9. Hai mươi


Jaemin không thích tiếp xúc với người lạ nhưng cậu cũng không thích cuộc sống cô độc. Sự xuất hiện của Donghyuk khiến cuộc sống của cậu bớt đơn điệu và bình yên hơn. Donghyuk vẫn tốt với cậu như từ trước tới nay. Dù phải đi học sớm cậu ta luôn làm bữa sáng cho cậu, dặn dò cậu ăn uống đầy đủ, dù phải bắt tàu đi khá xa cậu ta vẫn đến nhà cậu mỗi ngày. Sau vụ việc với người họ Kim, Donghyuk thường ở lại, mỗi tối, trước khi đi ngủ cả hai sẽ trò chuyện về trường lớp của Donghyuk, về công việc của Jaemin, về chuyện trước đây. Mỗi ngày đều trôi qua bình yên như thế.

Sau khi Donghyuk đi học, Jaemin không biết phải làm gì, cậu cũng không có hứng thú đọc sách vào lúc này. Suy nghĩ một lúc Jaemin quyết định đến trường Donghyuk, cậu muốn biết trường đại học của Donghyuk như thế nào, sau khi cậu ta học xong, cả hai có thể về thăm bố mẹ.

Nếu như không có chuyện đó xảy ra, hẳn cậu đã theo học ngôi trường này. Từ nhỏ Donghyuk đã mong muốn học ở đây và khi được hỏi Jaemin trả lời cậu sẽ thi cùng với Donghyuk.

Jaemin bước vào trong trường, cậu vốn hoàn toàn không có định hướng gì về tương lai, cậu sẽ nghe theo lời khuyên của bố mẹ, thầy cô để chọn một nghề, sẽ thi đại học cùng với cậu bạn thân. Nhưng tất cả dự định đều không thành và Jaemin cảm thấy đó cũng là một điều tốt, cậu không thích hợp với nơi này.

Jaemin tìm được giảng đường nơi Donghyuk đang làm bài thuyết trình nhóm. Gần mười người ngồi quay mặt vào nhau, trên tay là giấy, bút, thay nhau trình bày. Khi Donghyuk nói, giọng của cậu ta rất rõ ràng, mạch lạc, những người khác đều chăm chú lắng nghe. Jaemin có thể thấy một con người rất khác của Donghyuk khi cậu ta nói, phân công việc cho các bạn cùng nhóm. Khác với cậu, Donghyuk thực sự thuộc về nơi này.

Jaemin có thể thấy biểu hiện của những người xung quanh Donghyuk, thán phục, đồng tình và thậm chí cả ghen tị. Nhưng người ngồi ngay bên cạnh Donghyuk lại có một ánh mắt rất khác, đó là một ánh mắt ấm áp và trìu mến. Jaemin có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của người nọ, khi anh ta chăm chú lắng nghe Donghyuk nói, ánh mắt luôn nhìn Donghyuk thật dịu dàng, cử chỉ ân cần khi đưa tài liệu cho cậu ta, sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ khi nhắc Donghyuk quàng lại cái khăn bị lệch.

Jaemin biết Donghyuk xứng đáng nhận được sự quan tâm và tình cảm từ một người như thế chứ không phải những phản ứng tính toán và sự đáp lại vì trách nhiệm. Donghyuk là một người tràn đầy năng lượng, rạng rỡ và tươi sáng, cậu ta có cả một tương lai phía trước và không nên gắn bó với một người như Jaemin. Jaemin sẽ chỉ là một thứ tình cảm không lành mạnh cản trở Donghyuk mà thôi.

Jaemin bước ra ngoài, băng qua sân trường rộng. Đã gần trưa nhưng không có một tia nắng nào, trời càng lúc càng lạnh và đâu đó có vài giọt mưa bay. Jaemin biết tình cảm của Donghyuk dành cho mình và cậu ta sẽ chẳng rút lui dù cậu không đáp lại, vì thế Jaemin cần phải đẩy Donghyuk ra xa. Đó là điều tốt nhất cậu có thể làm cho cậu ta.

.

Từ hôm đó Donghyuk không còn đến nhà Jaemin nữa, nhưng thỉnh thoảng cậu ta vẫn nhắn tin dặn dò cậu nhớ giữ sức khỏe, không được đi làm về trễ. Jaemin cũng nhắn lại với những lời xã giao thông thường. Cậu hi vọng một lúc nào đó cả hai sẽ gặp lại và sẽ lại làm bạn. Nhưng Jaemin biết mọi việc sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa, cậu đã làm tổn thương Donghyuk, vết thương lòng sẽ không bao giờ lành lại, nó chỉ tạm thời ẩn đi và chỉ chờ dịp để nứt toác.

Cuộc sống sau đó của Jaemin quay trở lại chuỗi ngày bình lặng tẻ nhạt. Hết giờ làm việc Jaemin hầu như không đi đâu, cậu về nhà, vùi mình vào những quyển sách. Những ngày cuối tuần, ngày lễ thỉnh thoảng cậu về thăm bố mẹ, còn lại nhốt mình trong nhà, không giao tiếp với ai, không nói một lời nào, chỉ có những quyển sách và bốn bức tường. Jaemin tự trừng phạt bản thân trong cuộc sống đơn độc và câm lặng.

.

Người quản giáo lớn tuổi cầm tờ giấy bước vào phòng, bên trong có một thanh niên đang ngồi, thấy ông cậu ta lập tức đứng dậy mỉm cười làm đôi mắt nheo lại, nụ cười khiến người đối diện cảm thấy vui lây.

'Lee Jeno' người quản giáo lên tiếng và cậu ta 'vâng' lại một cách nhanh nhẹn, rõ ràng.

Khi Lee Jeno vào trong trại giam, bắt đầu chịu án tù, các quản giáo đều cảm thấy tiếc cho cậu ta. Tuổi đời còn rất trẻ, ngoại hình đẹp, gia đình danh giá, có một tương lai tươi sáng, không ai nghĩ Jeno có thể làm một việc khủng khiếp như vậy: đánh giáo viên của mình suýt chết. Thời gian thụ án tù càng khiến quản giáo nghi ngờ việc Jeno có thể thật sự ra tay tàn nhẫn, cậu ta là một phạm nhân gương mẫu, luôn luôn nghe lời, tuân thủ mọi nội quy trại giam, hoàn thành tốt tất cả những công việc dành cho phạm nhân dù là nặng hay nhẹ. Jeno không chỉ được các quản giáo mà cả các phạm nhân khác quý mến, chính vì thế cậu ta được ra tù trước thời hạn một năm. Chỉ có một điều, từ lúc vào tù, cậu ta từ chối mọi cuộc gặp gỡ với người thân.

Quản giáo cầm tờ giấy lên đọc, Jeno buông thõng tay chăm chú lắng nghe. Sau khi đọc xong, quản giáo hạ tờ giấy xuống, nhìn người thanh niên trước mặt 'Lee Jeno, bây giờ cậu đã là người tự do'.

'Cháu cảm ơn ạ' Jeno cúi đầu đáp.

Từ ngày đầu tiên vào tù, Jeno đã luôn ngoan ngoãn và lễ phép như thế, quản giáo đã làm công việc này nhiều năm, ông đã thấy nhiều phạm nhân hung hăng dữ dằn, nhưng ông cũng gặp nhiều phạm nhân có bề ngoài hiền lành nhưng lại cực kỳ độc ác, giết người tàn bạo. Lee Jeno không thuộc về hai dạng trên, cậu ta thực sự là một người tốt, một học sinh trung học đơn thuần, chưa bao giờ lớn tiếng hay va chạm với ai. Bốn năm đủ giúp quản giáo nhìn nhận chính xác một con người, không hiểu hoàn cảnh nào đã khiến cậu ta có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy. Quản giáo đưa Jeno một ít đồ dùng cá nhân rồi dẫn cậu ta đến khu vực chờ, bên ngoài cánh cửa phòng chờ là thế giới tự do.

'Có ai đến đón cậu không?' quản giáo hỏi, ông biết được gia cảnh Jeno rất tốt nhưng không hiểu sao cậu ta từ chối gặp người thân suốt bốn năm qua.

'Cháu sẽ gọi cho anh họ, bố mẹ vẫn đang ở nước ngoài' Jeno đáp.

'Con người ai cũng có sai lầm, chỉ cần đừng lặp lại sai lầm đó, cậu còn rất trẻ, tương lai còn dài, hãy làm lại từ đầu nhé' quản giáo vỗ vai Jeno.

'Cháu nhớ rồi ạ' Jeno cúi đầu.

Người quản giáo gật đầu với Jeno rồi vào trong. Cậu lấy trong túi ra ít tiền xu, bỏ vào một buồng điện thoại gần đầu đó rồi bấm số, sau ba hồi chuông mới có người nhấc máy.

'Anh Taeyong à, là em, Jeno đây' cậu im lặng một lúc, khẽ nhếch mép cười rồi nói tiếp 'hôm nay em được trả tự do, anh đến đón em chứ?'.

Jeno gác máy, cầm túi đồ bước ra ngoài, đi bộ một đoạn đến cổng trại giam, không một lần nhìn lại nơi mình đã ở suốt bốn năm qua, đi một mạch đến tận đầu đường rồi đứng dựa vào một gốc cây.

Cậu đã chờ suốt bốn năm qua để có thể thoát khỏi nơi này, để có thể gặp được một người, nhưng Jeno không thể đến gặp người đó ngay lập tức, cậu vẫn phải chờ, dù chỉ ít lâu nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip