ăn tối.
đứa nhỏ của hai người thật xinh đẹp và đáng yêu, cả bữa cơm cứ chọc cười ba mẹ nó suốt thôi. hôm nay ở trường có những gì, các bạn đối với con ra sao, cô giáo dạy hát như thế nào, rất nhiều rất nhiều chuyện, đứa nhỏ này kể không sót một câu.
ăn xong bữa cơm tối, một nhà ba người nhanh chóng dọn dẹp rồi cùng ngồi trò chuyện với nhau. hôm nay đi làm mệt quá, thân lưu trân ngủ gục trên vai chồng mất rồi. đứa nhỏ kia thấy mẹ ngủ, cũng nhẹ nhàng đi lên phòng trước.
la tại dân hôn nhẹ lên má lưu trân, trọn đời trọn kiếp anh chỉ cần em bên cạnh thôi, không có em, mọi thứ đều chẳng còn gì ý nghĩa nữa.
~~~~~~~~~~
đã ba tháng rồi la tại dân không qua tái khám, cũng không chịu sử dụng thuốc, ba mẹ la vô cùng lo lắng nhưng chẳng thể làm được gì.
từ ngày thân lưu trân mất, la tại dân hoàn toàn trở thành một con người khác. anh không nói, không cười, tự thu mình vào trong vỏ bọc của bản thân và ngày ngày suy nghĩ về cô.
mặc kệ người ngoài nói gì, khuyên ngăn ra sao, anh vẫn luôn chỉ nghĩ về thân lưu trân mà thôi.
dần dần anh sống trong một thế giới riêng của mình, thế giới mà thân lưu trân vẫn còn sống, thế giới mà anh và thân lưu trân thật hạnh phúc.
anh không muốn và cũng không chấp nhận sống trong thế giới thiếu đi lưu trân của anh, những viên thuốc con nhộng xanh đỏ ấy khiến anh tỉnh táo, khiến anh trở nên giống những con người ngoài kia nhưng chúng lại rạch vào anh những vết thương thật lớn. anh không muốn, thật sự không muốn tỉnh táo.
~~~~~~~~~~
có một ngôi mộ nhỏ trên đỉnh đồi, cuối tuần nào cũng sẽ có hai chàng trai đến. một chàng trai đến khi bình minh, còn chàng trai kia sẽ đến khi chiều tà.
chàng trai bình minh vẫn thường nói những câu hờn trách, nhưng dù hờn trách nhiều như nào thì vẫn luôn nói câu tha thứ rồi mới cất bước đi.
thân lưu trân, kiếp này tuy em nợ anh, nhưng kiếp sau không cần phải trả. kiếp sau nhất định phải sống thật hạnh phúc, chúng ta tốt nhất đừng nên gặp nhau, mọi nợ nần kiếp này, anh đều tha thứ cho em.
chàng trai của buổi chiều tà thì khác, anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đấy ngắm nhìn hoàng hôn, rồi anh hôn vào lá thư tay đã viết, đặt ngay ngắn trên mộ của người kia sau đó sẽ ra về.
lưu trân, kiếp sau nhất định phải gặp lại, anh nợ em nhiều, nhất định phải để anh trả nợ em. trân trân, kiếp sau nhất định phải để anh yêu em.
~~~~~~~~~~
"biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
biết đâu gió tha thiết mang em về trời
biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội
và em tan đi cùng ánh sương
biết đâu bỗng em thấy đôi chân mỏi mệt
biết đâu bỗng em thấy sông thương cạn kiệt
biết đâu bỗng mưa nắng gieo tim buồn phiền
và em sẽ cất cánh tung trời
hóa thân giấc mơ
và em sẽ cất cánh phương nào
thênh thang
mây khói."
em về tinh khôi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip